Siêu Cấp YY Hệ Thống

Chương 137: Trầm trồ khen ngợi

Minh Hạo trầm tư suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc có một cách để khiến độ thân mật của Băng Lung Linh thêm âm -200.

Hắn nở nụ cười tà ác, thuấn di đến chỗ Băng Lung Linh, không đợi nàng nói gì liền một tay đánh ngất đi. Nhìn nàng nằm dưới đất bất tỉnh nhân sự Minh Hạo một tay ôm nàng để lên vai, thuấn di rời đi.

Minh Hạo thuấn di đến chỗ đám băng tộc chết khi nãy, chợt nhíu mày lại.

Lúc này toàn bộ cứt máu thi thể đã được siêu cấp người máy dọn dẹp, nhưng vẫn còn có chút mùi khai khai khó chịu.

Minh Hạo từ hệ thống mua bình xịt siêu cấp hương thơm, hắn xịt vài nơi, trong chốc lát toàn bộ mùi khai đã biến mất, thay vào đó là mùi thơm ngây ngất.

Xịt xong, Minh Hạo đặt mũi ngửi không khí xung quanh, khi cảm thấy mùi hôi hoàn toàn biến mất, hắn hài lòng gật gật đầu, sau đó đặt Băng Lung Linh xuống đất.

“Bây giờ làm gì với cô nàng này đây nhỉ? Nên chọn kiểu hành hạ nào để tăng âm độ hảo cảm đây?” Minh Hạo sờ sờ cằm nhìn nằm dưới đất bất tỉnh Băng Lung Linh, có chút khó lựa chọn.

Trong đầu hắn có rất nhiều cách để hành hạ:

Ví như treo nàng lên cây (hai tay hai chân bị trói), banh rộng ra bốn hướng, sau đó cột dây vào ngực cho ngựa kéo đi, kiểu này giống như hình phạt thời xưa tứ mã phân thây, nhưng ở đây là tứ mã kéo ngực.

Hay đem ống chích bôm xi măng vào nơi ( “ Y “) cho nó đông cứng lại?

Hay….

Mặc dù trong đầu hắn nghĩ ra nhiều kiểu tra tấn ‘vui vẻ’, khiến muốn làm ngay, nhưng hắn sợ một vấn đề, đó là nàng chịu không nổi các loại tra mà chết, dẫn đến nhiệm vụ thất bại, lúc đó liền cúc hoa hắn không giữ lại được a.

“Nên làm thế nào đây? Chọn lỗ nào? đi đường rừng hay đi đường cúc? Hay cả hai?” Minh Hạo phân vân suy nghĩ…

Đây là một vấn đề vô cùng quan trọng, bởi vì hai lỗ đều có thể chể khác nhau, đi cúc, đường cúc mặc dù chật hẹp, nhưng mang đến cảm giác khác lạ? Còn đi đường rừng kia mặc dù dễ ra vào, nhưng lại làm nhiều quá sẽ từ sung sướng biến thành bình thường, có thể nói dễ hiểu là chơi nhiều quá cảm giác sẽ bị ‘chai’.

Suy nghĩ hồi lâu, Minh Hạo vẫn chưa quyết định được nên chọn loại tra tấn nào, lúc này Băng Lung Linh đã tỉnh lại, nàng chậm rãi mở mắt ra, khi thấy Minh Hạo đứng trước mặt, theo bản năng sợ hãi kêu lên: “Ngươi ngươi tên ác ma này, ngươi muốn làm gì ta.”

Minh Hạo đang suy nghĩ, bị âm thanh Băng Lung Linh cắt đứt, hắn nhìn lại thấy nàng đã tỉnh, hắn đi tới, mỉm cười nói: “Ngươi tỉnh? Tốt lắm, ngươi tỉnh bớt ta tay chân một phen.”

“Xẹt ~~!”

Minh Hạo nói xong, tay cởi dây trói ra, sau đó hắn mạnh bạo xé toàn bộ quần áo nàng, trong giây lát toàn bộ quần áo Băng Lung Linh bị xé không còn mảnh vải, lồ lộ ra cơ thể trắng như tuyết của nàng.

“A!” Băng Lung Linh hét lên một tiếng cao vút, hai tay vội vàng che ngực cùng cánh rừng dưới của mình.

Minh Hạo động, hai ngón tay nhanh như rắn, trong chớp mắt dễ dàng chui lách vào nơi khe hở thần bí, “Phốc” một tiếng, ngón tay dễ dàng đâm rách mạng nhện, sau đó một dòng đỏ từ khu rừng nguyên thủy chảy ra.

“Ah~” Băng Lung Linh sắc mặt trắng bệch, kêu thảm một tiếng, âm thanh lại như rên rỉ vui sướng đồng dạng.

“Ngươi sướng không? Đây là lần đầu tiên của ngươi a?” Minh Hạo ngồi xuống nhìn nàng, mỉm cười tà ác nói, hai tay liên tục ‘ngọ ngoạy’…

“Không, không phải.” Băng Lung Linh nước mắt rơi xuống,điên cuồng lắc đầu không nhận nói.

“Phải không?” Minh Hạo cười nói, ngón tay càng nhanh hơn, một ngón tay khác tiếp tục chui vào, tổng cộng là ba ngón.

“A!” Băng Lung Linh rên một tiếng đau đớn, máu tươi từ thung lũng liên tục chảy ra ngoài…

…..

30 phút trôi qua, Băng Lung Linh thở hồng hộc như chó nằm dưới đất, thân thể mồ hôi nhễ nhãi, phía dưới khu rừng rậm tiếng suối róc rách liên tục vang lên.

Minh Hạo ngồi nhìn nàng, cười xấu xa, nói: “Thế nào? Ngươi cảm thấy sung sướng đến đê mê?”

Băng Lung Linh nhắm mắt lại không trả lời hắn, hiện tại nàng chỉ cảm thấy đầu óc cùng cơ thể vô lực, không làm được gì, dù là động một ngón tay cũng cảm thấy khó khăn.

“Ngươi không nói chính là thừa nhận, ta đây liền cho ngươi thêm vài khẩu vị.” Minh Hạo thấy nàng không nói, hai mắt hiện lên lửa nóng, sau đó xách thương ra trận, lao vào khu rừng thần bí đâm một phát.

Băng Lung Linh bị Minh Hạo đem thương đâm vào trong, không biết nàng từ đâu ra lấy lại sức lực, nàng la lên “A” một tiếng, sau đó cả thân thể nàng run rẩy, từ bắt đầu còn chưa quen thuộc, nhưng dần dần, thân thể theo nhịp điệu thương, phối hợp ăn ý lắc lư lên xuống…

Minh Hạo cùng Băng Lung Linh duy trì tư thế “nông dân thúc trâu”, mà Minh Hạo chính là Nông Dân, còn Băng Lung Linh chính là Trâu, bị người nông dân ‘thúc’ ở sau.

“Tên: Băng Lung Linh

Độ hảo cảm: -350 (âm)

Giới thiệu: là con của băng tộc cổ xưa….”

Minh Hạo nhìn xem bảng số liệu hệ thống, không nghĩ làm hơn 30 phút độ hảo cảm chỉ tăng có 50 điểm âm, tắt đi bảng thông tin, nhìn xuống phía dưới, một thân thể trần lòa lỗ mỹ nữ ra sức chổng khu doggy, trong lòng hắn có chút mất kiên nhẫn.

“Đi!” Nói một câu, Minh Hạo đeo mặt nạ da thú lên, sau đó một tay nắm lấy tóc Băng Lung Linh, không để ý đến nàng trên mặt hiện lên đau đớn, liền thuấn di rời đi.

Tiên Nhân Thành vẫn như náo nhiệt như ngày thường, bỗng nhiên lúc này có hai người trần chuồng xuất hiện giữa đường phố.

Đám người đi đường thấy cảnh này không khỏi ngẩn người, ánh mắt khiếp sợ, tò mò, nhìn xem hai người ‘nam nữ’ tư thế xxx, bọn hắn đứng lại xì xào bàn tán.

“Hả, đôi này định làm chuyện đó thanh thiên bạch nhật luôn à!?”

“Hừ, đúng đôi cẩu nam nữ không biết xấu hổ, lại cả gan dám làm việc đó ở giữa đường xá như vậy!”

“Ha ha ha ha, hôm nay Tiên Nhân Thành có trò vui để nhìn a…”

Người tò mò, người khinh thường, người xem vui cười nói.

Trong chốc lát, 10 người xem biến thành 100 người xem, rồi 1000 đến hơn…100.000….

Lấy Minh Hạo cùng Băng Lung Linh làm trung tâm, đám người xung quanh xếp thành hàng hai, hàng ba vòng tròn, thậm chí có người hào phóng trả tiền để có chỗ nhìn xem.

Minh Hạo mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh, cho dù hiện tại trần chuồng xung quanh có hơn vạn người đứng xem, nhưng hắn vẫn thong dong, trấn định, bình tĩnh mà ra đòn, ra sức đem thương thúc vào.

Đâm, nghiêng, xoay, tròn…các loại kỹ thuật nhất lưu đều được áp dụng nhuần nhuyễn thông thạo.

Hắn đem Băng Lung Linh làm hơn 360 tư thế…

“Oa, người thanh niên kia thật giỏi, vậy mà có thể ở tại tư thế này sử dụng kỹ thuật như vậy, thật là điêu luyện!”

“Cái kia tư thế? Không phải là trong truyền thuyết kỹ thuật đã thất truyền Bay Giữa Ngân Hà ư?”

