Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 1253: Phách Vân Long chín vân (1)

Tát Đán lại đứng trên tường Địa Ngục thành nhìn ra ngoài. Lúc này đây quân đoàn Nhiên Thiêu của địa ngục không còn tấn công thăm dò nữa.

Sau khi va chạm với Tề Nhạc thì khoảng chừng một ngày sau cả quân đoàn

Nhiên Thiêu đồng thời xuất động, mà giờ này khắc này quân đoàn Nhiên

Thiêu lúc này bị hào quang màu xanh chiếu rọi hoàn toàn.

Đám pháp sư ác ma đang phi hành trên không trung, trên mặt đất mấy đại chủng tộc chủ chiến của quân đoàn Nhiên Thiêu đã xuất động toàn bộ, lúc này có

hơn năm mươi vạn cường giả quân đoàn Nhiên Thiêu rời khỏi Thành Địa

Ngục, Tát Đán và Lucifer cùng Tát Lãnh Nhi suất lĩnh tỏa ra một đám lửa

xanh mạnh mẽ nhanh chóng áp về phía liên quân.

Tề Nhạc đứng ở

trước liên quân nhân loại, theo đề nghị của hắn thì liên quân đã lui ra

sau ba mươi dặm, tất cả bộ đội cơ giới đang làm chuẩn bị, lúc này nhóm

vũ khí bằng bạc đầu tiên đã được đưa tới, tuy số lượng không đủ nhưng ít ra cũng khiến liên quân có thực lực nhất định.

Bên người của Tề

Nhạc chính là Giáo Hoàng Martti, hắn cố ý đứng rớt lại nửa bước sau lưng Tề Nhạc để biểu thị tôn trọng với Tề Nhạc. Bốn hồng y đại giáo chủ cùng nhân viên thần chức của Giáo Đình đứng sau lưng của bọn họ.

Khí

tức chán nản trên người Martti lúc này đã biến mất, khí tức thần thánh

lại hiện ra, hơn nữa so với lần đầu tiên đối mặt với Tát Đán thì cường

đại hơn nhiều.

- Tề tiên sinh, bọn chúng sắp tới.

Martti nhẹ giọng nói ra.

Tề Nhạc gật gật đầu, cũng không có xoay người lại.

Martti có chút cảm kích nói:

- Cảm ơn ngài, nếu như không có ngài thì năng lượng của chúng tôi không cách nào khôi phục nhanh như vậy.

Tề Nhạc nhìn qua Martti, lạnh nhạt nói:

- Có lẽ ngài cũng hiểu tôi cũng không phải giúp đỡ Giáo Đình mà làm như

vậy. Tôi chỉ không hy vọng bình dân phương tây lại chết. Chiến tranh là

tàn khốc, chúng ta phải đem phạm vi chiến tranh thu nhỏ lại.

- Đúng, đúng. Tôi hiểu mà.

Martti vội vàng ứng một tiếng.

Tề Nhạc nhìn hắn một cái, lãnh đạm nói:

- Đồng thời, ngài cũng phải nhớ kỹ, nếu như trong chiến đấu sau này thực

lực của các người không đủ thì sao chiến đấu, khi đó các người mới có

thực lực trợ giúp tôi, cũng khỏi phải chết oan uổng

Martti biến sắc. Mấy hồng y đại giáo chủ sau lưng tức giận, nói::

- Tề Nhạc, anh đang uy hiếp chúng tôi sao?

Tề Nhạc cười nhạt một tiếng. Nói:

- Tùy các người nghĩ như thế nào, nói uy hiếp thì chính là uy hiếp đi.

- Anh...

- Đủ rồi, lui ra cho tôi!

Martti trầm giọng nói ra.

- Tề tiên sinh, cho dù trước kia chúng ta có hiểu lầm gì thì chuyện lần

trước không nên giải quyết ngay bây giờ. Ngài yên tâm. Sau khi tai nạn

lần này chấm dứt và nhân loại nhìn thấy ánh mặt trời tôi nhất định sẽ

cho ngài một lời giải thích.

Tề Nhạc có chút kinh ngạc nhìn Martti.

- Cho tôi một lời giải thích sao? Tốt, tôi muốn nghe một chút đó là lời giải thích gì.

Martti không nói thêm cái gì, ánh mắt của hắn bây giờ nhìn qua đám sinh vật Địa Ngục kia.

Tề Nhạc nói:

- Các người đứng ở chỗ này, cho thánh quang của các người tăng lên mức độ mạnh nhất nhưng không được hành động thiếu suy nghĩ, không có tôi phân

phó thì không được công kích. Hiện tại còn chưa phải thời điểm các người cần liều mạng.

Vừa nói, Tề Nhạc mở ra bước chân, đón Quân đoàn

Nhiên Thiêu phương hướng đi thẳng về phía trước. Theo hắn đi về phía

trước, một tầng tầng thanh sắc quang mang tại trên người hắn sáng lên.

Năng lượng khí tức bắt đầu trở nên ngày càng mạnh mẽ.

