Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần

Chương 1036: Đầu đạn hạt nhân người (3)

- Tề Nhạc, tình huống như thế nào?

Tất cả mọi người trong đại

sảnh chờ đợi Tề Nhạc trở về, bọn họ cũng rất lo lắng, dù sao ai cũng

không muốn chết ah! Mà địa cầu hủy diệt thì nhân loại chết càng triệt

để.

Tề Nhạc đem việc của mình nói ra một lần, cũng không có giấu

diếm cái gì với mọi người của, bởi vì thời điểm này lực lượng của một

người là có hạn, hắn muốn bảo vệ thế giới và người thân của mình thì

phải nhờ lực lượng của đồng bạn. Về phần có làm hay không nên do mọi

người quyết định.

Nghe được Tề Nhạc miêu tả mọi người cũng thở ra một hơi, Hãn Mã giơ cơ bắp cánh tay phải của mình lên, nói:

- Không phải năm trăm ký sao? Tôi ôm năm quả cũng không sao.

Quản Bình gật gật đầu, nói:

- Tôi có thể ôm sáu quả.

Xương Kiệt tức giận nói:

- Có phải anh cố ý hay không, tôi bảy quả.

Như Nguyệt mỉm cười nói:

- Được rồi, các người không nên tranh giành nữa, tình huống cụ thể đến

lúc đó nói sau, đầu tiên ai không muốn tham gia hành động thì nhanh nói

đi.

- Tôi.

Quan Tĩnh mãnh liệt đứng lên, nhìn qua ánh mắt quái dị của mọi người liền cười hắc hắc, nói:

- Tham gia.

- Kháo.

Mọi người đưa hai mươi cái ngón giữa lên trước mặt của hắn, ngay cả Mạc

Địch gần đây vẫn giữ hình tượng cũng phải khinh bỉ thằng này.

Tề Nhạc buồn cười mà nói:

- Anh không phải là kẻ sợ chết nhất hay sao? Tại sao thế? Lần này anh không sợ chết sao?

Quan Tĩnh hiên ngang lẫm liệt nói:

- Đúng thế, tôi muốn làm anh hùng của thế giới. Nhưng lão đại có thể

thương lượng với quốc gia một chút hay không, nếu như chúng ta thắng lợi trở về có nên tặng cho tôi mười đại mỹ nhân cùng mười anh đẹp trai

không!

Tề Nhạc liếc hắn, nói:

- Đi, còn anh hùng thế giới nữa chứ, tôi thấy anh là gấu đen cũng không sai lắm.

Quan Tĩnh cười hắc hắc, nói:

- Thẳng thắn mà nói cũng không gạt các người. Nhưng phải là ném đầu đạn

hạt nhân sao? Nghĩ đến cũng không có nguy hiểm gì quá lớn a. Nếu vạn

nhất cái tiểu hành tinh kia đụng vào địa cầu thì cũng phải chết cả thôi

mà. Còn không bằng mạo hiểm một chút, nói như thế nào cũng nên tranh thủ cơ hội sống sót cho cha mẹ của mình chứ.

Quan Tĩnh đã quyết định muốn đi thì người khác không ai cự tuyệt, Như Nguyệt dựa vào vai Tề Nhạc nói:

- Anh không cần lo lắng cho mọi người, hành động này với người khác mà

nói là cái chết nhưng đối với chúng ta lại không phải. Chúng ta không

phải người bình thường, với tư cách thủ hộ giả phương đông loại tình

huống này xuất hiện cũng là thời khắc chúng ta bày tỏ tác dụng của mình, không có người nào lui bước đâu. Tề Nhạc, anh có muốn triệu hồi mười

hai tiểu đội Sinh Tiếu trở về không, trải qua đặc huấn thời kỳ viễn cổ

cự thú thì với tình huống thân thể của bọn họ mang năm trăm ký cũng

không coi vào đâu. Như vậy chúng ta chí ít cũng có hơn một trăm người ôm đầu đạn rồi. Hơn nữa có Viêm Hoàng Hồn thì số lượng đầu đạn hạt nhân sẽ mang được nhiều hơn, thậm chí có thể vượt qua số lượng phóng tên lửa

liên lục địa đấy.

Nghe Như Nguyệt nói trong nội tâm Tề Nhạc xuất

hiện cảm giác kỳ diệu. Mười hai tiểu đội Sinh Tiếu, đúng rồi! Có hơn một trăm người kia thì số lượng đầu đạn hạt nhân mang lên vũ trụ sẽ tăng

lên trên phạm vi lớn. Nhưng mà bọn họ có bao nhiêu người còn quay trở về được? Dù sao cùng so sánh với chiến sĩ cầm tinh thì mười hai tiểu đội

Sinh Tiếu yếu hơn rất nhiều. Nhưng mà bọn họ đã có được cự thú đồng bọn

là Kim Sí Đại Bằng Điêu, nghĩ đến có năng lực phi hành của Kim Sí Đại

Bằng Điêu thì chống lại sức hút của tiểu hành tinh không thành vấn đề

đâu.