“A, xem kìa, đó là tư thế Cưỡi Ngựa Xem Hoa a, ta là lần đầu tiên hơn 70 tuổi nhìn xem thứ này!”

“Trời ạ, ta không phải hoa mắt đấy chứ! Đó là tư thế Ông Già Đẩy Xe không phải trong truyền thuyết đấy sao?! Thật điêu luyện, thật tài tình, không nghĩ có thể làm như vậy, một nữ hai tay chống đất, một nam thúc ở sau…”

“A, cái đó hình như gọi là tư thế cưỡi lạc đà sao? Thật sự kích thích nha!…”

“Hai người đó là ai, lực chiến thật sự kinh khủng a, đánh hơn 3 tiếng vẫn chưa có dấu hiệu mỏi mệt…”

Đám người xung quanh nhìn thấy Minh Hạo phô diễn mấy tư thế này, không khỏi liên tục trầm trồ khen ngợi, thán phục hai người, nhất là đám thanh niên trai tráng, hai mắt nhìn chằm chằm hai người không chớp mắt, đem toàn bộ tư thế của hai người ghi tạc vào trong đầu.

Thấy thời cơ chín mùi, lại nhìn Băng Lung Linh như con chó sắp chết, Minh Hạo mới dừng lại, sau đó nhìn người xung quanh một vòng, lớn tiếng nói: “Thưa quý vị, ta đây chính là trưởng phòng văn phòng dục vọng, hiện tại nữ nhân này chính là đến văn phòng để yêu cầu thỏa mãn thể xác nàng, nàng tên là Băng Lung Linh, con gái của băng tộc đó nha…”

Minh Hạo vừa thúc, vừa cười nói tự nhiên, như không có chuyện gì.

“A, hèn gì ta nhìn thấy nàng cảm thấy có chút quen quen, hóa ra nàng chính là con gái của Băng Nhạt Nhòa tiên đế…”

“Cái gì!? Nàng chính là Băng Lung Linh tiểu công chúa băng tộc, tại sao lại như thế này, thật dâm đãng!”

“Phì! Bấy lâu nay ta tưởng Băng Lung Linh là người trọng trinh tiết, lại không nghĩ đến nàng lại *** như vậy, đúng là con d*** cẩu giả trang ngây thơ!”

“Ta phải về nói lại với em trai ta chuyện này mới được, tránh xa xa con tiện ** này!”

Đám người nghe Minh Hạo nói, sắc mặt hoàn toàn biến, khi nhìn kỹ lại đúng là Băng Lung Linh, nhịn không được mở miệng chửi rủa nàng.

Băng Lung Linh đang đắm chìm trong ‘cơn mê sung sướng’ do Minh Hạo mang đến, chợt nghe có người chửi mình, lập tức tỉnh lại, bỗng nhiên cảm thấy phía sau bị ‘thúc’ nàng “A” một tiếng

Hai mắt mê ly dần tan đi, đôi mắt khôi phục lại một chút ánh sáng, lúc này nàng nghe âm thanh xung quanh càng rõ ràng hơn.

Khi nghe Minh Hạo nói bản thân mình, tiếp đó nghe đám tục tiểu chửi rủa miệng lưỡi từ người xung quanh, sắc mặt nàng từ trắng chuyển xanh, từ xanh chuyển đỏ, từ đỏ chuyển tím.

Băng Lung Linh càng nghe, thân thể càng run rẩy mãnh liệt, nghĩ đến từ nay về sau thanh danh bại liệt…tên của nàng sẽ bị ghi vào sử sách đồi bại, cho dù nàng có nhảy vào tắm sông hoàng hà hay tự sát chết, cũng không rửa sạch được vết nhơ bẩn này.

Mà người nam nhân đang ‘thúc’ nàng này, là người mang đến tất cả ác mộng cho nàng…

“Đúng, là tại người này, nếu không phải hắn thì làm sao ta rơi vào hoàn cảnh này được! Tất cả là do hắn gây nên!!! A a a ta muốn giết người này!!!”

Vừa nghĩ đến đây, Băng Lung Linh gào hét lên một tiếng, sau đó nàng vùng vẫy thân thể điên cuồng, tay chân móng tay cào xé xung quanh, tựa như con chó cái vừa bị chó đực thông cúc rơi vào nổi điên đồng dạng.

Minh Hạo nhìn xem nàng điên cuồng vùng vẫy, mở quan hệ lên xem.

“Tên: Băng Lung Linh

Độ thân mật: -480

Giới thiệu “…” “

Thấy điểm thân mật âm -480, Minh Hạo mỉm cười vui vẻ, sau đó không quan tâm đến Băng Lung Linh điên cuồng vùng vẫy, hắn mạnh bạo nắm tóc nàng, sau đó thuấn di rời đi.

Thấy Minh Hạo cùng Băng Lung Linh bỗng nhiên biến mất, đám người xung quanh không khỏi ngẩn ra…

"Đi rồi sao?"

….