Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 1196: Khiêu chiến đến từ Nữ Thần (4)

Khóe miệng Vũ Mâu toát ra một tia cười khổ nhàn nhạt:

- Không cần cường điệu quá độ như vậy. Chẳng lẽ tôi vẫn không rõ sao?

Những gì đã phát sinh vĩnh viễn sẽ không thể vãn hồi, từ lần trước tại

đỉnh Everest, chứng kiến nét mặt của anh, tôi đã hiểu rất rõ đạo lý này. Yên tâm! Hôm nay tôi không phải tới tìm hợp tác, tôi biết rõ, giữa

chúng ta không có khả năng hợp tác. Cho dù Thủ Hộ Giả Hy Lạp chúng tôi

sắp đối mặt với địch nhân không cách nào chống cự thì vận mệnh chú định

cũng bị hủy diệt, chúng tôi cũng sẽ không yêu cầu cùng các người hợp

tác, chúng tôi đồng dạng cũng có tôn nghiêm của chính mình.

Nghe nàng nói xong, sắc mặt Tề Nhạc trở nên thoáng dịu đi, nhưng hắn vẫn lạnh nhạt nói:

- Vậy cô có thể nói ra mục đích của mình rồi. Tôi nghĩ, cô sẽ không vô

duyên vô cớ đến nước cộng hòa Viêm Hoàng a. Địa cầu sắp gặp phải kiếp

nạn trùng trùng điệp điệp, tôi hiện tại có thể không giết cô, mà kéo dài thời gian quyết chiến. Đợi đến lúc vấn đề khác đều giải quyết, trận

chiến của chúng ta không thể nào tránh né.

Vũ Mâu đột nhiên nở nụ cười, dung mạo hoàn mỹ lập tức như là vạn hoa lộ

ra vẻ rực rỡ tươi đẹp. Chỉ có điều trong tươi cười động lòng người kai

lại ẩn dấu vô cùng bi thương và tuyệt vọng. Đúng như chính nàng đã nói,

đối với Tề Nhạc nàng đã sớm không có suy nghĩ nữa. Đôi khi cả đời chỉ

cần sai một lần thì vĩnh viễn không cách nào vãn hồi. Vũ Mâu hiểu rõ

thật sâu điểm này.

- Không, Tề Nhạc.

Vũ Mâu nhẹ nhàng chải vuốt lọn tóc bị gió thổi hơi rối loạn, nàng lạnh nhạt nói:

- Tôi lần này tới đây chỉ có một mục đích, chính là muốn trước khi địa

cầu sắp gặp phải kiếp nạn giải quyết chuyện giữa chúng ta. Nếu như tôi

chết đi, sau này cũng không cần vì Thủ Hộ Giả Hy Lạp mà vất vả. Nếu như

anh chết, sau này tôi cũng có thể đem toàn bộ tâm lực của chính mình vùi đầu vào đối kháng kiếp nạn sắp sinh ra. Vấn đề giữa chúng ta không bằng trước khi kiếp nạn tiến đến giải quyết đi. Nếu không, ai nói sau khi

kiếp nạn tiến đến, chúng ta còn có thể tiếp tục sống trên thế giới này

hay không?

Tề Nhạc có chút kinh ngạc nhìn Vũ Mâu, hắn xác thực không nghĩ tới Vũ

Mâu lại có thể nói như vậy, chủ động tác chiến làm cho ánh mắt Tề Nhạc

nhìn nàng trở nên càng ngày càng nghi ngờ. Hắn đương nhiên biết rõ hiện

áp lực có bao nhiêu, khỏi cần phải nói, riêng tùy thời cũng có thể xuất

hiện địa ngục hàng lâm đã làm cho Giáo hoàng Martti cùng người thừa kế nữ thần Athena là Vũ Mâu vội vàng sứt đầu mẻ trán. Dưới loại tình huống này, nàng lại có thể tới nước cộng hòa Viêm Hoàng tìm chính mình, hơn

nữa còn là vì quyết chiến cùng mình. Không thể nói, đây là một chuyện

phi thường kỳ quái.

- Cô muốn tìm tôi quyết chiến?

Tề Nhạc nhìn Vũ Mâu, nhíu mày hỏi lại.

Vũ Mâu ngẩng đầu nhìn hướng Tề Nhạc, có chút khiêu khích nói:

- Như thế nào? Chẳng lẽ anh không dám sao?

Tề Nhạc khinh thường mà hừ một tiếng.

- Nếu như không phải bởi vì kiếp nạn sẽ xuất hiện, Phương Tây còn cần

dựa vào lực lượng của cô thì sau khi từ tiểu hành tinh trở về, người thứ nhất mà tôi gặp phải là cô. Cô cảm thấy thời điểm đối mặt với cô, tôi

sẽ xuất hiện cảm xúc không dám sao? Nợ máu, nhất định phải trả bằng

máu!!!

Vũ Mâu lạnh lùng nói:

- Vậy thì tốt, hãy để cho quyết chiến đến quyết định vận mệnh của

chúng ta. Chỉ anh và tôi. Anh có dám hay không? Đương nhiên, nếu như anh muốn không từ thủ đoạn giết chết tôi cũng có thể để cho đồng bạn của

ngươi xuất thủ.

Tề Nhạc lắc đầu, nói:

- Trong lòng cô, tôi là người như thế sao? Cừu hận này tự nhiên phải do

chúng ta giải quyết. Tốt, cô đã đưa tới cửa ra, vậy giữa chúng ta cũng

không cần phải nói thêm cái gì. Bất quá, trước khi quyết chiến, tôi hy

vọng biết rõ vì sao cô chọn đúng lúc này để thực hiện. Những lý do đường hoàng không cần phải nói rồi. Dùng tính cách của cô, nếu như không có

mục đích đặc biệt thì cô sẽ không bao giờ làm chuyện này. Dù sao, không

phải cô gần đây rất lý trí sao?

Vũ Mâu phảng phất không có nghe hiểu châm chọc của Tề Nhạc, nàng nhàn nhạt nói:

- Anh muốn nghe lý do sao? Tốt, tôi cho anh biết. Lý do rất đơn giản,

bởi vì Hiên Viên Kiếm đã đứt gãy. Nếu như không thừa dịp lúc này giết

chết anh, sau này chờ anh lấy lại được Hiên Viên Kiếm, tôi không cầm

chắc có thể chiến thắng anh.

- Ha ha ha ha ha ha. . .

Tề Nhạc cất tiếng cười to, trong tiếng cười tràn ngập khí tức lạnh như băng:

- Tốt, tốt, tốt. Vũ Mâu, xem ra cô là hy vọng tôi càng cảm thấy cô thêm

hèn hạ. Cô cho rằng, không có Hiên Viên Kiếm tôi liền không cách nào

đánh lại cô sao? Đến đây đi, cừu hận giữa chúng ta sẽ giải quyết vào hôm nay.

Tề Nhạc rất tỉnh táo, tuy rằng hắn hận Vũ Mâu nhưng mà dùng sự hiểu biết của hắn đối với Vũ Mâu, tự nhiên biết rõ lý do này của Vũ Mâu không thể tin. Rất hiển nhiên, nàng ta đang che dấu cái gì đó, nhưng Tề Nhạc đối

với thực lực của chính mình có lòng tin tuyệt đối, cho dù không có Hiên

Viên Kiếm nơi tay, hắn cũng tuyệt không tin Vũ Mâu dưới tình huống tại

chính mình dùng toàn bộ tinh thần đề phòng có thể làm ra cái gì . Văn

Đình chết, Đế Tâm Tuyết Liên Vương trước khi chết cũng bất đắc dĩ, vẻ

tuyệt vọng của Klinsmann không ngừng lóe ra trước mắt hắn. Còn có Vũ Mâu hấp thụ năng lượng Tự Nhiên Chi Nguyên chính mình quyết tuyệt đều đang

xé rách và ăn mòn lòng của hắn.

- Tề Nhạc.

Thanh âm của Như Nguyệt từ phía sau lưng truyền đến.

Quay đầu lại, Tề Nhạc thấy được ánh mắt ân cần của Như Nguyệt, Minh Minh cùng Từ Đông. Hắn tự tin cười, ôn hòa mà nói:

- Sao vậy? Các em không tin tưởng thực lực của anh sao? Chờ anh, sẽ rất

nhanh thôi, anh liền sẽ trở lại và mang theo thắng lợi trở về. Vũ Mâu

tiểu thư, xin mời.

Vũ Mâu nhìn thật sâu Tề Nhạc, thân hình bay lên, một đoàn bạch sắc quang mang bao phủ bay lên bầu trời. Năng lượng của nàng xác thực tiến bộ,

chỉ vô thức tản mát ra hộ thể năng lượng đã nhẹ nhàng che đậy khí tức

trên người mình. Cho dù là ra-đa tốt nhất lúc này cũng không thể dò xét

đến thân ảnh của nàng, thậm chí ngay cả ra-đa nhiệt vô cùng mẫn cảm cũng không thể.

Thân hình của Tề Nhạc đồng thời cũng bay lên, đuổi theo sau lưng Vũ Mâu. Minh Minh cùng Như Nguyệt đều không có nói cái gì nữa, các nàng biết rõ đây là một cái bế tắc lớn nhất trong lòng của Tề Nhạc, chỉ có chính hắn mới có thể giải quyết. Một người nam nhân lúc hắn phải phải làm việc

cần làm. Với tư cách là người yêu hắn, các nàng chỉ có thể yên lặng ủng

hộ và cầu nguyện tuyệt đối không thể ngăn trở.

Chỉ thoáng một cái, Tề Nhạc đã đuổi tới bên cạnh Vũ Mâu, thanh âm nhàn nhạt truyền vào trong tai Vũ Mâu:

- Vũ Mâu tiểu thư, chúng ta sẽ phân định thắng bại ở đâu?

Vũ Mâu như không có thấy Tề Nhạc, ánh mắt của nàng thủy chung nhìn chăm chú lên phía trước:

- Kinh Thành nước cộng hòa Viêm Hoàng các ngươi cách biển rất gần, vì để tránh cho phiền toái không cần thiết, chúng ta tới vùng biển quốc tế

quyết thắng bại. Tại đó, ít nhất chúng ta sẽ không bị bất luận kẻ nào

quấy rầy