[Chú thích: mở nhạc này lên nghe, mấy bạn đọc truyện mới thấy hay nhé, với lại, mấy bạn phải đọc từng chữ, nếu lướt qua sơ sẽ không hiểu!…
https://www.youtube.com/watch?v=cXwAzwniA9E ]
---
“Đing! Chúc mừng chủ nhân đánh giết một Truyền Thuyết sơ kỳ người, thu được 9780 tỷ exp, đẳng cấp tăng lên Anh Hùng đỉnh phong, thu được điểm mua sắm: 500 triệu điểm mua sắm…”
“Đing! Hệ thống nâng cấp lên verison 3.0 toàn bộ hoàn thành….”
Minh Hạo sau khi đánh giết xong Cửu Lão, trong đầu tiếng hệ thống vang lên âm thanh.
Nhưng hắn không có tâm để nghe, chú tâm nhắm mắt lại, sửa sang ký ức của Cửu Lão, sắp xếp lại trong đầu mình.
….
Trong lễ đường, ai cũng ngây người, kinh ngạc nhìn về Minh Hạo như nhìn về quái vật, lại nhìn thân thể Cửu Lão bị đánh thành từng miếng thịt rơi rớt dưới đất.
Có người dụi mắt vài lần, không tin tưởng vào chuyện này.
“Hắn, vậy mà…đánh giết Cửu Lão chỉ với một đòn…hắn là người hay quái vật…?” Một người thanh niên sắc mặt hoảng sợ, giọng nói run run hỏi.
“Ta không biết, nhưng nhìn ánh mắt hắn…đây là không phải con mắt của nhân loại..” Người khác khi thấy con mắt Minh Hạo sắc mặt trắng bệch, sợ hãi nói.
Mà những vợ của Minh Hạo nhìn về hắn như nhìn về người xa lạ, như Minh Hạo không phải là chồng của các nàng vậy…Nhưng có một người khác với các nàng, đó là Tuyết Linh Nhi.
Tuyết Linh Nhi sắc mặt vô cùng bình tĩnh, không thay đổi gì, kể cả cho dù nhìn thấy Minh Hạo đánh giết Cửu Lão hay đôi mắt hắn khác nhân loại, nhưng nàng sắc mặt không thay đổi gì.
Đứng im từ xa, nàng chỉ lẳng lặng nhìn hắn, không nói gì, hai bàn tay trắng noãn đan xen vào nhau, tạo thành hình chữ thập.
Nàng ôm hai tay, để trước ngực, như là đang đứng trong nhà thờ cầu nguyện.
Đôi mắt thâm tình, nhìn bóng lưng gầy yếu kia, tình cảm trong tim của nàng dành cho Minh Hạo mãi mãi không bao giờ thay đổi, cho dù Minh Hạo có là người chủng tộc khác hay hắc ám chủng tộc đi nửa…
Nàng nguyện theo hắn suốt cuộc đời.
….
10 phút sau, Minh Hạo mở mắt ra, trong đôi mắt tím không chút tâm tình ba động, khuôn mặt hắn bình tĩnh nhìn xung quanh, sau đó trầm giọng nói: “Tất cả mọi người ở yên đây, ta đi ra ngoài giết bọn quái vật kia.”
Hắn nói xong, cũng mặc kệ mọi người phản ứng, nhanh chóng thuấn di ra ngoài lễ đường.
“Đưa ta theo với.” Giọng nói lạnh như băng từ phía sau truyền đến.
Nghe giọng nói quen thuộc này, Minh Hạo theo bản năng dừng chân lại, quay đầu nhìn về phía sau, đó là một người con gái khuôn mặt cùng mái tóc trắng như tuyết, đôi mắt trắng dã, ánh mắt thâm tình nhìn hắn, mặc dù ánh mắt nàng màu trắng, không thể hiện cảm xúc như nhân loại, nhưng là, con mắt, dù gì cũng là cửa sổ tâm hồn của mõi người, cho nên Minh Hạo có thể đọc được suy nghĩ, cảm xúc từ trong mắt nàng truyền ra.
Đó là tình yêu vĩnh cửu không thay đổi, cho dù tương lai có nhiều biến cố xảy ra, nàng mãi mãi không thay đổi tình yêu dành cho hắn.
Tình yêu này không những là vô cùng kiên định, mà còn là phần chấp nhất, còn có gọi là niềm tin, trong nội tâm sâu thẩm, nơi sâu xa nhất linh hồn của nàng, niềm tin chấp nhất tình yêu với hắn, mãi mãi bất diệt, không gì thay đổi được.
Từ trong mắt nàng, hắn nhìn ra được những thứ này, kiên định, chấp nhất, niềm tin, cùng với tình yêu vĩnh cửu, không có gì thay đổi được.
Lại nhìn về phía bụng nàng, hơi nhô cao lên, hắn trong lòng càng đối với Tuyết Linh Nhi yêu thương hơn, ánh mắt lo lắng, nhìn nàng nói: “Ngươi ở lại đi, ngươi còn đang mang thai con của chúng ta.” giọng nói rất dịu dàng, hiền hòa, không có lạnh băng như trước.
Tuyết Linh Nhi định nói thêm rằng không sao, nhưng nghĩ đến mình trong bụng còn mang thai đứa con, nếu lỡ có chuyện gì xảy ra…
Cho nên nàng đành phải gật đầu, ánh mắt quan tâm, lo lắng nhìn Minh Hạo, nàng dịu dàng nói: “Ngươi cẩn thận, ta và đứa con chờ ngươi về…”
Minh Hạo gật đầu, ánh mắt kiên định nói: “Sẽ, ngươi chờ ở đây, không cần lo lắng cho ta.”
Sau khi nói xong, hắn quay đầu thuấn di đi ra ngoài…
Để lại đám ngươi ngơ ngác, các mỹ nữ khi nghe thấy Minh Hạo cùng Tuyết Linh Nhi đối thoại, đột nhiên có cảm xúc rơi lệ, có vài người nhịn không được hai mắt đỏ lên, nước mắt từ từ mi các nàng rơi xuống, nhìn hai người, giống như câu chuyện tình giữa lan và điệp, Tuyết Linh Nhi như một người vợ ngoan hiền, trong bụng mang thai, ngồi ở nhà lẳng lặng chờ người chồng từ chiến trường trở về.
Dù không biết …Là Minh Hạo có về được hay không, nhưng nàng vẫn chờ, chờ…
…
Thuấn di tới một góc không người, Minh Hạo nhìn xung quanh, sau đó tự như nói với không khí: “Ngươi đi ra đi Lý Thất Dạ.”
Minh Hạo vừa dứt lời, đột nhiên ánh sáng màu trắng hiện ra sau lưng hắn.
Ánh sáng dần tiêu tán, xuất hiện bên trong là một người thanh niên, khuôn mặt thuộc loại bình thường, không có gì để gây cho người khác ấn tượng lâu dài, nếu đem hắn ném vào đám người liền rất nhanh quên đi, nhưng khí chất hắn rất đặc biệt, tựa như trên cao tại thượng thần linh khiến người thuần phục.
Trên mặt 3 phần kiêu ngạo, 6 phần bá đạo, cùng 1 phần sâu thẩm.
Tròng mắt đen bên trong yên tĩnh như giếng nước, tựa như không có bất kì thứ gì trước mặt hắn lay động hắn, lại là sâu không thấy đáy, khiến người nhìn vào liền bị hút hồn.
“Lý Thất Dạ, ngươi nói cái gọi là kế hoạch, hi sinh ông nội ta đây ư?” Minh Hạo sắc mặt bình tĩnh, xoay người nhìn về Lý Thất Dạ trầm giọng hỏi.
Lý Thất Dạ mỉm cười, bình thản nói: “Đúng, lấy hi sinh đánh đổi, đó là kế hoạch của ta.”
