Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 1325: Sát Thần Bạch Khởi (3)

Rốt cục số lượng thiên tướng càng ngày càng ít, số lượng địch nhân đã tới cuối cùng, thời điểm Tề Nhạc định sử dụng Tử Tiêu Thiên Lôi lần

cuối cùng thì ở xa xa hắn nhìn thấy một tên chiến sĩ mặc áo giáp màu đỏ, đứng ở xa xa dùng ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn qua Tề Nhạc. Cũng

không có theo chân chiến giáp ngân giáp vây công hắn.

Thống soái, thiên binh thiên tướng có thống soái là hắn sao? Nhìn thấy người này

trong lòng Tề Nhạc cả kinh, bởi vì hắn phát hiện thời điểm tinh thần lực của hắn dò xét lại không cách nào nhìn thấy sâu cạn của đối phương. Áo

giáp màu đỏ có đường vân màu vàng, vầng sáng rất ảm đạm nhưng lại rõ

ràng, mặc dù chỉ nhìn chăm chú nhưng lại mang cho Tề Nhạc áp lực thật

lớn, trong tay người này cầm trường kiếm, chuôi trường kiếm trong tay

lăng không đổi chiều, khí tức của hắn không có tập trung vào Tề Nhạc

giống như đang đợi cái gì đó.

Thực lực Thần cấp, đây là phán đoán duy nhất của Tề Nhạc, ít nhất người này chính là thống soái của thiên

binh thiên tướng, tuyệt đối sẽ không dưới Tát Đán. Ánh mắt sắc bén và

khí tức lãnh đạm toát ra thần thái cường đại không hiểu.

Lúc này

đây Tề Nhạc không có thi triển Tử Tiêu Thiên Lôi, sau khi năng lượng của hắn khôi phục thì vừa duy trì Ngân Long Tráo vừa cẩn thận quan sát

thống soái này. Kính Trung Tiên đã nói qua người nọ là thật thể, hoặc là nói hắn là thần chính thức.

Nếu như sau khi mình thi triển Tử

Tiêu Thiên Lôi thì năng lượng trong cơ thể hoàn toàn khô kiệt, hắn lại

phát động công kích phá hư Ngân Long Tráo thì cho dù mình có Không Động

Ấn cùng lĩnh vực Phân Thân cũng chưa chắc có thể làm gì. Trong lúc

nhất thời cục diện lâm vào giằng co, Tề Nhạc đang do dự có nên trực tiếp tiến lên chiến đấu với hắn hay không, hay là hủy diệt số ngân giáp

trước mặt của mình. Lúc này, số lượng chiến sĩ ngân giáp chỉ còn lại

chừng ba ngàn.

- Anh còn chờ cái gì? Vì cái gì không tiếp tục?

Âm thanh của Kính Trung Tiên vang lên lần nữa, nàng lúc này cảm thấy Tề Nhạc không còn đáng ghét nữa.

- Cô nói tôi đang chờ cái gì? Chẳng lẽ cô không thấy được còn tên bên kia sao? Có hắn ở đó khi tôi tiêu hao hết năng lượng thì hắn công kích phải làm sao?

Tề Nhạc tức giận nói.

Kính Trung Tiên hừ một tiếng, nói:

- Anh quá xem thường thần của phương đông rồi. Anh cho rằng hắn sẽ cùng

thuộc hạ vây công anh sao? Tôn nghiêm không cho phép hắn làm như vậên

tâm ra tay đi. Sau khi anh hủy diệt một tên chiến sĩ ngân giáp cuối cùng hắn mới ra tay với anh.

Nghe Kính Trung Tiên nói như vậy Tề

Nhạc lập tức buông lỏng, chỉ đối mặt một địch nhân thì hắn có tin tưởng

vào bản thân của mình, cho dù đối phương là thần đi nữa.

Tử Tiêu

Thiên Lôi lập tức bộc phát ba lượt. Thời gian lại trôi qua thật lâu,

nhưng lúc này số lượng chiến sĩ ngân giáp chỉ còn lại hơn mười tên.

Năng lượng màu bạc lại khôi phục lần nữa, áo giáp trên người Tề Nhạc từ màu

đen biến thành màu vàng, xích kim sắc quang mang từ áo giáp ngâm đen mà

huyễn lệ, khí tức năng lượng khổng lồ phóng lên trời, trong miệng của

hắn phát ra tiếng thét dài, không có Ngân Long Tráo thì hư ảnh Kỳ Lân

cực lớn sau lưng lăng không xuất hiện.

Thân thể của hắn như thiểm điện lao ra. Kỳ Lân Huyễn biến ảo thành Hiên Viên kiếm trên không trung mang theo một đạo xích kim sắc quang mang, bốn loại vân lực cùng năng

lượng bổn nguyên Kỳ Lân dung hợp, nhất thời làm năng lượng bản thân Tề

Nhạc tăng lên cực hạn.