Tát Đán ở

xa xa nhìn qua Tề Nhạc, so sánh với năm mươi vạn quân Quân đoàn Nhiên

Thiêu thì người của Giáo Đình phải dùng câu nói ít tới đáng thương để

hình dung, cho dù tập trung một chút thì số lượng cũng không vượt qua

năm ngàn, dù sao dĩ vàng Giáo Đình không phải là quân đội.

Hào quang nhàn nhạt lóe lên, trong mắt Tề Nhạc xuất hiện hào quang kỳ dị, âm thanh của hắn kéo dài qua cả chiến trường.

- Tát Đán. Chẳng lẽ ngài không từ bỏ ý đồ sao? Tôi cho ngài thêm một cơ hội cuối cùng.

Bỗng nhiên nghe được âm thanh của Tề Nhạc thì phản ứng đầu tiên chính là

Lãnh Nhi, từ khi Tề Nhạc đi vào chiến trường thì đây là lần đầu nàng

nghe được âm thanh của Tề Nhạc, cho dù là nội tâm của nàng cũng sinh ra

cảm giác kỳ dị. Nam nhân này ah! Vì cái gì hắn nhất định đứng đối lập

với Địa Ngục mới được chứ?

Trong nội tâm Lãnh Nhi yêu quý Tề Nhạc là chuyện không thể nghi ngờ, nhưng mà nàng cũng là công chúa Địa Ngục. Cho dù Tát Đán không ra lệnh thì cho dù tương lai nàng tiếp quản Địa

Ngục nàng cũng không có khả năng đứng cùng trận doanh với Tề Nhạc. Chậm

rãi cúi đầu, ánh mắt của Lãnh nhi tràn ngập phức tạp.

Tát Đán hừ lạnh một tiếng, mười hai cánh sau lưng lại lóe hào quang màu đỏ sậm ra.

- Hẳn là ngươi chấp mê bất ngộ a. Tề Nhạc, chẳng lẽ ngươi thật sự cho

rằng dựa vào thực lực của ngươi là có thể ngăn cản Quân đoàn Nhiên Thiêu hay sao? Dù sao lực lượng một người có mạnh hơn nữa cũng không có khả

năng duy trì mãi. Ta đoán chừng thực lực của ngươi nếu bị ta và Lucifer

cuốn lấy là đủ, Quân đoàn Nhiên Thiêu có thể hủy diệt địa cầu rồi, ngươi có tin không?

Tề Nhạc cười nói:

- Tát Đán, ai nói qua cho ngài chỉ có một mình tôi? Hình như cho tới bây giờ tôi chưa từng nói sẽ đi một mình.

Tát Đán sững sờ, hắn đưa mắt nhìn qua quân đoàn Thần Thánh sau lưng Tề Nhạc, khinh thường nói:

- Chỉ bằng bọn chúng sao? Chẳng qua chỉ là một đám pháo hôi mà thôi. Đừng nói sức chiến đấu của bọn chúng không bằng quân đoàn Nhiên Thiêu của

ta, cho dù thực lực ngang nhau thì thế nào, số lượng bọn chúng chẳng qua chỉ có mấy ngàn mà thôi. Còn chưa đủ sức cấu thành uy hiếp cả chiến

trường.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Không, ngài sai rồi, trong chiến tranh chân chính thì số lượng cũng không phải mấu chốt quyết định thành bại của chiến trường. Chỉ có số lượng thì không đủ, chỉ có chất

lượng mới đủ.

Lời vừa nói ra cả quân đoàn Nhiên Thiêu lập tức

kích động sôi trào lên, những sinh vật Địa Ngục có thể gia nhập quân

đoàn Nhiên Thiêu này không có kẻ nào là lương thiện, Tề Nhạc nói vậy đã

chọc giận bọn chúng. Trong lúc nhất thời âm thanh tức giận kêu gào vang

lên, nếu như không phải uy nghiêm của Tát Đán có thể chấn nhiếp cả Địa

Ngục, chỉ sợ đã có kẻ lao lên công kích Tề Nhạc.

Tát Đán cười nói:

- Tề Nhạc, ngươi đúng là cục đá vừa cứng vừa thối! Nếu ngươi không thừa

nhận thì chúng ta bằng vào thực lực nói chuyện đi. Không phải ngươi có

tên đồng bọn rất mạnh sao, triệu hoán hắn ra đi.

Đương nhiên Tề

Nhạc biết rõ hắn nói là Ngưu Ma Vương, đồng thời hắn hiểu trong nội tâm

Tát Đán thật ra rất e ngại Ngưu Ma Vương xuất hiện. Nhưng Tề Nhạc có lỗi khổ tự mình biết, từ khi lão Ngưu giúp hắn hoàn thành ba chuyện thì hắn không cách nào sai khiến lão Ngưu làm cái gì, tuy Tề Nhạc có chút nắm

chắc chỉ cần mình cầu khẩn thì lão Ngưu sẽ xuất hiện. Nhưng mà tôn

nghiêm vương của cầm tinh không cho phép hắn làm vậy. Đồng thời hắn cũng có thể bằng vào tin tưởng, bằng vào lực lượng của mình tuyệt đối có thể ngăn cản bước tiến quân đoàn Nhiên Thiêu.