ơ thể Nhạc Thiều Hoa từ từ đổ sụp xuống.
Hắn thử bóp cò thêm một lần nữa, có tiếng lên đạn cạch cạch nhưng không có đạn bắn ra. Ánh mắt hắn chăm chăm nhìn vào con dao trong tay Na Lan. Vẫn còn hai giọt máu từ mép lưỡi dao nhỏ giọt xuống. Là máu của chính hắn.
Hắn vẫn còn đủ thời gian để nhận ra, chính là một trong những con dao làm bếp trong hang của Cầu Đào, một con dao nhỏ thường dùng để lột da hay lóc xương lợn.
Na Lan và Nhạc Thiều Hoa gần như cùng một lúc ra đòn chí mạng với đối phương của mình. Có điều, khẩu súng trong tay Thiều Hoa không có đạn. Lưỡi dao của Na Lan qua lớp áo, đâm vào các bắp thịt, xuyên tới nội tạng hắn. Na Lan giơ bàn tay trái đang nắm sáu viên đạn. “Khi ra khỏi cái hang đó, tôi đi phía sau anh và đã làm hai việc, là tháo hết đạn trong khẩu súng và cầm theo con dao này.”
“Không cần hỏi cũng biết….cô đã nghi ngờ tôi” Nhạc Thiều Hoa vừa ho vừa nói, thổ ra đầy một miệng máu. Hắn cảm thấy đau đớn vô cùng, dường như Na Lan đã đâm thẳng trúng phổi mình. Nếu bị đâm ở phần bụng, hắn vẫn có thể kháng cự lại nhưng nhát dao này khiến hắn đau đến tê cứng người, bất lực.
Na Lan dùng chân đá rơi khẩu súng trong tay Thiều Hoa. Viên Viên vội vàng nhặt lên đưa Na Lan. Na Lan lắp đạn, ngắm thẳng Thiều Hoa nói: “Sau khi Cầu Đào cho anh trai tôi biết thời gian và địa điểm giao tiền, tôi đã đến công trình “Hô Tiêu Sơn Trang” tương lai trước một ngày để khảo sát. Tôi đã đứng ở đó hai tiếng đồng hồ, đóan xem đã gặp bao nhiêu chiếc xe? Bao nhiêu người qua lại?”
Viên Viên đứng bên cạnh quay số 110
Nhạc Thiều Hoa thở dài!
“Anh đoán đúng rồi, hai giờ đồng hồ không một bóng người qua lại con đường đó. Lý do rất đơn giản, sau khi phá dỡ, khu vực đó hoàn toàn không có người ở, cách đó không xa lại có một con đường cao tốc đẹp hơn rất nhiều vì vậy chẳng ai có việc gì phải qua lại cái chốn hoang tàn đấy cả. Đó cũng là lý do chính mà Cầu Đào chọn làm địa điểm giao tiền. Vì thế, việc anh xuất hiện và cùng chịu áp tải cùng tôi là một điều kỳ diệu, đáng tiếc là trong cuộc sống, điều kỳ diệu ít xảy ra lắm. Theo thống kê học, sự xuất hiện của anh là một trị số dị thường. Tôi cũng thích toán học, vì vậy rất nhạy cảm với những trị số bất thường này”
“Tôi nghĩ đích thực có người tên Nhạc Thiều Hoa, và là một phóng viên chân chính, anh đã giả mạo anh ta. Anh bịa đặt giỏi lắm, diễn xuất rất tự nhiên sống động, việc phá dỡ và di dời trong chớp nhoáng của công ty anh trai tôi đích thực đã làm xôn xao dư luận trong thời gian qua. Nhưng ngoài trị số bất thường khiến tôi nghi ngờ ra thì chính những câu nói được chuẩn bị công phu của anh đã tố cáo sự gian dối của anh. Chắc chắn anh không biết, hay do chủ quan mà không biết, tôi và phóng viên Quách Tử Phóng của tờ Giang Kinh cũng biết nhau khá lâu, vì công việc cả hai hiện đều liên quan đến vụ án Số Mười Ba và cũng đã trở thành bạn tốt. Tôi dùng tung tích hiện tại của Tử Phóng để thăm dò anh, anh thuộc bài rất tốt, còn biết tết năm nay anh ấy kết hôn nên nghỉ phép. Nhưng anh không ngờ rằng, sau khi nhận được tin nhắn của tôi về vụ của Viên Viên, anh ấy đã rút ngắn kỳ nghỉ, trực ở tòa soạn hai ngày nay rồi. Có lẽ hai ngày này anh còn bận theo chân tôi nên không “đi làm” mà cập nhật được phải không? Tình tiết này đã khiến tôi không thể tin tưởng anh được.”