Nghĩ tới đây Tề Nhạc vô ý thức gật gật đầu, nói:

-

Minh Minh, em liên hệ với bác Cơ đi, lát nữa anh sẽ đi qua xem, anh sẽ

bảo bác phân phó chế tạo một ít y phục không gian đặc thù để bọn họ có

thể sinh tồn trong không gian mới được.

Minh Minh sững sờ một chút, nói:

- Y phục không gian đặc thù?

Đôi mắt dễ thương sáng ngời, nàng lập tức kịp phản ứng.

- Tốt, em hiểu rồi. Em sẽ đi làm ngay.

Tề Nhạc mỉm cười, trong nội tâm thầm nghĩ đã quyết định phải đi thì nhất

định phải chuẩn bị vạn toàn mới được, chỉ có như vậy mới bảo đảm sinh

tồn tăng lên cao nhất.

Đúng lúc này âm thanh Tuyết Nữ từ trên lầu vang lên.

- Anh à có điện thoại.

Âm thanh của nàng có chút lạnh như băng giống như không cao hứng. Tề Nhạc đi lên lầu đưa ánh mắt hỏi thăm nhìn qua Tuyết Nữ.

Tuyết Nữ trầm giọng nói:

- Là Vũ Mâu.

Nghe được là Vũ Mâu thì Tề Nhạc nhíu mày, nàng tìm mình có chuyện gì? Vừa nghĩ hắn vẫn cầm điện thoại đi vào phòng của mình.

- Chuyện gì?

Tề Nhạc đi thẳng vào vấn đề.

Vũ Mâu nói:

- Tề Nhạc, chuyện này có lẽ anh đã biết rồi, bây giờ quan hệ tới thời

khắc tồn vong của địa cầu, tôi nghĩ chiến sĩ Sinh Tiếu Thủ Hộ Thần các

anh nhất định cũng được yêu cầu mang đầu đạn hạt nhân lên vũ trụ. Bởi vì Hy Lạp chúng tôi không có đạn hạt nhân cho nên cũng không bị yêu cầu,

nhưng Mỹ Kiên Quốc đã đưa ra thỉnh cầu và hy vọng chúng tôi trợ giúp bọn họ. Hiện tại tôi đã đáp ứng. Nghe nói giáo đình cũng đã đáp ứng rồi,

chuẩn bị phái đại lượng nhân thủ tham gia hành động lần này.

Tề Nhạc nói:

- Cô nói những chuyện này với tôi là có ý gì?

Vũ Mâu trầm mặc một lát mới nói:

- Tề Nhạc, bất luận anh hay là tôi cũng không hy vọng đồng bạn của mình

bị tổn thương. Chỉ có thể tận hết khả năng tăng thực lực lên mà thôi,

chỉ có toàn lực mới giúp chúng ta sinh tồn được, cũng có thể hoàn thành

tốt nhiệm vụ lần này. Cho nên tôi muốn hợp tác với các người.

- Hợp tác? Lại là hợp tác.

Tề Nhạc cười lạnh một tiếng, nói:

- Miễn a, tôi cũng không hy vọng có loại minh hữu lúc nào cũng có thể đâm mình một dao.

Vũ Mâu nói:

- Tề Nhạc, chẳng lẽ anh không thể tin tưởng tôi một lần hay sao? Lần này

là không giống, vì địa cầu chúng ta phải liên hợp lại. Trên thế giới này có khoa học kỹ thuật vũ trụ tiên tiến nhất là Mỹ Kiên Quốc, đến lúc đó

các ngươi cũng phải đi cùng chúng tôi, ngồi cùng một chiếc phi thuyền vũ trụ, nếu như chúng ta không phối hợp lẫn nhau chỉ sợ cuối cùng sẽ tạo

thành hậu quả nghiêm trọng, vì địa cầu chẳng lẽ anh không nên suy nghĩ

một chút được sao, đây là tạm thời mà thôi. Đợi sau khi xong chuyện này

anh muốn quyết chiến cũng được. Nguyện ý trả thù chúng tôi cũng không có gì, tôi đều nhận hết.

Nghe âm thanh cầu khẩn của Vũ Mâu tâm tình Tề Nhạc đã tỉnh táo lại, hắn cũng biết trong chuyện này Vũ Mâu không

thể nào lại lừa gạt mình. Tuy không muốn thừa nhận nhưng Vũ Mâu nói cũng đúng. Chỉ có tận khả năng tăng thực lực của hai bên lên cao thì khi

chấp hành nhiệm vụ sinh tử này mới có thể có thêm cơ hội sống sót. Về

phần có thể sống sót chân chính hay không còn phải xem ý trời.

- Nói đi, cô muốn hợp tác thế nào.

Âm thanh của Tề Nhạc bằng phẳng lại.

Nghe được giọng nói của Tề Nhạc buông lỏng Vũ Mâu lập tức vui mừng, nói: