CHRISTOPHER VÀ JUDITH PRESCOTT không phải là những người đáng mến, nhưng Sam không kỳ vọng họ sẽ như vậy. Như những diễn viên lướt trên sân khấu, họ xông thẳng vào nhà.
Không ai chào đón con gái mình. Sam đứng ở cửa bếp quan sát cuộc đoàn tụ. Nếu anh phải đánh giá bố mẹ Lyra, anh sẽ nói rằng họ bóng bẩy, phô trương và khoe mẽ.
Mẹ Lyra rất hấp dẫn. Không có lấy một vết nhăn trên mặt bà và Sam cho rằng mấy bác sĩ da liễu và những cuộc phẫu thuật tạo hình rất đáng tiền. Bố cô cao, gầy, rám nắng do chơi gôn nhiều. Cả hai đều có những lọn tóc vàng – một có từ thẩm mỹ viện, còn một là do ánh nắng mặt trời.
Lyra không hề giống ai trong ai người. Cấu trúc xương của cô cũng như vẻ đẹp đó đều thừa hưởng từ bà nội, người mà tới nay vẫn là một phụ nữ đáng yêu.
Bố Lyra cuối cùng cũng nhìn vào con gái. “Lyra”.
“Bố”.
“Bà con đâu rồi?”
“Trên tầng ạ”, cô nói. “Bà đang nghe điện thoại. Bà sẽ xuống khi nói xong”.
“Và quý ông này là ai đây?” Mẹ cô hỏi. “Cố nhớ lại cách cư xử của con và giới thiệu chúng ta đi nào”.
Lyra bước đến đứng cạnh Sam khi giới thiệu. Lyra luôn nghĩ bố mình là một người đàn ông cao lớn, nhưng Sam khiến ông lùn đi khi hai người đàn ông bắt tay nhau.
“FBI”, bố cô nhấn mạnh. “Và cậu ở đây cùng Lyra để bảo vệ nó? Hẳn rất căng thẳng”. Mẹ Lyra vào bếp lấy một chai nước. “Không có Perrier sao?” Bà gọi vọng ra. Không ai trả lời. Bà tự rót cho mình một cốc trà rồi mang nó vào phòng khách.
“Anh yêu, anh có uống không?”
“Em biết mẹ không chứa đồ uống có cồn mà”, Christopher nhắc nhở bà ta.
“Em biết. Ý em là trà đá cơ”.
“Không, giờ không phải lúc. Mẹ làm gì mà lâu vậy? Lyra, lên kiểm tra bà đi . Chắc bà không biêt bố mẹ ở đây”.
“Mẹ biết các con đang ở đây”, Gigi bước vào phòng.
“Để khách phải đợi không giống mẹ tí nào”, con trai bà nói, thơm một bên má bà.
“Christopher, con đâu phải khách. Con lại con trai mẹ. Chào, Judith”.
Judith đặt một nụ hôn lên má bà.
Sam có thể nói, dù có chuyện gì thì Gigi vẫn vui khi thấy hai người họ. Bà ngồi xuống ghế, lắng nghe họ kể với bà về cuộc sống bận rộn của mình. Thi thoảng, bố mẹ Lyra lịch sự lôi kéo anh vào cuộc nói chuyện, hỏi ý kiến anh hay tìm hiểu về lai lịch của anh, nhưng hầu hết đều tập trung vào bản thân. Anh ngạc nhiên với cách họ duyên dáng và thoải mái nhưng đồng thời lại hoàn toàn chỉ biết nghĩ cho mình. Họ không cho thấy dù chỉ một lần sự quan tâm về Lyra hay hỏi cô về cuộc sống của cô.
“Các con vừa chuyển tới nhà mới ở La Jolla à?” Gigi hỏi họ.
“Không, nhưng xe chuyển đồ tuần sau sẽ tới. Vì vấn đề tài chính, mẹ Prescott ạ”, Judith nói với một chút đau đớn “Chúng con phải bán căn nhà ở New York đi”.
“Căn hộ thông tầng đấy ư?” (Penthouse: căn hộ nằm trên tầng cao nhất của một tòa nhà)
“Vâng”, bà ta cúi đầu.
Lyra ngồi cạnh Sam trên sô pha, tựa vào anh. Cô đấu tranh để không phá lên cười. Mẹ cô khiến việc bán nhà nghe cứ như gia đình có tang vậy.
“Thế các con đang ở đâu?” Gigi hỏi con trai.
“Căn hộ ở Houston ạ”.
“Chúng con muốn mẹ quay về sống cùng chúng con”, Judith nói.
“Đúng thế”, Christopher đồng tình. “Con muốn mẹ đóng gói đồ đạc, chúng ta sẽ đi vào buổi sáng”.
“Chúng ta sẽ ở Coronado tối nay”, Judith giải thích.
“Mẹ sẽ không đi đâu với con cả, Christopher, mẹ nghĩ tòa án đã giải quyết đâu vào đó rồi. Con sẽ không kiểm soát cuộc sống của mẹ”.
