Lúc Sam lên giường thì Lyra đang ngủ. Cô hẳn phải cảm thấy anh kề bên vì cô đã nhích người vào anh. Anh hôn lên vai cô, vòng tay qua eo cô rồi thiếp đi.
Anh nghe thấy tiếng gõ cửa lúc 6 giờ sáng. Anh nhặt quần jeans lên, vừa luồn chân vào quần vừa tóm lấy súng. Anh khẽ đóng cửa phòng cô rồi đi xuống.
Vệ sĩ mới đang giơ ID ra. Sam mở cửa, nhìn liếc qua và lẩm bẩm. “Ôi trời, không”.
Alec đã cử quý ngài Chippendale. Làm sao một vũ công thoát y có thể bảo vệ Lyra khỏi một viên đạn? Xoay tròn quanh cô chắc? Người đàn ông này mặc áo cài khuy và quần thụng, nhưng trông anh ta giống như thuộc về một sân khấu, vây quanh là những phụ nữ hò hét nhét tiền vào quần lót của anh ta. Cá là cái quần thụng đó dùng khóa dán, Sam nghĩ. Anh không quan tâm tới giấy ủy nhiệm của người vệ sĩ hay anh ta có bao nhiêu kinh nghiệm trong việc bảo vệ. Lyra không cần một anh chàng xinh trai cơ bắp lượn lờ xung quanh.
Không, người này cũng phải đi.
Sam lịch sự bảo anh ta rằng anh chắc chắn anh ta sẽ được trả phí, nhưng anh xoay anh ta lại và gợi ý anh ta quay về sàn nhảy của mình.
Sau khi đóng cửa, Sam đi vào bếp, uống nước cam và quay lên tầng cởi quần áo vào giường. Anh gần như thiếp đi ngay lập tức.
Lyra thức dậy lúc 8 giờ. Cô mở một mắt, nhìn vào đồng hồ cách mặt cô vài inch.
Cô quay người, mở cả hai mắt và thấy Sam. Không phải nữa chứ! Hai lần cô chuẩn bị tâm lý cho sự ra đi của anh, và cả hai lần anh đều không đi. Cô nghĩ về việc thúc người anh để hỏi chuyện gì đã xảy ra, nhưng anh đang trần truồng, và cô cũng thế… và cô biết chuyện sẽ dẫn tới đâu, cô mặc áo choàng và đi xuống nhà.
Cô quyết định sẽ đợi tới khi anh đi xuống – mặc đầy đủ quần áo, cô hy vọng – trước khi cô quay về phòng để thay đồ.
Sau khi ăn hai bát ngũ cốc, Lyra lại ngồi trên sô pha với máy tính của mình. Cô đọc lại những gì đã viết đêm qua và không còn nghĩ nó tuyệt vời nữa. Cô cố đọc vài bài khác và cuối cùng cũng thấy hài lòng. Có thể lúc chiều cô sẽ ghét nó, những giờ cô thấy nó hiệu quả.
Sam vào phòng khách lúc cô đang đánh máy. Anh chuẩn bị nói với cô vệ sĩ mới không được và rằng anh xác định phải đảm bảo cô được an toàn khi anh rời đi – tất cả đều là sự thật – nhưng Lyra không hỏi tại sao anh vẫn ở đây.
Cô chỉ mỉm cười với anh và tiếp tục công việc.
“Lyra, em có muốn đi chạy trước khi trời quá nóng không?” Anh hỏi.
“Em đã ăn hai bát ngũ cốc”.
“Cách đây lâu chưa?” anh hỏi, tiến về phía cô.
Cô nhìn đồng hồ trên màn hình máy tính. “Tầm hơn một giờ”.
“Vậy thì đi thôi”.
Lyra quyết định chạy sẽ giúp cô thoát khỏi những căng thẳng. Cô nhanh chóng lên lầu, mặc quần soóc và áo ba lỗ, nhét điện thoại di động vào túi sau và thắt dây giày.
Sam đang đợi cô ở cửa. Anh nhìn cô kéo tóc ra phía sau buộc đuôi ngựa. Có điều gì không ổn ở cô không? Cơ thể hoàn hảo, nụ cười hoàn hảo, mọi thứ… hoàn hảo.
Lyra cần chạy bộ, để giải tỏa, như vậy cô sẽ không thấy mệt mỏi vì lo nghĩ mọi thứ. Nó có hiệu quả được một lúc. Trước khi chạy được ba dặm rưỡi, tâm trí cô đã thông thoáng hơn. Khi đứng dưới vòi sen, nước đã cuốn trôi phần còn lại. Cô bước ra ngoài tràn đầy năng lượng.
Cô nhìn qua lan can và thấy Sam đang ngồi trên giường, vẫn còn vã mồ hôi. Cô đóng cửa phòng, nhanh chóng mặc đồ. Khi nghe tiếng anh xả vòi sen, cô chạy xuống nhà. Thật lố bịch khi phải thừa nhận rằng Lyra đang tránh mặt anh. Cô xác định phải giữ khoảng cách.
Cô có điện thoại. Đó là thám tử O’Malley. “Đặc vụ Kincaid đâu?” ông hỏi sau khi kết thúc màn bạn-có –khỏe-không. “Tôi đã cố gọi cho cậu ấy nhưng nó chuyển sang hộp thư thoại”.
“Anh ấy sẽ xuống nhà ngay thôi”, cô bảo. “Sam, thám tử O’Malley gọi”.
Anh cầm điện thoại, ngồi xuống ghế sô pha cạnh cô. Sau khi nghe được một phút, Sam nói, “Này, ông biết tôi cũng muốn giúp, nhưng tôi đã đưa cho ông một danh sách để kiểm tra rồi, và tới nay tôi vẫn chưa nghe được-”
“Nghe này”, O’Malley nói từ đầu dây bên kia. “Tôi đang bận túi bụi. Anh có cả một đội quân FBI để hỏi”.
Sam không mấy dễ chịu khi trả lời. “Để tôi nói ông biết. Sao tôi không cử vài đặc vụ tới đó để tiếp quản vụ việc nhỉ? Tôi sẽ gọi họ ngay đây”.
“Sam, đó không phải thẩm quyền của anh”, O’Malley cãi.
“Giờ thì phải rồi đấy”. Anh chửi thề, tắt máy và đặt điện thoại của Lyra lên bàn uống nước.
Lyra choáng váng khi nghe thấy giọng anh giận dữ. “Nói cho em biết có chuyện gì”.
“Anh mệt mỏi vì chờ đợi rồi. Họ làm ăn như rùa bò ấy”.
Cô chạm vào tay anh. “Anh không thấy đồn cảnh sát đông thế nào sao? Đây là L.A. Cảnh sát được trả lương thấp và phải làm việc quá sức. Họ còn nhiều vụ khác phải lo, có lẽ em không phải một vụ cần ưu tiên vì em đã có sẵn một đặc vụ FBI bảo vệ đây rồi”.
“Vớ vẩn”, anh ngắt lời cô. “Có một quả bom ở gầm xe. Chỉ thế thôi cũng thành vụ được ưu tiên rồi. Anh sẽ cử vài đặc vụ tới đó sao lại báo cáo của họ. Anh sẽ không đợi thêm nữa”.
“Anh đang thất vọng vì anh không được đi điều tra. Anh đang phải trông coi em”.
Anh không đáp lại tuyên bố thực tế đó của cô.
“Anh đang nói đến danh sách gì thế?” cô hỏi.
“Anh đã đưa cho O’Malley vài cái tên anh muốn kiểm tra”.
“Và ông ấy không làm?”
“Đúng vậy”.
“Sao anh không nhờ cộng sự của mình?”
“Tối qua anh hỏi rồi. Đặc vụ Trapp lo vụ đó”.
Cô đứng dậy. “Thế tại sao anh lại dồn ép O’Malley?”
“Ông ấy đã không làm theo lời anh bảo”.
“Tối qua anh gửi ảnh cho ai?”
“Trapp”, anh trả lời.
“Thế còn O’Malley?”
“Không”.
Lyra đã đúng; anh chán nản. Cô xoa dịu anh mà anh còn không nhận ra. Anh quan sát cô một lúc lâu khi cô mê mải với bài nghiên cứu về bộ phim. Thi thoảng cô mỉm cười. Anh nói với cô điều đó.
“Em không biết là mình lại thích nó đến thế”, cô nói. “Dù bài của em không vào được top năm, em nghĩ mình vẫn muốn làm thêm mấy bài kiểu này”.
“Có lẽ một nghề sắp được ra đời”.
Đặc vụ Trapp gọi cho Sam vào buổi chiều. “Anh đã cho chúng tôi một món quà giáng sinh sớm, Kincaid”.
“Thế nào?”
“Chúng tôi đã xem ảnh anh gửi, sau đó tới công viên đó chở cái két về. Anh không biết vụ đó đâu, một vụ trong vùng xảy ra cách đây hơn một năm. Một văn phòng bị cướp, người chủ rơi khỏi cửa sổ. Thứ duy nhất quan trọng bị lấy đi là két sắt của ông ta. Cùng là cái két mà hôm nay chúng tôi nhặt về, nhờ có mấy bức ảnh của anh. Tên người chủ được khắc trên két, quá sâu để xóa đi. Chúng tôi đã quét biển số xe tải. Nó đăng ký dưới tên Charles Brody”.
“Anh có nhận diện được hai tên kia không?”
“Có. Chỉ cần đi theo tên Charlie này. Hắn đã dẫn chúng ta tới Frank Meriam. Hắn là gã mặc đồ vét. Lou Stack là tên còn lại”.
“Merriam”, Sam nói. “Tôi biết cái tên đó. Ông ta dính líu tới một gã tên Rooney”.
“Đúng thế. Một vụ giết người/ tự tử. Rooney làm việc với Merriam. Chúng đều có công ty riêng, nhưng hợp tác nhiều phi vụ xấu cùng nhau. Chúng ta không bao giờ có đủ bằng chứng để tóm chúng”.
“Khi nào anh bắt chúng?”
“Giờ chỉ còn đợi trát nữa thôi. Họ nói một bức ảnh trị giá một nghìn từ nhỉ? Mấy bức chụp ba gã này đang cẩn thận không chạm vào cái két, sau khi vứt nó, Merriam nhìn lên máy ảnh”. Trapp nghe có vẻ khoái chí. “là vô giá”, anh ngâm nga. “Chúng ta cuối cùng cũng tóm được Merriam với một bức ảnh”.
“Điều này không chặt chẽ lắm”, Sam cảnh báo.
“Ý anh là gì?”
“Làm thế nào Merriam biết về công viên Paraiso? Mọi mảnh ghép nên khít vào nhau.
Merriam biết Rooney. Vợ Rooney tổ chức một sân bán đồ cũ. Lyra lấy vài cuốn sách, đĩa DVD và CD. Thế còn Flynn? Ông ta có liên quan gì?”
“Họ đã lục mọi cuốn sách, xem mọi đĩa phim, nghe hết mấy đĩa CD”.
Không phải tất cả, Sam nhận ra. “Tôi sẽ gọi lại sau”.
Sam nhìn khắp phòng. “Lyra, cái đĩa DVD với CD anh thấy trong xe em để đâu rồi?”
Cô có thể nghe thấy sự khẩn cấp trong giọng anh. “Trên nóc ti vi”. Cô gập máy tính lại, đứng dậy. “Anh muốn xem bây giờ hay ăn tối xong mới xem?’
Sam đã tìm thấy chúng. Anh mở đĩa CD, nhìn vào bìa đĩa rồi mở hộp DVD. Không có bìa.
Trúng phóc.
“Chúng ta sẽ xem bây giờ”.
“Vâng”, cô đồng ý. “Anh có muốn bổng ngô hay đồ uống không?”
“Nếu anh đúng, đây không phải là The African Queen”.
Cô khoanh tay, đứng trước ti vi ttrong khi Sam cho đĩa vào. Anh kéo cô lại ghế sô pha, ngồi xuống cạnh cô.
Máy quay tập trung vào một người đàn ông vững chãi. Ông ta cầm trong tay một ly whiskey. Phía góc tường hiện lên ót của mọt người đàn ông, ông ta đang nói.
“Đó là người trong công viên hôm qua”. Lyra ngạc nhiên nói.
“Tên ông ta là Frank Merriam. Ông ta là người Bill Rooney hợp tác”.
“Nhưng làm sao…” cô lúng túng nói.
“Cứ nghe đã”, Sam nói, tựa khuỷu tay lên đầu gối, rướn người về phía trước.
“Làm sao ông xô được hắn ra cửa sổ?” người đàn ông hỏi Merriam.
Merriam khúc khích. “Đúng ra anh phải ở đấy, Rooney. Hắn không bao giờ biết chuyện đó sẽ đến. Tôi chỉ tiếc là không lấy được nhiều hơn của hắn”. Ôn ta nhấp một ngụm whiskey rồi cho tay vào túi áo ngực lấy một điếu xì gà. “Hắn mở két sắt cho tôi. Sau khi lấy hết mọi thứ, tôi thấy nó là một cái két tốt”. Ông ta nhún vai. “Lẽ ra tôi nên nhìn kỹ hơn. Dù sao thì Charlie và Stack có một cái giùi khoan sắt ở dưới hầm và khoan được cái két để nhét vào xe tôi. Cái thứ đó nặng quá, tôi còn nghĩ lốp xe sắp bật ra ấy chứ”.
“Ông đã làm gì với-” Rooney bắt đầu hỏi.
“Bernie á? Ồ, dễ lắm. Tôi lại quay lên tầng 20 , mở cửa sổ ra rồi ném hắn ra ngoài. Tới lúc tôi đẩy hắn đến ngưỡng cửa sổ thì hắn mới hiểu chuyện”.
“Thế còn Tunney?” Rooney hỏi tiếp.
Lyra bị cuốn theo câu chuyện. Rooney đã gợi Merriam nói về 3 vụ “tai nạn” khác nhau khi ông ta đổ thêm whiskey vào ly.
“Ông ta hoàn toàn không cảm thấy tội lỗi”, cô nói.
“Với ông ta đó là việc kinh doanh”, Sam đáp.
Merriam nói về việc moi tiền những người vay tiền ông ta với lãi cắt cổ.
Khi màn hình tối đen, Sam lấy cái đĩa ra rồi nói “Anh muốn đưa cái này cho Trapp”.
“Anh nên sao ra một bản phòng khi có chuyện với cái này”.
“Văn phòng sẽ làm”, anh đảm bảo với cô.
“Vậy đó là nguyên nhân của tất cả chuyện này. Cái đĩa là thứ chúng tìm kiếm. Em đã bảo anh chuyện có liên quan tới sân bán đồ mà”.
“Rooney hẳn đã thâu lại để tống tiền. Merriam phải tuyệt vọng lắm. Ông ta biết mình sẽ tiêu đời nếu cái đĩa lọt ra ngoài”.
Lyra nhìn lên Sam thở phào nhẹ nhõm. “Em không thể tin được. Cuối cùng nó cũng kết thúc”.