Xích kim sắc quang mang hiện ra thì thân

thể mười tên chiến sĩ ngần giáp cuối cùng cứng lại, sau một khắc bọn

chúng bộc phát từng quang điểm màu bạc. Mà lúc này thân thể của Tề Nhạc

cũng hiện ra sau lưng chúng chừng trăm mét, hắn đứng nhìn tên thống soái ở xa xa.

Xích kim sắc quang mang đồng thời bao phủ phía trên Kỳ

Lân Huyễn, lúc này Tề Nhạc đã chiến đấu thời gian không ngắn, ít nhất

cũng vượt qua mười ngày ở địa cầu. trong quá trình không ngừng chiến đấu các giác quan của hắn tăng lên tốt nhất. Hắn hiện giờ không còn dấu vết mệt mỏi lưu lại, khí tức năng lượng phóng ra ngoài thu liễm lại. Dừng ở trước mặt thống soái, thần sắc trên mặt Tề Nhạc rất lãnh đạm không khac gì đối phương.

- Anh rất cường đại. Rất nhiều năm rồi, anh là nhân loại đầu tiên đi tới

đây. Tuy tôi không rõ làm sao anh lại đi tới đây, nhưng mà kết quả cuối

cùng của anh sẽ không cải biến. Tôn nghiêm của thần không thể xâm phạm.

Nếu như lúc trước anh rời đi có lẽ tôi đã tha thứ cho anh, nhưng mà hiện giờ anh đã chạm vào mấu chốt của tôi. Trừ phi anh hủy diệt tôi bằng

không anh phải lưu lại nơi này, biến ảo thành một tên thiên tướng giáp

bạc.

Âm thanh không có chút cảm xúc nào từ trong miệng thống soái vang lên, nhìn qua Tề Nhạc hai tay của hắn nắm chặt trường kiếm chậm

rãi giơ lên.

Đột nhiên áp lực biến mất, còn thừa chỉ là một đạo sắc bén, một đạo sắc bén làm Tề Nhạc giật mình.

Hắn là chủ nhân của Hiên Viên kiếm đương nhiên biết rõ vũ khí sắc bén nhất

sinh ra năng lượng như thế nào. Nhưng mà khí tức trên trường kiếm của

thống soái lại giống y như thế, so với Hiên Viên kiếm hắn sử dụng lúc

trước không kém hơn chút nào.

Đương nhiên chỉ là trình độ sắc bén mà thôi, thống soái trước mặt mạnh hơn mình lúc trước nhiều lắm. Trường kiếm trong tay của hắn không có khả năng so sánh với Hiên Viên kiếm, dù sao lúc trước hắn không cách nào phát huy uy lực chân chính của Hiên

Viên kiếm. Nhưng mà cho dù thế nào thì vũ khí của hắn mạnh hơn Kỳ Lân

Huyễn nhiều lắm.

- Anh là sinh vật duy nhất có trí khôn ở đây sao?

Tề Nhạc nhàn nhạt hỏi, hai tay cầm kiếm và Kỳ Lân Huyễn chậm rãi hoành

trước người. Hai đạo hào quang đỏ hồng hiện ra trên không trung nhưng

không có tiếp xúc.

Thống soái hừ lạnh một tiếng,

- Anh dùng cách xưng hô này gọi tôi sao?

Tề Nhạc nhún nhún vai, nói:

- Vì cái gì không thể chứ? Anh không có nói cho tôi biết tên mà.

- Anh muốn biết tên của tôi sao? Vậy thì tốt, tôi cho anh biết cũng không có gì. Tôi tên là Bạch Khởi. Tôi tới đây thời gian chỉ mấy ngàn năm

thôi.

Thống soái Bạch Khởi nói ra.

Tề Nhạc sững sờ, hơi nhíu mày, nói:

- Cái tên nghe có chút quen thuộc. Đông Hoàng Chung đã tồn tại mấy ngàn

vạn năm nay rồi. Vậy tại sao anh mới tới đây mấy ngàn năm.

Bạch Khởi chậm rãi ngẩng đầu nhìn qua không trung, nói ra:

- Thì ra thế gian này đã sớm quên tôi rồi. Chẳng lẽ anh không nhìn ra tôi cũng là nhân loại sao?

Đột nhiên trong đầu hiện ra một đạo tinh quang, toàn thân Tề Nhạc rung mạnh, nói:

- Anh là Bạch Khởi, Bạch Khởi của nước Tần, chính là Sát Thần Bạch Khởi chôn sống bốn mươi vạn quân sao?

Kiếm trong tay Bạch Khởi run lên nhè nhẹ.

- Thì ra anh cũng biết rõ tôi a.

Tề Nhạc chỉ cảm thấy đầu óc run động, Bạch Khởi. Không ngờ hắn là Bạch

Khởi, chính là Sát Thần mạnh nhất trong lịch sử Viêm Hoàng, cũng là

tướng quân tàn nhẫn nhất trong lịch sử nhân loại. Đại danh của Bạch Khởi hắn đã nghe qua rồi, tuy trong lòng của hắn Bạch Khởi không cách nào so sánh được với Hoàng Đế, nhưng mà hai chữ Sát Thần lại tràn ngập rung

động.