...
Hồi lúc trước, sau khi ngự 59 nữ xong ở trong lớp học, liền hắn trở về phòng, triệu hoán ra Lý Thất Dạ, hắn lo lắng nói về chuyện Hắc Ám Chủng Tộc..., mà Lý Thất Dạ chỉ nói với hắn làm 1 việc duy nhất: ngươi đi khiêu chiến hết tất cả bộ môn giáo viên phụ là được
Sau đó liền biến mất.
Hắn không biết cái này có ý nghĩa hay thâm ý gì. Nhưng hắn biết Lý Thất Dạ nói như vậy là có thâm ý, liền làm theo lời Lý Thất Dạ...
...
........
Minh Hạo sắc mặt thay đổi, lạnh lụng nhìn Lý Thất Dạ.
Sau đó, hắn đột nhiên tay phải tung ra một quyền, vận chuyển năng lực chấn động, dồn về tay phải.
“Cờ-rắc” Tiếng gương nứt ra, sau đó, bề mặt không gian xuất hiện từng khe nứt lan tràn ra, hình thành cái mạng nhện, lực chấn động bay về phía Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ măt không đổi sắc, bình tĩnh thong dong nhìn Minh Hạo, nhàn nhạt cười, lắc đầu nói: “ngươi còn non lắm.”
Sau đó, chỉ thấy Lý Thất Dạ nhẹ nhàng đưa một ngón tay đưa ra ngoài, búng tay một cái về phía trước, tia sáng từ ngón tay bắn ra, đột nhiên, cả không gian bị tia sáng bắn tới, co rút lại hình thành cái hố đen.
Lúc này chấn động lực bay tới cái hố, liền tất cả lực chấn động Minh Hạo đánh ra bị cái hố đen không tiếng động hút vào.
Lý Thất Dạ nhìn Minh Hạo một chút, cười nhàn nhạt, bình thản nói: “Ta biết ngươi trong lòng vô hiện tại vô cùng thống hận ta, nhưng là, ta phải giúp ngươi tỉnh ngộ ra, thế giới này mãi mãi không có cái gọi là hòa bình, ngươi tưởng rằng chính mình xuyên việt được kỳ ngộ thì thân nhân ngươi không chết à? Nhìn đi, mở mắt to ra, tỉnh lại, đừng chìm đấm vào mơ mộng nửa.”
Hắn nói đến đây dừng lại, sau đó tay chỉ lên bầu trời, nhìn Minh Hạo nói: “Ngươi nhìn thấy gì không? Từng chiếc chiến hạm, từng chiếc phi thuyền đang rơi xuống như mưa, ngươi nhìn thấy chưa, mạng người như cỏ rác, mõi giây mõi phút, đều có từ người chết…
Mà những người đó, bọn hắn đều có người thân của mình, có cha mẹ già còn chờ ở nhà, người vợ ở nhà nấu cơm chờ người chồng quay về, con cái chờ bọn hắn quay lại để được ôm ấp vào vòng tay ấm áp của bọn hắn....”
Nói đến đây, Lý Thất Dạ ánh mắt buồn rười rượi nhìn về bầu trời xa xăm.
Minh Hạo bị một phen diễn thuyết Lý Thất Dạ, sắc mặt hắn thay đổi, sau đó trầm mặc không nói lời gì.
Hắn nhớ tới khi còn nhỏ, từ khi sinh ra, ông nội luôn bên cạnh chơi đùa với hắn, đút cho hắn ăn từng muỗng cơm chén cháo…
Lại nhớ tới khi nãy cảnh Tuyết Linh Nhi nhìn mình, ánh mắt đó, chấp nhất, chờ mong, tín nhiệm hắn…
Trong đầu hắn suy nghĩ, nếu mình chết rồi, thì Tuyết Linh Nhi cùng đứa con trong bụng nàng ra sao đây? Và khi con nàng ra đời, thì ai dạy dỗ nó? Hoặc là nếu nàng xảy ra chuyện gì đó, chỉ để lại đứa con mồ côi cha mẹ…
Hắn không dám suy nghĩ nửa.
