Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 1347: Phá phong, hấp thu điên cuồng (3)

Ads

Nhưng nếu thời gian quá dài thì thân thể Tề Nhạc lại tổn thương về chất. Đến lúc đó căn bản không cần ai đi đối phó hắn thì thần khí Không Động Ấn cũng bị hủy diệt, cho nên Tề Nhạc lần này đi Thần Giới tuyệt đối không được quá dài.

Tuyết Nữ đã bị thu vào trong Không Động Ấn lần nữa, vì không cho người yêu và đồng bạn của Tề Nhạc lo lắng Ấn Linh cũng không đem chuyện ở bên ngoài nói cho bọn họ biết, ngược lại phong bế bọn họ trong lĩnh vực Ngũ Hành, tùy ý cho bọn họ tiếp tục tu luyện. Mà giờ này khắc này Ấn Linh đã có chút không đợi được. Bởi vì hắn có thể cảm giác được liên hệ giữa mình và Tề Nhạc càng ngày càng yếu ớt. Đã sắp tới mức độ biến mất.

- Đông Hoàng. Anh thật sự không có biện pháp bắt được khí tức của Tề Nhạc sao?

Ấn Linh lo lắng hỏi.

Đông Hoàng thở dài một tiếng, nói:

- Các người cũng biết lần trước thủy hỏa thần phong ấn Thần Giới thì dè chừng sợ hãi chúng ta sâu nhất, tuy tôi có thể mở thông đạo đi thông tới Thần Giới nhưng mà tôi không thể cảm giác được chuyện gì ở trong đó. Nói cách khác liên hệ giữa tôi và Thần Giới trước kia cũng đã bị hoàn toàn ngăn cách. Anh có thể trông cậy vào tôi cảm giác được cái gì chứ? Tề Nhạc cũng không phải là người xui xẻo, các người không cần quá lo lắng, ai, hắn thật sự là quá cố chấp, tôi đã nói với hắn là Thần Giới không co gì, thế nhưng mà hắn vẫn kiên trì đi.

Kính Trung Tiên hừ một tiếng, nói:

- Ít nhất hắn còn có phần chấp nhất này, so với anh còn mạnh hơn nhiều.

Nghe Kính Trung Tiên nói chuyện Đông Hoàng lập tức tươi cười, nói:

- A Tiên, người em chọn trúng tự nhiên là ưu tú. Các người không nên gấp gáp, chờ một chút, nếu như Tề Nhạc qua hai ngày nữa mà không trở về tôi sẽ mở thông đạo lại đi Nam Thiên môn nhìn xem, tuy không cách nào nhìn thấy tình huống bên trong nhưng bao nhiêu cũng có thể lý giải Thần Giới.

Đông Hoàng vừa nói đến đây đột nhiên sắc mặt của hắn đại biến, toàn thân của hắn bộc phát một đoàn kim quang chói mắt, ngay sau đó một tiếng chuông to vang từ trên người của hắn bộc phát, thân thể Ấn Linh cùng Kính Trung Tiên đồng thời bị đánh bay ra ngoiaf. Sau một khắc một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống. Khí tức năng lượng khổng lồ lao vào trong lĩnh vực Đông Hoàng do hắn sáng tạo ra, cung điện nát bấy. Nếu như không phải Đông Hoàng kịp thời dùng bản thể Đông Hoàng Chung bảo vệ Ấn Linh cùng Kính Trung Tiên thì chỉ sợ kết cục của bọn họ giống như đúc kết giới.

Ba đại thần khí đồng thời hoảng sợ, tình huống như vậy đương nhiên không phải Đông Hoàng tự mình làm, thế nhưng mà thần lực cường đại như thế ở trong lĩnh vực Đông Hoàng còn sinh ra hiệu quả mạnh như vậy, rốt cuộc là tới từ đâu.

Đông Hoàng rất nhanh hiểu được, thất thanh nói:

- Là đến từ Thần Giới. Các người xem.

Từ hướng ngón tay hắn chỉ thì Ấn Linh cùng Kính Trung Tiên nhìn chằm chằm qua, chỉ thấy kim sắc quang mang trên không trung biến mất, một qua trứng trống rỗng xuất hiện ở trung ương cung điện. Quả trứng màu vàng nhìn không có năng lượng chấn động gì. Bộ dáng rất tròn có vài phần cảm giác đáng yêu.

- Đó là thật thể.

Đông Hoàng trầm giọng nói.

- Thật thể? Nhưng mà tôi cảm giác là khí tức năng lượng a.

Kính Trung Tiên kinh ngạc nói ra.

Đông Hoàng trầm giọng nói:

- Đó là bởi vì năng lượng đã đạt tới cường độ thật thể rồi, hơn nữa từ mức độ dày đặc thì không có thứ gì trên thế giới sánh bằng được. Dùng cách nói của địa cầu thì mật độ của nó đã đạt tới mức độ khủng khiếp. Chỉ sợ tôi phải xuất toàn lực mới có thể nghiền nát nó.

Khi hắn vừa nói xong thì hoảng sợ phát hiện trên quả trứng màu vàng này xuất hiện vết rách, đúng vậy, chính là vết rách.

Vết rách là từ đỉnh cao nhất xuất hiện, rất nhanh liền lan tràn xuống dưới. Chẳng qua thời gian không lâu vết rách tràn ngập cả quả trứng. Giống như động vật nở từ trứng ra, đang phá trứng đản sinh.

Đinh một tiếng vang nhỏ, ngay sau đó âm thanh nghiền nát giông như tới từ linh hồn, trứng thể đã hóa thành vô số quang điểm bay ra không trung. Sau một khắc tất cả mảnh vỡ bay tán loạn. Trong chớp mắt lại tụ tập vào trong trung tâm của quả trứng.

Thân thể trắng nõn trống rỗng xuất hiện, chính là Tề Nhạc, Tề Nhạc lúc này trường bào trên người do năng lượng hóa thành, màu trắng và không có trang trí, nhưng nhìn nó người ta có cảm giác đặc thù. Tóc dài màu đen rối tung trên trên bả vai. Làn da trắng nõn mà kiều nộn mang theo sắc thái hoàn mỹ, toàn thân cao thấp không có khuyết điểm nhỏ nhặt nào. Tuy hắn trước mắt không có khác trước nhưng lúc này nhìn hắn thật hoàn mỹ. Giống như hắn là mỹ nữ phương đông đang khỏa thân, hiện tại hắn chính là nam người mẫu hoàn mỹ nhất.

- Hắn trở về rồi.

Ấn Linh kinh hỉ nói ra, không đợi hăn mở miệng thì đột nhiên hắn kinh hô một tiếng, cả thân thể đã hóa thành một đạo ngũ thải quang mang phiêu nhiên bay đi, trong chớp mắt đã dung nhập vào trong người của Tề Nhạc, hào quang lập lòe làm quần áo trên người Tề Nhạc sinh ra sắc thái mới.

Chậm rãi mở hai mắt ra và đôi mắt màu đen. Nó lúc này giống như vực sâu không đáy, cho dù là Đông Hoàng thì lúc này nhìn qua Tề Nhạc có khả năng cảm nhận được chỉ là cảm giác, chính là thâm bất khả trắc. Không có nửa phần năng lượng phóng xuất ra nhưng mà Đông Hoàng lại sinh ra một cảm giác bị áp chế. Mà loại cảm giác này hắn chỉ nhìn thây trên người của thủy hỏa thần.

Trong nội tâm Đông Hoàng thầm than một tiếng, xem ra thực lực của mình đã hạ thấp nhiều rồi, ngay cả một nhân loại cũng làm cho mình có cảm giác này! Nhưng mà hắn nhanh chóng biết mình sai rồi, thời điểm hắn nhìn thấy Tề Nhạc đứng ở đó thì đột nhiên hắn nhìn thấy năng lượng chấn động trên người Tề Nhạc, đó là năng lượng chấn động bình thường, khí tức màu ngà sữa, cảm xúc năng lượng thuần khiết nhưng xen lẫn là tinh thần uy áp cường đại. Đột nhiên hắn phát hiện trạng thái tốt nhất của mình chưa chắc sánh bằng Tề Nhạc.

Kính Trung Tiên ngơ ngác nói:

- Hắn thành công, hắn thật sự thành công rồi.

Ánh mắt Tề Nhạc nhìn qua Kính Trung Tiên cùng Đông Hoàng, trên mặt toát ra một nụ cười nhàn nhạt.

- Hai vị tiền bối, tôi đã trở về. Kính Trung Tiên tiền bối, chúng ta có thể rời khỏi nơi này được chứ?

Kính Trung Tiên vô ý thức gật gật đầu, không biết vì cái gì Tề Nhạc trước mặt nàng thậm chí có chút ít cảm giác nói không nên lời.

Đông Hoàng chần chờ nói:

- Tề Nhạc, anh lúc trước đáp ứng tôi...

Tề Nhạc gật gật đầu, nói:

- Tiền bối yên tâm, chuyện lúc trước tôi đáp ứng nhất định làm được, thỉnh anh chuẩn bị sẵn sáng đi, hiện tại tôi không có thời gian giúp anh ngay. Sau khi tôi xử lý chuyện này xong thì nhất định sẽ tới đây làn nữa, tôi sẽ phá bỏ phong ấn của thủy hỏa thần khôi phục tự do cho anh.

Đông Hoàng sững sờ, nói:

- Chuyện này làm sao có thể? Trừ phi thực lực của anh đạt tới đồng cấp bậc với thủy hỏa thần, nếu không anh làm sao có thể phá hư quy tắc của bọn họ?

Tề Nhạc cười, nói:

- Nhưng mà quy tác bọn họ chế định tôi đã phá hư một lần rồi, có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai.