Siêu Cấp Tội Phạm

Chương 398: Thuật Thôi Miên Gương Phân Chia Nhân Cách

- Cô từ từ tỉnh lại, cảm thấy cả người rất nhẹ nhàng, tinh thần thoải mái hơn, và có thể quên đi chuyện bị đè nén trong lòng. Bây giờ, cô đếm đến ba, đếm xong cô có thể mở mắt ra.

Ông già nhẹ nhàng nói với Nhã Điển Na.

Rất nhanh, Nhã Điển Na mở ra hai mắt, vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía ông bác sĩ già trước mặt mình.

- Tôi đã nói rồi, tôi không bị tâm thần, ông thôi miên tôi cũng vô ích, tôi là bị người khác hãm hại. truyện được lấy từ website tung hoanh

Nhã Điển Na nói với ông già bên cạnh, không hề cảm giác mình vừa mới bị thôi miên.

- Tôi đã xác định được tình trạng bệnh của cô, là một loại chứng bệnh

hoang tưởng bạo lực, lại còn có nhân cách thứ hai nữa. Mặc dù loại bệnh

tinh thần này rất khó chữa khỏi, nhưng ở trong đệ nhất viện nghiên cứu y học của tôi thì nửa đời sau, cô có thể an tâm tu dưỡng, không cần lo ăn lo uống, cũng không sợ phát bệnh làm tổn thương người khác.

Ông già nói với Nhã Điển Na.

- Tôi không bị bệnh tâm thần, tôi…

Nhã Điển Na còn muốn nói tiếp nhưng lại bị bác sĩ trẻ cao to phía sau

ông già kia cầm băng dính, trực tiếp bịt miệng Nhã Điển Na lại rồi.

Sau đó, người bác sĩ trẻ cao to này rất chuyên nghiệp lấy ra một cái ống tiêm thật to, tiêm vào cánh tay Nhã Điển Na.

Khi chất lỏng trong ống tiêm chảy vào trong cơ thể Nhã Điển Na, hai con mắt vốn mở to của cô liền từ từ nhắm chặt lại. Nhã Điển Na đã hôn mê

trên giường sắt.

Xử lý xong Nhã Điển Na, ông bác sĩ già này

lại cầm lấy đồng hồ quả lắc, mỉm cười, đi đến gần Lâm Phi, rồi cũng tháo băng dính dán trên miệng Lâm Phi xuống.

- Anh bạn trẻ, tôi

xem qua bệnh án của cậu rồi, cậu tên là Lâm Phi. Vẫn những câu nói cũ,

tôi không muốn nói lại lần thứ hai. Bây giờ, cậu bắt đầu phối hợp để tôi thôi miên chứ, như vậy mới có lợi cho việc điều trị của cậu.

Ông già nói với Lâm Phi.

Lâm Phi nghe được lời nói của ông già xong, biết mình có rất nhiều bí

mật, nếu khi bị thôi miên mà nói ra những bí mật này thì mình sẽ bị coi

là mắc bệnh tâm thần nặng giống như Nhã Điển Na đấy.

Lâm

Phi bắt đầu suy nghĩ biện pháp đối phó, nhớ tới khi mình ở thời không

tương lai, lúc xử lý chuyện loài người biến thành tinh cầu người cây đã

từng lấy được một quyển sách nói về thuật tương tự với thuật thôi miên.

Mặc dù sau này, thuật thôi miên đã thăng cấp lên thành Trớ chú tiên

đoán, không thể sử dụng nhưng khi mình nhận được phần thưởng thuật thôi

miên, thông qua quyển sách về thuật thôi miên kia thì mình vẫn hiểu một

chút về thuật thôi miên.

Theo như Lâm Phi thấy, thuật

thôi miên chính là lợi dụng tinh thần lực để ảnh hưởng tới tinh thần của người khác, sau đó tiến hành quá trình dẫn dắt.

Mà sau khi

Lâm Phi thông qua ‘cánh cửa quá khứ’ để trở về thời không này, mặc dù

trị số của thân thể đã giảm đi rất nhiều, biến thành người bình thường,

tinh thần lực cũng bị suy yếu rất lớn.

Nhưng tinh thần

lực khủng bố vốn có của Lâm Phi thì vẫn còn lại một chút. Với một phần

nhỏ tinh thần lực này mà so với người bình thường cũng đã cao hơn một

đại sư của một quốc gia rồi.

Lâm Phi định so đấu về tinh thần lực với ông bác sĩ già này một chút.

- Cậu hãy nhìn vào đồng hồ quả lắc của tôi, và bắt đầu tưởng tượng.

Trong đầu cậu có một quả cầu ánh sáng. Quả cầu ánh sáng này bắt đầu di

chuyển, từ đầu của cậu di chuyển tới ngực của cậu, lại di chuyển tới tứ

chi của cậu, rồi lại di chuyển về não của cậu.

Ông già nói với Lâm Phi xong liền bắt đầu lắc đồng hồ quả lắc trong tay.

Nghe xong lời nói giống như có ma lực của ông bác sĩ già, Lâm Phi nhìn

thẳng vào đồng hồ quả lắc trước mắt mình, cảm thấy đầu óc hơi choáng

váng.

Lâm Phi cảm giác không tốt, vội vàng cắn đầu lưỡi của mình, sự đau đớn đã giúp Lâm Phi tạm thời tỉnh táo lại.

- Ông nhìn vào đồng hồ quả lắc trong tay, và hãy tưởng tượng trước mắt

mình là một tấm gương lớn. Tấm gương này có thể phản chiếu tất cả hành

động và thanh âm của ông. Hiện tại, tấm gương bắt đầu phản xạ lại hành

động thôi miên của ông, ông sắp bị thôi miên.