“Mẹ không thấy chúng con lo lắng thế nào sao?”
“Về cái gì?”
“Mẹ”, ông ta nói, giọng nhuốm đầy vẻ chân thành. “Con không đổ lỗi cho Lyra…”
Lyra thở dài nói thầm, “Tới rồi đây. Nhưng…”
“Nhưng con bé đặt mẹ vào nguy hiểm”, Christopher nói.
“Không phải là Lyra ích kỷ”, Judith xen vào. Bà thậm chí còn không nhìn Lyra mà tiếp tục nói .”Nó không có lấy một cái xương ích kỷ trong người”.
“Nhưng…” Lyra thì thầm.
“nhưng nó chỉ không biết suy nghĩ”, Judith nói hết.
“Mấy gã đó tới đây để đe dọa…” Christopher lắc đầu, một vẻ quan tâm hiện lên trên gương mặt rám nắng của ông ta. “Con không thể để thế, mẹ ạ”.
“Con không cần lo”, Gigi nói. Bà lịch sự để tay vào lòng. “Mẹ có một đặc vụ FBI trông coi tối nay rồi, mai mẹ sẽ tới trang trại. Lúc nãy là Cooper gọi. Nó muốn mẹ về nhà cho tới khi đặc vụ Kincaid bắt được mấy gã kia, mẹ chắc cậu ấy sẽ làm được”, bà nói thêm cười với Sam. “Bên cạnh đó, mẹ nhớ bạn bè của mình và muốn gặp lại họ. Ngôi nhà này sẽ không để trống”, bà khẳng định với họ. “Harlan sẽ ở đây hằng ngày để làm việc. Cậu ấy đang xây một-”
Lyra buột miệng “một căn phòng nhỏ xinh đẹp với những cái kệ”.
Gigi cau mày nhìn cô. “Nhưng Lyra-”
“Gigi, không phải bà nên chuẩn bị sẵn sàng cho bữa tối mì ống sao?”.
“Ôi trời đất ạ, nhìn xem mấy giờ rồi kìa. Harlan sẽ tới đây bất kỳ lúc nào”. Bà bật dậy, vỗ vào vai con trai trước khi ông đứng dậy.
“Mẹ đang hẹn hò?” ông ta hỏi.
“Với một thợ sửa chữa?” Judith phụ họa.
“Cậu ấy là một nhà thầu”, Gigi giải thích. “Cậu ấy và gia đình sẽ tới đón mẹ đi ăn tối ở nhà thờ St. Agnes. Mẹ phải đi thay đồ đây. Hai con đừng đi đâu lâu quá”.
“Mẹ có nên đi ra ngoài khi đang bị đe dọa thế không?”
“Mẹ có bị đe dọa đâu”, bà khẳng định. “Hơn nữa, mẹ sẽ ở cùng gia đình Harlan với mấy chục ngươi khác ở nhà thờ. Mẹ không sao đâu”.
“nhưng mẹ…”
“Chào nhé. Chúc các con ở Coronado vui vẻ”.
Christopher đứng dậy. “Mẹ ruột của con không thể dành lấy một giờ với con?”
Lưng Lyra cứng lại. Sao bố cô dám buộc tội Gigi không dành thời gian cho ông ta.
Ông ta đã cho bà được bao nhiêu giờ đồng hồ rồi? Cô ngồi hướng về trước, sẵn sàng đáp trả, nhưng Sam đã đặt tay lên tay cô.
“Con cũng định đi ăn tối với nhà thờ sao, Lyra?” Judith hỏi. “Con và anh Kincaid được chào đón đi ăn tối cùng chúng ta ở khách sạn”.
“Anh nghĩ con bé nên tránh xa Gigi”, bố cô nói. “Anh tin nó đã mang lại cho bà nội nó quá đủ nguy hiểm rồi”.
“Con nghĩ con nên giữ khoảng cách với bố mẹ nữa”, Lyra nói.
“Chris, con bé nói đúng đấy”, Judith đồng ý. “Có thể sẽ nguy hiểm. Chúng ta không có vệ sĩ như anh Kincaid đây”.
Christopher quay sang Sam. “Tôi chắc là cậu hiểu. Mẹ tôi không còn trẻ nữa, chúng tôi lo cho bà. Tôi mong có thể thuyết phục bà rằng bà nên đi cùng chúng tôi”.
Sam nhún vai. “Với tôi bà ấy có vẻ khá mạnh khỏe”.
Trước khi bố mẹ đi, Lyra đã sẵn sàng hét toáng lên. Cô chuẩn bị đóng cửa thì mẹ cô nói “Chúng ta không từ bỏ đâu. Chúng ta thực sự quan tâm Gigi và biết bà ấy sống cùng chúng ta sẽ vui hơn. Mẹ không biết tại sao con cứ mãi chiến đấu với chúng ta về việc này. Chúng ta chỉ muốn chăm sóc bà thôi”.
“Không”, Lyra giận dữ nói. “Bố mẹ chỉ muốn bà chăm sóc cho mình”.
Đã sửa bởi susu lúc 04.12.2013, 09:45.