Siêu Cấp YY Hệ Thống

Chương 149: Nam tử nằm trong quan tài

"Ngao..."

"Ò ó o o..."

Từng tiếng thú kêu, tiếng gà gáy báo hiệu ngày mới đến.

Buổi sáng, tiếng chim ríu rít tiếng sáo du dương như đang chào đón ngày mới.

Ánh nắng ban mai mặt trời ấm áp chiếu rọi thế gian, xua tan đi đêm tối mịt mù sát khí.

Một ngôi chùa nhỏ dựng đứng trên đồi cao, từng bậc thềm đá màu đen được sắp xếp ngay ngắn từ dưới lên trên cho đến cổng chùa.

Hôm nay người đi đến chùa rất đông, mỗi người ăn mặc nghiêm trang chỉnh tề, trên mặt bọn hắn đều hiện ra cung kính lễ độ, mục đích chung của bọn hắn là cầu vị phật trên cao phù hộ cho bản thân cùng thân nhân của mình.

Khi này còn rất sớm, cho nên cổng chùa chưa mở ra, nhưng bọn hắn vẫn không vì đó phật lòng bỏ đi, đám người kiên trì thành khẩn chờ đợi.

Tại đạo tràng, có một tôn tượng phật màu vàng khổng lồ ngồi trên hoa sen màu hồng, tôn tượng phật đôi mắt mở ra, hiện ra uy nghiêm mà không thể xâm phạm.

Hai bên là từng cái tượng phật nhỏ hoặc bình hoa trang trí khác nhau.

Đạo tràng không khí tĩnh lặng, tại đạo tràng chỉ có một vị ni cô mặc áo trắng là đang quét dọn, nhìn nàng dáng dấp vô cùng trẻ, chỉ có mười sáu, mười bảy tuổi, khuôn mặt ngũ quan mặc dù không xinh xắn nhưng là tinh xảo, mắt ngài mày phượng, mũi cao, miệng nhỏ, môi hồng.

Vị ni cô trẻ cầm khăn lau dọn từng bức tượng phật trên tường, nàng nhẹ nhàng, cẩn thận lau từng li từng tí các chi tiết nhỏ của bức tượng không chút nào bỏ sót.

Ni cô trẻ tuổi kia dừng công việc lại, một tay nhẹ nhàng lâu cái trán mồ hôi, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Mệt quá, còn chút xíu nửa xong rồi..."

Nói một câu xong, như là có động lực tiếp sức, nàng tiếp tục công việc của mình, tay lại lau tiếp.

"Xoảng!"

Khi này, ni cô trẻ tay đang cầm bình hoa, do khi nãy lau mồ hôi, cho nên bàn tay nàng vô cùng trơn trượt, không giữ chặt được để bình hoa rơi xuống đất, làm vỡ vụn.

"Chết rồi!"

Ni cô che miệng lại, nhìn dưới đất bể vụn bình hoa, nghĩ đến hình phạt nếu bị phát hiện làm bể bình hoa, trong lòng sợ hãi bay lên.

Ánh mắt nàng lén lút nhìn xung quanh, khi thấy không có ai thì thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Ni cô bắt đầu cẩn thận lấy một cái bao đen cùng cây chổi quét dọn toàn bộ mảnh vụn còn sót tại đạo tràng.

"A di đà phật, con không cố ý, mong phật trên cao từ bi tha thứ cho con, mô phật."

Nàng vừa quét, trong lòng vừa lẩm bẩm một câu này liên tục, cho đến khi quét xong mới thở phào một hơi.

Nhìn trong tay cầm cái bao đen, nàng ngó nghiêng xung quanh, sau đó bước chân nhẹ nhàng rón rén đi ra khỏi cửa, nàng giống như sợ làm thức giấc ai đó.

Sau đó một đường thuận lợi đi đến linh điền của chùa.

Linh điền là nơi trồng linh dược, các thực vật thức ăn qua ngày.

Nhìn xem trong vườn chưa ai tới làm, vị ni cô lại thở phào một cái, sau đó nhanh chóng lấy ra cây cuốc gỗ đã được chuẩn bị sẵn giấu ở trong bao.

