Siêu Cấp Tội Phạm

Chương 337: Tiệc Lớn Bổ Máu

Lâm Phi vừa đi ra khỏi cửa lớn viện nghiên cứu y học đệ nhất, lại

nghĩ là ba ngày sau mình còn chưa đòi thuốc men và khoang điều trị cao

cấp từ chỗ Phùng Hợp Bà Bà để chuẩn bị cho rèn luyện băng hỏa hai tầng.

Nhưng Lâm Phi nghĩ hiện tại đầu Phùng Hợp Bà Bà cũng bị đục một lỗ lớn rồi, cũng không tiện làm phiền bà.

Hắn mở đồng hồ điện thoại, bắt đầu liên lạc với Khai Thang Nữ, nhắn cho cô một tin ngắn, bảo Khai Thang Nữ chuẩn bị giúp những thứ hắn cần, sau đó mai phái người mang tới.

Sau đó, Lâm Phi không còn chút

máu, nhìn cửa lớn trống trải của viện nghiên cứu y học đệ nhất học viện

quân sự Bắc Đẩu. Lúc này trời còn chưa sáng.

Lâm Phi phát

hiện ra mình sai lầm rồi. Một mình mình giờ không đi nổi. Hiện tại hai

chân mềm như bún, có thể bước đi chầm chậm thôi. Mà khoảng cách từ biệt

thự tới viện nghiên cứu y học đệ nhất, bình thường còn có thể chạy thể

dục, hiện giờ trời còn chưa sáng, một chút sức lực trên người căn bản

không về tới nơi được.

Hơn nữa lúc tới là Khai Thang Nữ đón Lâm Phi, hắn không đi xe bay tới đây.

Không còn cách nào, Lâm Phi lại phải lấy điện thoại, gọi điện cho Khai Thang Nữ.

- Ngày mai tôi sẽ mang thuốc men và khoang điều trị cao cấp cho anh.

Còn có chuyện gì nữa? Lâm Phi, không có chuyện gì thì tôi còn phải chăm

sóc bà bà đây. Lần này bà bị thương nặng lắm.

Khai Thang Nữ hỏi.

- Với y thuật của bà bà căn bản không cần cô chăm sóc. Cô chăm chỉ loạn thêm thôi.

- Cô quên là cô tới đón tôi à? Hiện giờ tôi không có xe đi về. Cô đã

đón tôi tới thì phải phụ trách đưa tôi trở về đi. Hoặc là cô cho tôi

mượn thẻ khởi động xe bay của cô.

Lâm Phi nói không lịch sự chút nào.

- Quên mất. Không thì anh ở lại viện nghiên cứu y học đệ nhất chúng tôi một ngày đi được không? Bà bà đã bị thương rồi, không có ai ra tay với

anh đâu.

Khai Thang Nữ lên tiếng nói.

- Bà bà ở

trạng thái bị thương cũng vẫn đáng sợ, hơn nữa còn cuồng y học. Trạng

thái này của tôi, nếu ở lại chỗ các người thì sợ là ngày mai tôi không

nằm trên giường mà nằm trong phòng thí nghiệm rồi.

Lâm Phi lo lắng nói.

- Được rồi. Lần này tôi sẽ đưa anh về. Lại không thèm tin tưởng y viện

của chúng tôi, nói chúng tôi giống như là bệnh viện chui vậy. Để tôi lái xe cứu thương màu đen, mang cả khoang điều trị và thuốc anh cần về. Anh đứng ở cửa đợi tôi đi.

Khai Thang Nữ nói với Lâm Phi.

Lâm Phi nghe Khai Thang Nữ nói, lại nhìn bốn phía viện nghiên cứu y học đệ nhất chỉ có cây cối, nghĩ đám học viên ở nơi này nếu gặp viện nghiên cứu y học đệ nhất thì đều đi đường vòng, căn bản không tới gần vùng đất cấm này.

Viện nghiên cứu y học đệ nhất này chắc còn đáng sợ

hơn cả bệnh viện chui nhiều. Nó là viện nghiên cứu giải phâu thân thể

người.

Lâm Phi đang nghĩ ngợi thì mười phút sau, Khai Thang

Nữ đã lái một chiếc xe cấp cứu màu đen khổng lồ tới, kêu Lâm Phi lên xe

liền bắt đầu lái về phía biệt thự của hắn.

- Anh có nắm chắc việc phẫu thuật di thực ký ức đại não cho Phùng Hợp Bà Bà sau mấy hôm nữa không?

Đang lái xe, đột nhiên Khai Thang Nữ hỏi Lâm Phi đang ngồi ở ghế lái phụ.

- Phẫu thuật di thực đại não ký ức là phẫu thuật gì? Làm sao Phùng Hợp

Bà Bà còn chưa dạy tôi bao giờ? Nhưng tôi vẫn nắm chắc, yên tâm đi.

Lâm Phi đáp.

- Nghe anh nói thế thì tôi yên tâm rồi. Đây là ghi chép liên quan tới

phẫu thuật di thực đại não ký ức, anh về rảnh rỗi xem kỹ một chút.

Khai Thang Nữ ném cho Lâm Phi một tấm thẻ tin tức màu lam, sau đó không nói chuyện với hắn nữa.

Rất nhanh sau đó, xe cứu thương đã đi tới biệt thự của Lâm Phi.