Hai tay không tự chủ nắm lại trắng bệch, móng tay đâm sâu vào thịt máu chảy ra, nhưng hắn không để ý, đôi mắt hốt hoảng lẳng lặng nhìn xuống đất.
…
Lý Thất Dạ quay đầu nhìn thấy tình cảnh này, hắn lắc đầu cười nói: “Ngươi chắc có thể cảm nhận được đau khổ việc mất người thân của những người kia, ngươi có thể nghe thấy tim mình đập, như vậy chứng tỏ, ngươi vẫn là một người có tình có nghĩa, không vì một chút sức mạnh mà vứt bỏ đi tình thân của mình, rất đáng quý.
Ở thế giới kia, ta tung hoành hơn vạn năm, thi cốt chất đầy đất, trong đó, có một cuộc chiến khiến gần như chiến tướng của ta, từng người một hi sinh, lấy xương máu đắp lên con đường tiên đế của ta… Nhưng là, bọn hắn không hối tiếc hi sinh tính mạng của chính mình, ngươi biết tại sao không?”
Nghe Lý Thất Dạ hỏi, Minh Hạo ngược lên nhìn hắn, lẳng lặng chờ hắn nói tiếp.
Lý Thất Dạ buồn bã nói: “Bởi vì, đó là lựa chọn của bọn hắn, từ khi đi theo ta, thì bọn hắn đã biết kết cục của mình, một con đường không lối về, dù có sống hay chết cũng vậy.” hắn đưa tay lên trời, chỉ về phía những chiến hạm đó nói tiếp: “Như những người lính này, từ khi bọn hắn lựa chọn nhập ngũ, đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống này rồi.”
Sau đó, hắn quay lại ánh mắt đen thẩm như giếng nước không gợn sóng nói: “Ngươi có nhớ lần đầu ta gặp ngươi hỏi gì không?”
Minh Hạo bình tĩnh lại, gật đầu nói: “Nhớ, ngươi hỏi ta là: ngươi có ước mơ gì hoặc là nói mục đích của ngươi đến thế giới này là gì”
Lý Thất Dạ nhìn Minh Hạo hỏi: “Vậy ngươi đã có câu trả lời?”
Minh Hạo nhắm mắt lại, không nói gì.
10 phút sau…
Hắn mở mắt ra, gật đầu nói: “Phải, cám ơn ngươi, trong lòng ta hiện tại đã biết mình phải làm gì rồi!” giọng nói vô cùng bình thản, không có lạnh lùng như lúc nãy.
Sau đó, cả khí chất hắn thay đổi, từ khí chất ngây ngô của thế kỷ 21 thiếu niên, bắt đầu lột xác, khí chất hắn như thanh kiếm sắc bén, hơn nửa, trong mắt càng là như ẩn như hiện lạnh lùng, hiện tại nhìn hắn càng trưởng thành, thành thục hơn.
Lý Thất Dạ mỉm cười hài lòng nhìn Minh Hạo, gật đầu nói: “Ngươi không tệ, đi thôi.”
Hắn không hỏi câu trả lời của Minh Hạo là gì, chỉ cần biết nhiêu đó là được rồi.
Minh Hạo mỉm cười, nhìn Lý Thất Dạ bóng lưng, hắn cúi đầu bái tạ một cái.
Sau đó nhanh chân đi theo Lý Thất Dạ.
…
Thông báo: chiều tối nay không có chương nhé, ae khỏi chờ, tại vì mình mắc đi chơi cùng với gia đình, cỡ trưa hoặc chiều tối mai mới về, nên phòng là tối 8h hoặc 9h mới có chương!!!
P/s: chương này nói một chút, mình muốn diễn tả cái gọi là tình cảm, cái gọi là chiến tranh, mất mát là gì..chương này chủ yếu là vậy…