- Ở trong

gương, ông bắt đầu lắc lắc đồng hồ quả lắc, đồng hồ quả lắc trước mắt

ông cũng tuân theo một quy tắc đung đưa, đung đưa…

Lâm Phi bắt đầu chỉ dẫn nói với ông già bên cạnh, tập trung tinh thần lực của mình để hướng dẫn ông bác sĩ già này.

Ông bác sĩ già nghe được lời nói của Lâm Phi liền cảm thấy không tốt,

cả người bắt đầu giãy giụa, rồi bắt đầu dùng tinh thần lực của mình

chống cự lại sự thôi miên của Lâm Phi.

- Tấm gương có thể

phản chiếu lại mọi thứ. Ông không thể nào chiến thắng được thuật thôi

miên của chính mình. Ông là nhà thôi miên tài giỏi nhất, thông qua tấm

gương, ông đã tự thôi miên mình. Không ai có thể chống lại sự thôi miên

của ông, ngay cả bản thân ông cũng vậy. Ông đã tiến vào trạng thái thôi

miên sâu nhất, sâu nhất rồi.

Lâm Phi lại tiếp tục chỉ dẫn cho ông bác sĩ già. Ngay sau đó, hai mắt ông bác sĩ già bắt đầu nhắm lại,

đứng thẳng sau lưng Lâm Phi.

- Lâm Phi, cậu đang làm gì đấy, mau thả viện trưởng ra.

Tên bác sĩ trẻ cao lớn trong phòng bệnh kia quát Lâm Phi, muốn xông lên bịt lại miệng Lâm Phi, nhưng ngay sau đó, tên bác sĩ trẻ cao lớn này

lại bị bà bác sĩ già ngăn cản.

- Đừng hành động tuỳ tiện. Hiện tại, viện trưởng đã bị Lâm Phi dẫn vào cảnh giới thôi miên sâu

nhất, chỉ có hắn mới có thể giúp viện trưởng tỉnh lại. Nếu tuỳ tiện cắt

đứt thì tinh thần của viện trưởng sẽ bị rối loạn, vĩnh viễn không thể

tỉnh lại được.

- Cậu cứ ra khỏi căn phòng này trước. Nếu một

giờ vũ trụ sau mà tôi cùng viện trưởng còn chưa đi ra thì cậu hãy ở bên

ngoài phun khí độc vào căn phòng này. Chạy mau đi, đừng nhìn vào ánh mắt Lâm Phi.

Bà lão nói với người bác sĩ trẻ cao lớn bên cạnh và xua tay ý bảo hắn đi ra ngoài.

Tên bác sĩ trẻ cao lớn nghe xong lời nói của bà già thì do dự vài giây rồi liền nhanh chóng rời khỏi căn phòng này.

- Không ngờ cậu cũng là đại sư thôi miên đấy, Lâm Phi. Cậu còn trẻ như

vậy mà đã có thành tựu như thế, thật hiếm thấy. Nhưng bây giờ, cậu đang ở trong bệnh viện tâm thần đệ nhất của Thiên Long Liên Bang. Người bệnh

tới đây chỉ có thể vào mà không thể ra. Tôi khuyên cậu hãy mau thả viện

trưởng ra đi.

Bà bác sĩ già nói với Lâm Phi.

Chẳng qua lúc này, Lâm Phi không hề nhúc nhích.

Vừa rồi Lâm Phi đã đánh giá thấp mức độ chống cự của ông lão. Hắn phải

dùng toàn bộ tinh thần lực của mình mới có thể dẫn ông viện trưởng già

tiến vào cảnh giới thôi miên sâu nhất. Hiện tại, tinh thần của Lâm Phi

đã mất đi cảm giác với ngoại giới, nên căn bản không thể nghe thấy lời

nói của bà bác sĩ già.

Lúc này, Lâm Phi muốn dừng lại cũng

không được nữa, chỉ có thể tiếp tục dẫn dắt ông viện trưởng già này,

tiếp tục quá trình thôi miên mà thôi.

- Trước mặt ông xuất

hiện một tấm gương lớn. Trong gương có một thế giới, ông sắp đi vào tấm

gương, sắp tiến vào thế giới trong gương. Mọi thứ trong thế giới trong

gương đều trái ngược.

- Ông đứng trước gương, trong gương

xuất hiện một người giống ông, ông cười thì người trong gương cũng cười, ông giơ tay phải thì người trong gương cũng giơ tay phải, trong gương

cũng có suy nghĩ giống ông.

Lâm Phi không ngừng nói, còn ông

viện trưởng già trước mặt Lâm Phi cũng bắt đầu làm theo lời Lâm Phi nói, rồi đứng ở nguyên chỗ cười ngây ngô, tiếp đó lại giơ tay phải lên, lắc

lắc ở trước mặt.

Bà bác sĩ già đứng sau bọn họ thấy cảnh tượng này liền cảm thấy không ổn.

Lâm Phi tiếp tục mở miệng nói:

- Bây giờ ông từ từ đi tới gần tấm gương, cả người ông chuẩn bị bước

vào thế giới trong gương. Đầu tiên là cánh tay, tiếp theo là chân, đầu

cũng đi vào thế giới trong gương.

- Mà ông ở trong gương lại

từ thế giới trong gương bước ra ngoài, đầu tiên là cánh tay của ông ta,

tiếp theo là chân, rồi đến đầu. Người ở trong gương đi ra, chiếm cứ thân thể vốn có của ông.

- Suy nghĩ của ông ở lại thế giới trong

gương. Tôi đếm đến ba, thế giới trong gương sẽ đóng cửa, thân thể của

ông sắp bị suy nghĩ của ông trong gương khống chế, một, hai, ba.

Lâm Phi từ từ nói.