Ni cô cầm cây cuốc, sau đó nàng dùng toàn lực đào lên.

"Xoẹt xoẹt"

Từng miếng đất được nàng xốc lên.

Chỉ trong vài phút, một cái hố sâu hơn 1m đã được vị ni cô dùng toàn sức lực làm nên.

Ni cô nhìn xem cái hố có hơn 1m, mặc dù có chút sâu, nhưng nàng vẫn không thấy yên tâm, sợ bị đồng môn phát hiện, nàng tiếp tục công việc đào đất của mình tiếp.

Vài phút sau...

"Cạch"

"?"

Ni cô đang miệt mài đào đất, chợt cuốc như đụng trúng thứ gì cứng rắn, đầu cuốc phát ra âm thanh giòn vang.

"Gì vậy nhỉ? Chảng lẽ là đào trúng đá?" Vị ni cô suy nghĩ, sau đó quyết định tự mình nhìn lại.

Đi đến hố mình đào, ni cô hai mắt nhìn chằm chằm phía dưới.

Nhìn vài lần, ngoài trừ đất đỏ cùng vài con giun đang bò tới bò lui thì không còn gì khác.

"Không có đá, vậy khi nãy tiếng "cạch" kia phát ra từ đâu?" Vị ni cô cẩn thận nhớ lại, lẩm bẩm nói.

Sau đó nàng quyết định thử nghiệm, đem cây cuộc đào nơi phát ra âm thanh khi nãy lần nửa.

"Cạch."

Vẫn là tiếng cách vang lên, lúc này vị ni cô kia đã chuẩn bị trước, nàng nghiêng đầu, hai mắt nhìn lại nơi hố.

Dưới hố như được chôn thứ gì, lộ ra một chút màu đồng cổ xưa vật thể.

Thấy cái vật thể màu đồng cổ xưa này, ni cô kia hai mắt sáng lên, trong lòng nghĩ: "Chẳng lẽ là pháp bảo hay là bí mật được chôn vùi tại chùa này?"

Nghĩ đến các truyền thuyết phật bảo, mắt nàng càng sáng hơn, lẩm bẩm nói: "Nếu như đem cái này đào được, sau đó đưa cho sư phụ, rồi nói hôm nay làm bể bình bông, như vậy không những được xá lỗi, mà còn được thưởng thì sao?"

Nghĩ đến đây, vị ni cô tốc độ đào càng nhanh hơn, trong chốc lát cái màu đen ngày càng bày ra rõ ràng.

Đó là một chiếc quan tài đồng cổ, trên mặt quan tài đầy rêu rao, nhìn vô cùng cổ xưa xa xôi, hình thể của quan tài rất nhỏ, chỉ có thể chứa vừa được một người trong đó.

Chiếc quan tài nhìn không có gì đặc biệt, chỉ có nắp quan tài khắc chữ màu đen, nhưng những chữ này tựa như đã trải qua sự mài mòn của thời gian, tất cả chữ đều trở nên lu mờ, chỉ chừa lại chữ M lớn, không biết là muốn ghi cái gì.

"Chẳng lẽ quan tài chôn người chết? Dù sao đại thiên thế giới hơn mười ngàn năm trước xảy ra kiếp nạn, rất nhiều người chết, nếu người được chôn ở đây cũng là bình thường..."

Nhìn chiếc quan tài này, ni cô trong lòng có chút nho nhỏ thất vọng.

"Sư muội, ngươi đang làm gì đó?"

Một giọng nói trẻ tuổi hiền hậu vang lên.

Nghe âm thanh này tiểu ni cô sợ hết hồn, nàng quay đầu nhìn lại, khi thấy một vị hòa thượng đầu trọc trẻ tuổi đang đứng cách xa đó, khuôn mặt hắn hiền từ mỉm cười hòa ái nhìn nàng, không khỏi vuốt vuốt ngực.

Nàng vẻ mặt giận dỗi, một tay vuốt vuốt ngực, nói: "Hóa ra là sư huynh, ngươi làm ta hết hồn nha."

Dù nói vậy, nhưng một bên tay đem cây cuốc vứt xuống đất.

