Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 1302: Ngưu Ma Vương đã nhận được thần khí (4)

- Đúng vậy hiện tại tôi đây không có một tia cơ hội chống lại hắn,

bất luận tại thần khí hay là thực lực của bản thân đều vượt xa trình độ

của tôi. Hắn có thể làm rất nhiều sự tình tôi không cách nào tưởng tượng đấy. Đơn giản mà nói trên cái thế giới này của chúng ta, hắn hoàn toàn

là có thể so sánh với thần. Nhưng mà cho dù đánh không lại hắn, tôi cũng sẽ không lùi bước. Khi hắn lần nữa đi lại ở Viêm Hoàng thì đó chính là

thời khắc chúng ta quyết tử chiến. Tôi không biết trước khi hắn đi vào

còn có thể phát sinh kỳ tích trên việc tu luyện hay không, nhưng mà tôi

nói cho mọi người biết. Khi Ngưu Ma Vương lần nữa tiến đến, kết quả của

mỗi người chúng ta đều là cửu tử nhất sinh.

Nói đến bốn chữ cửu

tử nhất sinh, Tề Nhạc gằn từng chữ, thanh âm truyền khắp toàn bộ biệt

thự Long Vực phạm vi hơn mười dặm, làm rung động mãnh liệt nội tâm của

các chiến sĩ tiểu đội Sinh Tiếu.

Trầm mặc khoảng chừng năm phút,

mục quang của Tề Nhạc đột nhiên trở nên lăng lệ ác liệt, ánh mắt hắn đảo qua mỗi một người chiến sĩ Sinh Tiếu:

- Hiện tại, tôi cần một

đáp án. Mỗi người phải cho tôi một cái đáp án. Lúc trước, tôi đem bọn

ngươi từ tứ đại gia tộc tới đây không phải là trợ giúp tứ đại gia tộc,

mà là tôi biết rõ Địa Cầu gặp phải kiếp nạn trùng trùng điệp điệp. Chiến sĩ Sinh Tiếu chúng ta cần tăng cường thực lực, vì thế, tôi từ trong

tay tứ đại gia tộc lấy đi những thanh niên xuất sắc nhất chính là các

người. Tôi không thể nói mình làm như vậy là không có mục đích, nhưng

mục đích của tôi rất đơn giản, chính là để cho thực lực của phương Đông

của chúng ta trở nên cường đại hơn. Cho dù là tương lai mọi người trở

lại tứ đại gia tộc hoặc là không hề nghe theo mệnh lệnh của tôi, chỉnh

thể thực lực của Đông Phương cũng sẽ bởi vì sự xuất hiện của mọi người

mà tăng cường. Mọi người không phải là Chiến Sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần,

vì thế, tôi tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng. Hiện tại, mỗi người hãy cho

tôi một đáp án: ở lại hay rời đi. Mọi người có thể rời đi, ở trong nhà

chờ đợi kết quả, kết quả cuối cùng của tứ đại gia tộc của mình. Mà ở lại thì chỉ có một kết cục cuối cùng, đó chính là tử--vong!!! Nói cho tôi

biết, đáp án của mỗi người.

Câu nói cuối cùng Tề Nhạc gần như là

gầm lên một tiếng rồi nhìn các chiến sĩ tiểu đội thập nhị Sinh Tiếu

trước mặt, trong mắt hắn tràn ngập quang mang cường hoành. Hắn nói nhiều như vậy, kỳ thật mục đích chỉ có một, hắn không muốn những đồng bạn đi

theo chính mình thời gian dài như vậy bởi vì chính mình mà tử vong. Vì

thế hắn nhất định phải biết rõ, trong Tiểu đội Sinh Tiếu đến cùng có bao nhiêu người nguyện ý cùng chính mình chiến đấu đến cuối cùng. Dù cho

trả giá tánh mạng cũng sẽ không hối tiếc, chỉ có người như thế mới cần ở lại, nếu không thì lúc này nên rời đi thôi.

Cảm thụ được ánh mắt của Tề Nhạc, vừa một lúc mới bắt đầu, trong tiếng rống giận dữ của hắn, các chiến sĩ tiểu đội Sinh Tiếu nhìn bề ngoài có chút bàng hoàng. Nhưng mà rất nhanh ánh mắt của bọn hắn cũng đã bắt đầu phát sanh biến hóa. Từ trong con mắt của bọn họ, Tề Nhạc thấy được hai chữ kiên định.