“Nhạc Thiều Hoa” tiếp tục thở dài, thực ra vì bị đâm trúng phổi nên hơi thở nào của hắn cũng như thở dài. “Chết trong tay của em cũng đáng lắm”
Na Lan lạnh lùng nói: “Nhưng thực ra trong lòng anh căm hận tôi đến tột cùng, nếu anh có thể kháng cự nhất định không ngồi chờ chết thế này đâu”
“Tôi yêu em nhưng yêu không trọn vẹn, đâu đó còn nỗi căm hận. Hận chính bản thân anh nhất thời ngu ngốc mà thất bại”
Viên Viên gọi xong cuộc điện thoại nói: “Cảnh sát lập tức sẽ tới, cháu không nói rõ được địa điểm cụ thể, họ dùng chức năng định vị toàn cầu nên đã biết chúng ta đang ở đây rồi”
“Bố mẹ cháu thế nào?”
“Cả hai đều khóc nhiều lắm, đương nhiên là khóc vì vui mừng, sau vụ này cô phải bảo bố cháu hậu tạ thật nhiều vào”
Số Mười Ba nguyên bản cười nhạt; “haiz,bản tính lợi dụng cơ hội để đòi tiền chuộc vơ vét tài sản đã thâm nhập đến thế hệ trẻ của chúng ta rồi”
Nghệ sỹ tỉnh lại chưa đầy một phút đầu óc đã minh mẫn trở lại, cảm thấy sung sướng vì vận may của mình. Đúng thế, hắn lúc nào cũng có phúc tinh phù trợ. Lúc hưởng thụ kỳ công trong khu rừng thân yêu, hắn đã có được khoái cảm khi dùng lưỡi rìu để bổ người, thành công với thử nghiệm cho hai chiếc xe thể thao và xe khách đâm nhau, thậm chí còn đến nhà hai kẻ mạo xưng “Số Mười Ba’ nữa.
Lúc này, đầu hắn vẫn hơi choáng và nhức nhưng cũng phát hiện ra chỉ có hai tay và hai chân đang bị trói. Hắn vẫn còn đầu gối, còn khủyu tay, vẫn có thể trườn và bò.
Ngoài ra còn có hai kẻ nữa bị trói chung với nhau, một là kẻ cũng mạo danh Số Mười Ba với mình, còn lại một con đàn bá (chắc chắn là đứa nấp sau cái động đã phang mình), chúng bị trói từ đầu xuống cuối, một đầu dây bị buộc vào đỉnh một gò đá, hai đứa nó không thể cử động được chút nào.
Trong này còn mấy chậu than với vài cây nến. Mặc dù hệ thống sưởi ấm này không được tiên tiến bằng ngôi nhà trong rừng sâu của hắn nhưng coi như cũng mang được chút ấm áp đến cái hang động, đương nhiên còn có thể đốt đứt dây trói trên người hắn.
“Là mày đã đánh vào đầu tao hả?” Nghệ sỹ tóm lấy tóc người phụ nữ. Cô ta cũng xinh đẹp, nhưng cuộc sống trong rừng sâu bao nhiêu năm nay đã hun đúc cho hắn thái độ “thanh lịch mà không phong tao” với cầm kỳ thi họa, có thể nói đã thiền đến cảnh giới rồi.
Cầu Đào, kẻ giả mạo số Mười Ba cùng hắn nói: “Thả cô ta ra, chính tao bảo cô ta đánh mày đấy!”
Ờ, yên tâm đi, không những tao sẽ thả cô ả, còn thả cả mày nữa, cho chúng mày mãi mãi rời xa cái bể khổ này!” Hắn bắt đầu thổi sáo, thậm chí còn hát bài hát quen thuộc.
“Anh và em quấn quýt nhẹ nhàng bay….” Hắn vuốt nhẹ lưỡi rìu, ánh sáng của ngọn lửa phản chiếu lên càng làm đẹp hơn khát khao huy hoàng của hắn. Chỉ cần lưỡi rìu rơi xuống, lực hút trái đất cộng với tiếp sức của Nghệ Sỹ thì xong đời đôi uyên ương.
Đúng lúc này, từ bên ngoài bỗng vang đến những âm thanh như tiếng còi báo động và tiếng xe cảnh sát, Nghệ Sỹ nhìn hai con người đang chờ một cái chết bi thảm cảm thấy tiếc nuối gấp bội, nhưng đành lắc đầu rồi vội vã chuồn.
Na Lan vừa đọc lại một lượt bài báo cáo vừa viết xong, photo thêm một bản nữa. Cô sẽ tận tay giao nó cho Ba Du Sinh, người phụ trách trong tổ trọng án hình sự. Bản gốc cô để trong một kẹp tài liệu màu nâu. Cô lấy ra một tờ giấy stick để ghi chú, đặt tên hay ghi số thứ tự cho báo cáo là thói quen cô của cô sau khi vào đại học, nên gọi là gì đây?
Mặc dù cô là nhân vật nữ chính đã có công phá được vụ đặc án bắt cóc giết con tin “số mười ba”, các giải thưởng nối tiếp nhau mà được trao cho cô nhưng kỳ thực cô không hề tha thiết gì với chúng.
Kẻ có tâm thần bất ổn nhất chính là tên Nghệ Sỹ thì đã quay về với rừng núi của hắn. Đương nhiên không phải trở về căn nhà nhỏ ban đầu của hắn. Khi lục sóat, ngoài mấy cái đầu lâu thì chẳng có gì nhiều hơn để cung cấp cho cảnh sát về tung tích của hắn.
Tự nhắc mình phải đề phòng “Nhạc Thiều Hoa”, tháo đạn khỏi súng, lén mang theo dao, nhưng vội đi quá mà lại mắc phải một sai lầm nữa.
Na Lan vẫn chưa qua hết các khổ ải của kẻ theo chủ nghĩa hoàn mỹ đó ư? Để dự liệu các biến cố còn khó khăn và gian nan lắm, cô phải ghánh vác hết ư? Hình như cô nghe văng vẳng thấy tiếng mẹ đang than vãn.
Vẫn còn vụ bắt cóc cưỡng hiếp giết người của tháng trước, còn một “Số Mười Ba” nữa chưa lộ diện. Tên này còn hung tàn hơn, ít nhất là không thể kém bất kỳ Số Mười Ba thật hay giả trước, hắn vẫn còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Điện thoại bỗng đổ chuông, Na Lan hơi chần chừ, rồi nhấc máy: “Văn phòng khoa tâm lý học đại học Giang Kinh xin nghe.”
“Em yêu ơi, em bay chầm chậm…..” trong điện thoại là tiếng hát quen thuộc, giọng hát sai nhạc của Nghệ Sỹ. Sau đó là tiếng cười điên loạn của hắn. Cúp máy.
Cô đặt máy xuống, thở một hơi dài.
Dùng bút mực đen viết xuống tờ note đặt tên:
Hồ sơ tội phạm
HẾT