Vị hòa thượng trẻ tuổi nhìn ni cô, hắn chậm rãi đi tới, đôi mắt nhìn xung quanh như tìm kiếm thứ gì, hắn vẫn là khuôn mặt hiền từ như cũ, mỉm cười bình dị hỏi: "Ta hỏi sư muội, ngươi đang làm gì đó?"

"Cái này, cái này, ta đang trồng linh dược, là do sư phụ kêu ta đi..."

Ni cô bị hỏi, trong mắt hiện ra bối rối, cặp mắt láo lĩnh liếc qua liếc lại, không dám nhìn thẳng vào mặt hòa thượng, nàng nhỏ giọng nói.

Vị hòa thượng trẻ tuổi nghe vậy, hắn không còn cười đùa hí hửng như trước, mà là thần thái nghiêm túc lại, hắn nhìn ni cô trước mắt, trầm giọng nói: "Ngươi có biết hình phạt dành cho các tội: làm bể bình hoa, nói dối, giấu diếm sư phụ?"

Nghe vị hòa thượng nói, ni cô sắc mặt trắng bệch, hai tay ngọc nhỏ níu níu áo hắn, mắt mông lung đáng thương như muốn rơi lệ, nhỏ giọng nói: "Ta biết, nhưng... nhưng mà, ngươi đừng nói cho sư phụ biết nha, ta sợ..."

Vị hòa thượng nghe vậy thở dài, Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hắn nhìn nàng hỏi: "Ngươi đã biết sợ, vậy tại sao nhiều lần vẫn tái phạm? Lần này ngươi quá lắm rồi, sư phụ nói có thể lần thứ nhất niệm tình ngươi còn nhỏ khờ dại tha ngươi, lần thứ hai niệm tình ngươi không hiểu chuyện tha ngươi, đây là lần thứ ba tái phạm, hơn nửa còn là hơn ba lỗi lầm."

Vị ni cô nghe vậy, sắc mặt trắng, nàng giọng yếu nhược hỏi: "Vậy, từ trước đến nay sư phụ đều biết mọi chuyện của ta?"

Hòa thượng trẻ gật đầu không nói gì, chỉ là hai mắt hả hê nhìn nàng, tựa như đang nói: chuẩn bị ngoan ngoãn đem cái mông trở về nhận phạt đi.

"Sư huynh, ta nói chuyện này được không?"

Bỗng nhiên ni cô chuyển hướng khác nói, hai mắt tròn đen chuyển động hiện ra một tia tinh ranh.

"Chẳng lẽ vị sư muội này muốn chạy trốn?"Vị hòa thượng hai đầu lông mày nhảy lên, cũng muốn nghe xem vị sư muội này nói gì, bình thản hỏi: "Có chuyện gì sư muội?"

Ni cô vội vàng nói chuyện khi nãy mình gặp: "Là như vậy, khi nãy muội đào lên, định đem bình hoa này chôn xuống....dưới đó có một cái quan tài đồng."

Nói xong, nàng chỉ cái hố lúc nãy mình vừa đào.

Theo ngón tay nàng chỉ, vị hòa thượng đi tới, nhìn kỹ hơn.

Khi thấy đúng là phía bên dưới có một cổ quan tài đồng, hai đầu lông mày nhảy nhảy lên, cùng suy nghĩ giống vị ni cô khi nãy" Chẳng lẽ là quan tài chôn người chết ở lần kiếp nạn mười ngàn năm trước?"

Vừa nghĩ vậy, hắn quay qua nhìn ni cô, nói: "Chúng ta đem cổ quan tài này khiêng lên, người này chắc là chết oan trong trận tai kiếp ở mười ngàn năm trước, chúng ta sẽ nhờ sư phụ hoặc chúng thầy siêu độ cho người này, còn có ngươi phát hiện cái này công đức coi như vô lượng, ta sẽ xin sư phụ giảm nhẹ hình phạt cho ngươi."

Vừa nghe được giảm hình phạt, vị ni cô vui mừng vô cùng, nàng nhảy cẩng lên như đứa trẻ, nhìn hòa thượng nàng vui sướng cười nói: "Hì hì, Cám ơn sư huynh nhiều lắm, ta biết sư huynh là người tốt với ta nhất!"