Khai Thang Nữ trực tiếp điều khiển xe cứu thương, đưa khoang điều trị và thuốc men vào tới cửa lớn nhà Lâm Phi.

- Không còn sớm nữa, tôi phải về chăm sóc bà bà, giúp bà tiến hành một

số trị liệu khôi phục và phẫu thuật di thực ký ức. Anh nhớ mở điện thoại luôn nhé. Bà bà rất tin tưởng vào năng lực và tay nghề của anh đấy.

Khai Thang Nữ nhìn Lâm Phi đầy ý vị, sau đó khởi động xe cấp cứu bay màu đen rồi rời đi.

Lâm Phi nhìn Khai Thang Nữ lái xe đi xa rồi, trực tiếp quẳng hết khoang điều trị và thuốc men vào trong không gian giới chỉ vạn năng của mình.

Sau đó hắn lập tức đi về phía phòng ngủ của mình trong biệt thự. Trong

quá trình lên cầu thang, Lâm Phi lấy ra một ít thuốc bổ máu từ không

gian giới chỉ vạn năng, trực tiếp uống hết.

- Con bà nó. Hai

ngày nữa đã phải rèn luyện băng hỏa hai tầng rồi. Rèn luyện vốn đã nguy

hiểm, hiện giờ còn bị mất máu. Hơn nữa Phùng Hợp Bà Bà còn bị thương

nữa. Phẫu thuật của bà ấy mà để mình Khai Thang Nữ làm chắc là khó khăn

không ít.

Lâm Phi thầm nghĩ.

Hắn nằm trên giường,

nghĩ hôm nay đối phó với Kẻ Hủy Diệt dạng lỏng kia đều là do mình trong

tương lai dụ dỗ công chúa của đế quốc cơ giới mà thành.

Người khác đều nói là tuổi trẻ hay sai lầm, sau này già phải chịu hậu quả.

Mình thì ngược lại, tuổi trẻ là mình đây lại phải chịu tội thay cho mình sau này, đúng là quá xui xẻo rồi.

Mất quá nhiều máu, lại quá mệt mỏi nên Lâm Phi nằm lên giường bắt đầu ngủ, chuẩn bị ngày mai rảnh

rỗi sẽ đọc thẻ thông tin Khai Thang Nữ cho mình kia, học tập để hiểu rõ

nội dung phẫu thuật di thực đại não ký ức.

Lâm Phi ngủ thẳng tới xế chiều mới rời giường, cầm một ít thức ăn bổ máu, lảo đảo đi xuống tầng hầm ngầm.

- Chủ nhân sắc mặt của anh sao lại trắng thế? Anh bị trọng thương sao?

Ngô Tiểu Man nhìn Lâm Phi đứng ở cửa, dò hỏi.

- Hôm qua tôi đi bệnh viện hiến máu. Bác sĩ nói máu tôi vô cùng tốt, có thể cứu mạng rất nhiều bệnh nhân. Thế là tôi hiến hơi nhiều một chút.

Cô cho tôi chút thức ăn bổ máu nhé. Tôi cũng cầm nguyên liệu tới cho cô

rồi đây.

Lâm Phi tùy ý nói, đưa túi nguyên liệu bổ máu cho Ngô Tiểu Man.

- Tốt, tôi sẽ nấu cho anh ăn. Nhưng hiện giờ không phải có máu nhân tạo rồi sao? Dù là hiến máu thì cũng hiến một chút là được, cần gì phải lấy của anh một lần nhiều như vậy chứ?

Ngô Tiểu Man hơi nghi ngờ hỏi.

- Đó là ở Bách Thú Đế Quốc các người thôi. Tại Thiên Long Liên Bang,

thiết bị y học không tốt như vậy đâu. Hôm trước có một bà lão bị thủng

đầu, rất cần máu cứu mạng. Số máu tôi hiến cho bệnh viện vừa hay có thể

chuyển cho bà lão đó đó.

Lâm Phi nói nửa thật nửa giả.

Nửa giờ vũ trụ sau, Lâm Phi ăn một bữa tiệc bổ máu lớn của Ngô Tiểu

Man, mùi vị không tồi, nóng hôi hổi. Ngô Tiểu Man nghiên cứu làm bếp,

hiện giờ cũng không kém mấy đầu bếp nổi tiếng mấy.

Ăn xong, sắc mặt tái nhợt của Lâm Phi rốt cục cũng hồng lên một chút.

- Hai ngày tới cho tôi ăn nhiều đồ bổ máu một chút. biểu hiện tốt vào

nhé. Nếu tốt, chủ nhân này sẽ dẫn cô đi tắm suối nước nóng.

Lâm Phi nói với Ngô Tiểu Man, cũng bắt đầu đi lên lầu.

Trở lại căn phòng mình, Lâm Phi mở thẻ tin tức Khai Thang Nữ đưa mình

ra, nhé vào khe đọc thẻ của đồng hồ thông tin, bắt đầu đọc nội dung phẫu thuật di thực đại não ký ức.

Thẻ tin tức này ghi lại rất

nhiều thông tin, nhưng Lâm Phi có dị năng trở lại ba phút trợ giúp nên

không ngừng dùng dị năng đọc, cuối cùng cũng hoàn toàn đọc hết.

Lâm Phi đã khôi phục cơ thể gần như bình thường, đơn giản nằm ra giường ngủ tiếp một giấc.