Cơ hồ tất cả mọi người, đồng thời tiến lên một bước, một thanh niên đến từ Trầm gia Kinh Thành cao giọng nói:

- Hỡi vương của chúng ta, từ khi chúng tôi đặt chân lên đây lần đầu tiên

thì chúng tôi cũng đã không hề thuộc về tứ đại gia tộc. Đoạn thời gian

kia ở thời kì Viễn Cổ Cự Thú, ngài hoàn toàn tuân thủ lời hứa, tuy rằng

chúng tôi từng chịu rất nhiều khổ đau, nhưng mà thực lực của chúng tôi

lại như là ngồi hỏa tiễn tăng lên. Có thể nói chúng tôi có được thực lực hiện tại hoàn toàn là ngài ban cho. Ngài vô tư đem năng lượng của bản

thân truyền lại cho chúng tôi, đem năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên vô

cùng trân quý đưa vào thân thể của chúng tôi. Trong lòng chúng tôi, ngài không chỉ là Vương chí cao vô thượng mà còn giống như là sư phụ của

chúng tôi, dù cho niên kỉ của ngài không sai biệt lắm với chúng tôi.

Nhưng mà trong mắt chúng tôi, ngài vĩnh viễn là lãnh tụ của của chúng

tôi. Không sai! Chúng tôi là đến từ tứ đại gia tộc. Nhưng mà tôi đã sớm

quên mất thân phận của mình ở tứ đại gia tộc, tôi chỉ muốn nói cho ngài, tôi là một gã chiến sĩ Sinh Tiếu, là một phần tử bên trong quân đoàn

Sinh Tiếu. Dù là chỉ còn lại có một giọt máu tươi, tôi cũng để nó thiêu

đốt trong chiến đấu vì sứ mạng của Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần.

Một

phen bành trướng cho dù là Tề Nhạc cũng không khỏi thay đổi sắc mặt ,

hắn phát hiện, ánh mắt của mình giống như đã có chút ẩm ướt.

Lại

một người nữa bước lên, lần này là một nữ nhân trong chiến sĩ Sinh Tiếu. Dung mạo của nàng không tính xinh đẹp, toàn thân cao thấp đều làm cho

người ta có một loại cảm giác bưu hãn:

- Vương, tôi đến từ Lạc

gia, vừa rồi những gì hắn nói là đại biểu Trầm gia, như vậy thì tôi đại

biểu cho người của Lạc gia nói cho ngài. Dù cho chúng tôi là người của

tứ đại gia tộc, nhưung mà tứ đại gia tộc cũng đồng dạng có sứ mạng thủ

hộ Đông Phương. Bất luận như thế nào, chúng tôi đều chắc chắn không rời

đi, chúng tôi đều muốn làm bạn ở bên cạnh ngài. Đã từng dẫn theo chúng

tôi đến thời kì Viễn Cổ Cự Thú chống lại thượng cổ Ma Thần và Tộc Cửu

Lê, ngài đã từng dẫn theo chúng tôi đi hủy diệt tiểu hành tinh ngoài

không gian có thể hủy diệt Địa Cầu. Ngài còn đã từng dẫn theo chúng tôi

đi Phương Tây dốc sức liều mạng với địa ngục Minh Giới từ tà ác vị diện

hàng lâm. Đủ loại đặc sắc này đều không phải là chuyện người bình

thường có khả năng tưởng tượng. Nhưng mà chúng tôi có thể làm được, hơn

nữa không tổn thất một người này. Những điều này đều là ngài dẫn theo

chúng tôi hoàn thành, đã có nhiều chiến tích huy hoàn như thế, chúng tôi tin tưởng, lúc này đây, ngài có thể dẫn theo chúng tôi lấy được thắng

lợi cuối cùng. Chiến đấu, luôn sẽ có hi sinh nhưng có thể hi sinh trong

chiến dịch huy hoàng như vậy thì cuộc đời này chúng tôi đã không sống

uổng phí.

- Đúng vậy. Lạc vũ nói rất đúng.

Một gã thanh niên Từ gia đứng dậy nói:

- Cả đời của một người chỉ có mấy thập niên, đối với người bình thường mà nói, bất luận là an bài như thế nào cũng chỉ là tiêu sái tầm thường đi

qua cuộc đời mình mà thôi. Thân là chiến sĩ Sinh Tiếu, chúng tôi tuy

rằng đến bây giờ cũng chỉ có mới hai mươi mấy năm mà thôi, nhưng tuyệt

đối đặc sắc. Chúng tôi đều nguyện ý vì sự đặc sắc này mà tiếp tục.

Vương, lão đại, ngài vĩnh viễn là lãnh tụ của chúng tôi. Đừng đuổi chúng tôi đi. Đệ tử Tứ đại gia tộc không có một ai hèn nhát. Nếu như lần này

không thể quyết chiến cùng Ngưu Ma Vương đối với chúng tôi mà nói còn

đau khổ hơn cả tử vong. Vương vĩ đại, ngài đã vì chúng tôi bỏ ra nhiều

như vậy, xin ngài đừng hoài nghi quyết tâm của chúng tôi.

Lời hắn nói bình thản hơn hai người trước, nhưng sự kiên định trong lời nói không có nửa phần bất đồng.

Người cuối cùng đi ra là một gã thanh niên của Chu gia