"Tốt rồi, không cần nhiều lời, thời gian không còn sớm, nhanh đem cái cổ quan tài này đào lên, chậm thôi, cẩn thận làm hư quan tài người chết, nghiệp nặng." Vị hòa thượng thấy động thái sư muội như đứa trẻ, không khỏi bật cười nói, dặn dò nàng.

"Vâng, muội đã biết thưa sư huynh!" Tiểu ni cô gật đầu cười nói.

Hai sư huynh muội hì hục đào lên, trong phút chốc cái hố đã to hơn 3m, tới khi đủ đem cổ quan tài này khiêng lên mới dừng lại.

Vị hòa thượng tay lau mồ hôi trên trán một cái, nhìn quan tài dưới hố, mặc dù hắn có thể dùng sức lực dễ dàng đem quan tài lên, nhưng cũng vì thế có thể tác động mạnh, làm hư quan tài, nhất là những loại quan tài cổ xưa như thế này.

Hòa thượng quay qua nhìn ni cô nói ra: "Ngươi đem một sợi dây thừng tới đây, phần còn lại để ta."

"Vâng sư huynh." Ni cô gật đầu, sau đó chạy đi lấy sợi dây thừng.

Một phút sau, ni cô trở về, trên tay nàngcầm sợi dây thừng, đưa cho hòa thượng, nói: "Đây sư huynh."

Hòa thượng không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu, tay tiếp lấy dây thừng, sau đó từ trên người hắn tỏa ra một luồng ánh sáng, ánh sáng này vô cùng mềm mại, nhu hòa, tựa như bàn tay con gái.

Chỉ thấy ánh sáng truyền vào sợi dây thừng mà hòa thượng đang cầm trên tay, sau đó sợi dây thừng sáng lên, có dẻo dai mà cũng có mềm mại.

Theo sự điều khiển khéo léo của hòa thượng, sợi dây thừng bay lên, sau đó chậm rãi bay vào trong hố, đem cả quan tài đồng quấn xung quanh.

Một màn kỳ lạ diễn ra, sau khi sợi dây thừng quấn quanh quan tài rồi, chỉ thấy hòa thượng giơ tay lên cao, hét một tiếng: "Lên!"

Hòa thượng vừa dứt lời, quan tài như không nhận phải trọng lực chậm rãi bay lên.

Hòa thượng cẩn thận, từng li từng tí điều khiển linh lực trong cơ thể, cho đến khi quan tài đồng được hắn từ đưa từ dưới hố đem lên mặt đất mới dừng lại.

Vị hòa thượng sau khi đem quan tài lên, hắn nhẹ nhàng thở ra, mồ hôi sau lưng hắn không biết khi nào đã ướt đẫm một mảnh.

Kế bên cạnh vị ni cô thấy sư huynh mình trổ tài, không khỏi nhảy nhót hoan hô, khen ngợi hắn: "Huynh đúng là thật giỏi nha, trình độ điều khiển linh lực của huynh chắc đã tiến thêm một bước mới."

Nghe sư muội khen ngợi, hắn không đắc ý, chỉ là cười khiêm tốn nói: "Chuyện nhỏ, về điều khiển linh lực, sư phụ còn giỏi hơn ta gấp trăm lần."

Ni cô nghe vậy, chu mỏ lên nhìn trông vô cùng dễ thương, nàng nói: "Lúc nào trong miệng huynh cũng là sư phụ này, sư phụ nọ, nhưng thực chất muội thấy huynh còn giỏi hơn cả sư phụ nửa kìa."

Vị hòa thượng nghe vậy, không chút khách khí nào, tay cốc lên đầu nàng thật mạnh, răn dạy nói: "Ngươi không được phép hỗn láo với sư phụ."

"Ui đau." Ni cô bị vị sư huynh cốc, nàng kêu đau một cái, xoa xoa đầu, vẻ mặt mếu máo như muốn khóc.

Thấy vẻ mặt như muốn khóc của nàng, vị hòa thượng kia mặt đen lại, biết nàng khi khóc liền phải dỗ dành nàng hơn 3 canh giờ mới chịu nín, hồi trước đã có một lần, khi đó sư phụ sẽ trách phạt hắn quỳ gối hơn nửa ngày không cho ăn a.

Nhớ đến cảm giác cái bụng đói meo, cùng hai gối đau đớn, vị hòa thượng có chút sợ hãi, hắn vội vàng nói sang chủ đề khác,: "Mở ra quan tài kia xem thử người bên trong kia như thế nào, chết ra sao, để biết mà độ."

"Muội?" Tiểu ni cô bị hòa thượng "lừa" thành công, nàng trên mặt hiện lên vui vẻ, chỉ vào mình hỏi.

Hòa thượng gật đầu, dặn dò: "Ừ, muội đi, cẩn thận, nhẹ nhàng thôi."

Tiểu ni cô vui mừng gật đầu, sau đó nàng chậm rãi đi tới quan tài, hai tay ngọc nhỏ bé nhẹ nhàng mở nắp quan tài ra.

"Cạch cạch cạch..."

Nắp quan tài dần mở ra, lộ ra người bên trong.

....

"A!"

Tiểu ni cô vừa nhìn vào trong, lập tức sợ hết hồn, cả thân hình lung la lung lây ngã xuống đất.

Quay qua nhìn hòa thượng, tiểu ni cô một tay run run chỉ cái quan tài, nói không nên lời: "Huynh xem, bên trong có... có...có..."

Nhìn hình dáng của nàng giống như thấy quỷ đồng dạng, hòa thượng hơi nhíu mày lại, theo ngón tay tiểu ni cô chỉ, ánh mắt nghi ngờ nhìn cỗ quan tài, sau đó hắn chậm rãi đi tới.

Khi tới gần quan tài, đưa đầu nhìn vào trong.

Vừa nhìn vào, hai mắt co rút, sắc mặt một mảnh trắng bệch.

Bởi vì bên trong quan tài là nằm một vị nam tử tuấn mỹ trần chuồng, da thịt trắng trẻo mềm mại như làn da trẻ sơ sinh, hai mắt nhắm nghiền lại, chỉ là không thấy hắn hít thở ra vào mà thôi, một bộ dáng này là đang ngủ say nào giống người chết?

Mặc dù vị hòa thượng có chút sợ hãi với tình trạng "người chết còn sống" kia, nhưng hắn rất nhanh bình tĩnh lại, thần thái càng là lộ rõ một phen trấn định hơn người ni cô nhút nhát kia nhiều, hắn chậm rãi tới gần, tay đặt trên ngực người nam tử, đưa linh lực truyền vào trong.

Nhắm mắt lại cảm nhận tình trạng của người nam tử kia.

Năm phút sau, vị hòa thượng mở mắt ra, trong mắt lộ ra mờ mịt khó tin, miệng lẩm bẩm:

"Đây là sao? Rõ ràng là "chết" rồi, tim ngừng đập, phổi ngừng thở, hơn nửa theo linh lực truyền tới, tình trạng này đã ngưng một thời gian vô cùng lâu rồi."

"Một người như vậy cho dù là thần tiên cũng không cứu sống được, nhưng tại sao các tế bào trong cơ thể vẫn hoạt động như bình thường?"

"Kể cả khi không có dinh dưỡng cung cấp lâu năm, các tế bào vẫn hoạt động bình thường, lẽ nào hắn là truyền nhân của môn phái kỳ quặc nào đó, hoặc có tiên thuật bất tử?"

Thấy sư huynh đứng đó tự lẩm bẩm một mình, ni cô trong lòng tò mò bay lên, nhất là khi thấy tình trạng "xác chết vẫn sống" kia, nàng nhìn hắn hỏi: "Gì vậy sư huynh?"

Nghe ni cô hỏi, hòa thượng lấy lại tinh thần, nhìn vẻ mặt ngây thơ kia của nàng, hắn lắc đầu nói: "Không có gì, chỉ là suy nghĩ về nam tử nằm trong quan tài này thôi." nói xong, hai mắt nhìn chằm chằm nam tử nằm trong quan tài.