Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 430: Thiên Ky Bách Biến Truyền Ki Giới Pháp vs Ngân Long Tráo (1)

Mà với tư cách Cự Thú Hoạt Xá Lợi, thuộc tính Văn Đình lại là hỏa, bởi vậy sau khi Tề Nhạc tiếp cận năng lượng của Văn Đình, tuy năng lượng có chỗ chuyển đổi nhưng cuối cùng năng lượng hỏa vẫn cường đại nhất. Bởi

vậy khi thi triển công kích hỏa cầu với tần suất cao thế này hắn vẫn

không hao tốn chút sức nào.

Lục Lân Liệt Thụ Tích mắt thấy Tề Nhạc tiếp cận, ánh mắt của nó đột nhiên nhìn về trái cây màu xanh cách

đó không xa, hào quang hung tàn màu đỏ trong đôi mắt càng thêm mãnh

liệt. Nó mãnh liệt ngẩng đầu lên, miệng phát ra một tiếng kêu to, quang

mang xanh sẫm chung quanh đột nhiên trở nên cường thịnh.

Một

đạo quang ảnh màu đỏ sậm từ trong trái cây kia phiêu nhiên bay ra, Lục

Lân Liệt Thụ Tích hé miệng, nuốt vào hao quang đỏ sậm kia vào trong

miệng. Ngay trong khoảnh khắc hào quang màu đỏ sậm vào miệng con thằn

lằn kia, Tề Nhạc đột nhiên cảm giác được Lục Lân Liệt Thụ Tích bị mình

áp chế không hề có lực hoàn thủ đột nhiên thay đổi.

Một cỗ

năng lượng cực lớn vô cùng mênh mông dùng thân thể nó làm trung tâm

nhanh chóng bộc phát ra bốn phương tám hướng, cái đuôi nó không phát ra

năng lượng ngăn cản hỏa cầu của Tề Nhạc nữa mà trực tiếp khuếch trương

quang mang màu xanh sẫm lên phạm vi 3m chặn lại hoàn toàn.

Lục Lân Liệt Thụ Tích ngửa mặt lên trời nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể hướng về sau như thiểm điện, rơi vào trên một mặt đá trên vách núi, thân thể hơn 1,5m run rẩy kịch liệt một hồi, hai mắt đỏ như máu tách ra hung quang mãnh liệt, lúc này thân thể của nó cũng bắt đầu có biến hóa.

- Không tốt, Tề Nhạc, phán đoán của chúng ta là sai lầm. Nó đặt nội đan trong trái cây kia để hấp thụ tinh khí, không có nội đan mà đã có tu vi hơn 3000 năm, sau khi nuốt nội đan trở lại thì chỉ sợ tu vi nó dù không đạt vạn năm thì cũng không kém hơn bao nhiêu. Anh ngàn vạn lần phải coi chừng, nếu thấy không ổn thì chúng ta cũng đừng tiếp tục công kích nữa.

Thanh âm nhắc nhở của Văn Đình vang lên, tuy nàng không cách nào nhìn

thấy hết thảy bên ngoài nhưng có thể thông qua cảm giác của Tề Nhạc để

cảm nhận hết thảy bên ngoài.

Ngay tại lúc Văn Đình nhắc nhở

Tề Nhạc, thân thể Lục Lân Liệt Thụ Tích cũng xuất hiện biến hóa nghiêng

trời lệch đất, thân thể vốn 1,5m lập tức bành trướng lên, đầu tiên là

bành trướng năng lượng, ngay sau đó là bành trướng thân thể. Chỉ trong

mấy giây, thân thể của nó đã vượt qua 5m, lân phiến màu xanh sẫm trên

người biến thành màu xanh biếc, hai mắt mảu đỏ cũng biến thành màu lam

thâm thúy, tứ chi so với lúc trước thì tráng kiện hơn 10 lần. Kỳ lạ nhất là trên đỉnh đầu nó mọc ra một cái sừng màu bạc dài chừng nửa thước,

màu sắc hoàn toàn bất đồng với thân thể.

Tuy Tề Nhạc giật

mình trong nội tâm nhưng hắn vẫn không có ý định rời đi. Dù sao thì hắn

cũng có năng lực Phù Diêu Trực Thượng Cửu Vạn Lý của Kim Sí Đại Bằng

Điêu, chỉ cần hắn muốn thì lúc nào cũng có thể rời khỏi chiến trường.

Huống chi cho dù Lục Lân Liệt Thụ Tích trở nên cường đại thì hắn cũng

không cho rằng mình không còn cơ hội. Thân thể Lục Lân Liệt Thụ Tích

phát sinh dị biến, khí thế rõ ràng không giống lúc trước. Trước đó còn

bị Tề Nhạc áp chế hoàn toàn nhưng lúc này khí thế đã ngang bằng với Tề

Nhạc, con mắt màu xanh đậm nhìn chằm chằm Tề Nhạc, không bắn ra một tia

cảm tình sắc thái nào. Cái đuôi cực lớn vẫn nhếch lên như trước, khối

tam giác đã biến thành màu tím.

- Rống --

Mở to

miệng, Lục Lân Liệt Thụ Tích tức giận gào thét một tiếng, hàm răng

trắng hếu trong miệng của nó tràn ngập khí tức khủng bố, đột nhiên cái

đuôi to lớn của nó đánh mạnh lên vách núi, thân thể cồng kềnh bay lên

trời, xông về phía Tề Nhạc trên không trung.

Khoảng cách Tề

Nhạc với vách núi còn chừng năm mươi mét, mắt thấy Lục Lân Liệt Thụ Tích đánh về phía mình, hắn không có né tránh, hào quang hỏa diễm trên người mạnh mẽ, dùng ý niệm thúc dục, trên lân phiến màu đen tràn ngập màu sắc hỏa hồng, Kỳ Lân Xích xuất hiện.

Dù sao thân thể Lục Lân

Liệt Thụ Tích quá khổng lồ, cho dù cái đuôi của nó quất vào vách núi thì cũng mang theo lực lượng kinh người, bản thân năng lượng cũng tạo ra

lực phản chấn ngược vào người của nó, nhưng dù sao nó không biết bay,

thời điểm thân thể lên cao chừng hai mươi mét, tốc độ bay lên chậm lại,

lập tức sắp rơi xuống đất lần nữa.

Lúc thân thể của hắn đạt

tới điểm cao nhất, cái đuôi của Lục Lân Liệt Thụ Tích cái đuôi của nó

chỉ thẳng xuống đất, một đạo hào quang màu tím bắn ra, lợi dụng năng

lượng phản chấn, thân thể ngừng lại trên không trung lập tưc tăng tốc,

chỉ trong nháy mắt đã đối diện Tề Nhạc rồi.

Làm cho Tề Nhạc

có chút kỳ quái là, Lục Lân Liệt Thụ Tích lúc này không có dùng cái đuôi phát ra năng lực nữa, mà là cúi đầu xuống, dùng cái sừng dài nửa thước

của nó hưởng thẳng vào ngực Tề Nhạc.

Đối phương không có phát ra năng lượng, cũng không có nghĩa Tề Nhạc chủ quan, chính năng lực

mạnh nhất của hắn chính là sừng Kỳ Lân a! Chung cực Kỳ Lân Tí có uy lực

khủng khiếp thế nào không ai rõ hơn Tề Nhạc cả, mà tu vi sáu ngàn năm

của con Lục Lân Liệt Thụ Tích tập chung vào cái sừng màu bạc thế nào hắn không rõ ràng lắm. Nhưng trong lòng đã có cảnh giác.

Cận

thân vật lộn cho tới bây giờ là chuyện Tề Nhạc không sợ nhất, lúc sừng

trên cái đầu cực lớn của Lục Lân Liệt Thụ Tích đánh tới, thân thể của

hắn lập tức khẽ động, cái sừng xoẹt qua bên người, một sừng qua đi, lại

tới cái đầu to của Lục Lân Liệt Thụ Tích tiến hành cận thân bác đấu.

Trên người Lục Lân Liệt Thụ Tích phát ra năng lượng nóng rực triệt tiêu

hỏa diễm nóng rực của Kỳ Lân Xích, bất luận là Tề Nhạc hay Lục Lân Liệt

Thụ Tích.

Thân thể cả hai bạo lộ trước mặt nhau. Tốc độ của

Tề Nhạc không thể sánh bằng Lục Lân Liệt Thụ Tích, lúc xê dịch thân thể, nắm tay phải Tề Nhạc có đường vân ba màu đen bạc đỏ lóng lánh, sau đó

hét lớn một tiếng đánh mạnh ra ngoài, Tề Nhạc lựa chọn rất có chú ý,

công kích đúng sừng của Lục Lân Liệt Thụ Tích.

- Lâm --

Trong âm thanh ầm ầm, đầu của Lục Lân Liệt Thụ Tích hơi trầm xuống

dưới, trong miệng của nó phun ra một cỗ chất lỏng màu xanh lá. Cái sừng

của nó hơi lệch sang một chút, chỗ bị một quyền của Tề Nhạc đánh trúng

lõm xuống nửa xích. Lân phiến toàn thân run rẩy kịch liệt.

Đột nhiên trong nội tâm Tề Nhạc xuất hiện cảm giác bạo động, bởi vì hắn

nhớ tới, bản thân Lục Lân Liệt Thụ Tích không biết bay, nó cưỡng ép lợi

dụng năng lượng và chính thân thể của mình bay lên không trung mà thôi,

hoàn toàn bạo lộ ra dưới công kích của mình! Thế nhưng mà, trước mắt nó

bắn người lên không trung, với tư cách một hung thú có trí tuệ hơn sáu

ngàn năm. Loại lựa chọn này không có sáng suốt, trừ phi nó có mục đích

khác.

Thời điểm Tề Nhạc chuẩn bị bổ sung thêm một quyền đánh

vào sừng của Lục Lân Liệt Thụ Tích, trước cái sừng của nó đánh về phía

Tề Nhạc rồi rống to một tiếng, ngay sau đó, một cỗ năng lượng bàn bạc

hiện ra ngoài, phạm vi bao phủ của nó rộng tới trăm mét vuông.

Giống như một tấm lưới lớn, hoàn toàn bao phủ thân thể Tề Nhạc và Lục Lân Liệt Thụ Tích vào bên trong.