Khai Thang Nữ cùng rất nhiều bảo vệ của viện nghiên cứu y học, mang người thằn lằn đã hôn mê vào vị trí, cho nó vào bên trong lòng sắt vốn để nhốt thằn lằn.
- Lâm Phi, tôi trở về phải cứu tỉnh người thằn lằn này, còn bắt hắn làm ít thí nghiệm nữa. Anh có về cùng tôi không?
Khai Thang Nữ nói với Lâm Phi đứng bên cạnh.
- Tôi à? Tôi chưa về ngay đâu. Đúng rồi. Cô trở về phải nghĩ cách hỏi bác sĩ nhỏ Âu Dương Phượng một chút nhé, xem cô ấy còn giận tôi không, cũng nghĩ cách khiến cô ấy vui vẻ nhé.
Lâm Phi nói với Khai Thang Nữ, từ chối lời mời của cô. Chủ yếu là Lâm Phi nghĩ bên dưới tầng hầm của biệt thự Áo Đinh Đặc còn có một tiểu công chúa Ngô Tiểu Man đang chờ mình về đón năm mới.
Mình thân là chủ nhân lễ mừng năm mới lại nhốt cô ấy ở dưới tầng hầm thật lâu rồi. Cũng phải hỏi thăm một chút mới tốt chứ.
Lâm Phi tung mình nhảy xuống sân khấu của buổi tiệc tối. Học viên và giáo viên bốn phía thấy cái tên giải phẫu, chế tạo người thằn lằn kinh khủng Lâm Phi này, lập tức tránh ra bốn phía, cũng tản khỏi quảng trường. Quảng trường vốn rất hỗn loạn, lúc này lại tạo thành một tuyến đường thẳng tắp tới thần kỳ cho Lâm Phi.
Hắn nhìn ánh mắt sợ hãi của đám học viên vây quanh, cũng chẳng để ý nhiều. Hắn thấy độ cao thế giới quan của mình đã không giống đám học viên này nữa rồi. Trong não mình có một hệ thống cực kỳ biến thái, Hệ Thống Chiến Thần kinh khủng. Lâm Phi cũng không biết là lúc nào sẽ không thực hiện được nhiệm vụ của Hệ Thống Chiến Thần này mà bị nó hại chết nữa.
Hắn mặc bộ quần áo màu đỏ máu mà Phùng Hợp Bà Bà đưa cho, đi ra khỏi quảng trường, tới chỗ mua thức ăn của học viện quân sự Bắc Đẩu, mua một ít đồ ăn chín, sau đó khởi động xe bay, đi về phía biệt thự mà Áo Đinh Đặc cho mình "mượn".
Nửa giờ vũ trụ sau, bên trong tầng hầm của biệt thự Áo Đinh Đặc ngoài học viện, trên một chiếc bàn gỗ đã bầy đầy đồ ăn.
Lâm Phi và Ngô Tiểu Man đang ngồi đối diện, ăn thức ăn thịnh soạn trên bàn. Hắn còn mang theo một bình rượu đỏ, rót cho mình đầy một chén, uống ừng ực.
- Rượu đỏ này không tồi đâu. Tôi cũng muốn uống.
Ngô Tiểu Man ngồi đối diện Lâm Phi nói, cầm lấy bình rượu, muốn tự rót cho mình.
- Trẻ con không được uống rượu.
Lâm Phi trả lời, lại đoạt lại chai rượu.
- Lâm Phi, tôi đã trưởng thành rồi. Lại nói hôm nay là mừng năm mới, tôi cũng không được gặp phụ vương và anh trai, bị anh nhốt ở đâu, sao lại không cho tôi uống chứ? Rót cho tôi ba chén đi. Năm mới vừa rồi ở hoàng cung, phụ vương cũng cho tôi uống ba chén. Tôi uống ba chén là đủ rồi.
Ngô Tiểu Man dẩu cái miệng nhỏ nhắn, oán hận nói với Lâm Phi.
- Phải gọi là chủ nhân. Nói bao nhiêu lần rồi mà cô vẫn không nhớ được. Đã trưởng thành rồi sao? Nhìn vóc người cô thì không nhận ra đâu. Đừng có giơ nắm tay lên. Cô không đánh lại tôi đâu. Được, cho cô uống cũng được. Nhưng đây không phải là vương cũng của Bách Thú Đế Quốc. Đây là địa bàn của tôi. Tôi mới có quyền quyết định. Ba chén quá nhiều, cho cô một chén.
Lâm Phi vừa nói vừa rót đầy một chén rượu đỏ cho Ngô Tiểu Man.
- Uống chậm một chút. Chúng ta vừa ăn vừa uống.
Ngô Tiểu Man vừa nói vừa bắt đầu uống vài ngụm.
- Chủ nhân, vì sao anh lại nhốt tôi ở đây? Rốt cục có mục đích gì, có yêu cầu gì? Anh cứ nói ra đi. Chỉ cần tôi có thể thỏa mãn anh thì tôi sẽ nhận lời ngay. Anh thả tôi ra đi.
Ngô Tiểu Man hỏi Lâm Phi ngồi đối diện.
- Đã giải thích nhiều lần với cô rồi mà. Nguyên nhân chỉ có một, chính là bởi cô đi theo tôi, làm tùy tùng của tôi rồi. Tôi là chủ nhân của cô, tất nhiên phải rèn luyện cô, để cô trưởng thành. Nếu thả cô ra thì không cách nào rèn luyện cô nữa. Khi cô đạt tới yêu cầu của tôi thì sẽ ngừng huấn luyện. Hoặc là cô đánh bại được tôi, tôi hiển nhiên sẽ thả cô ra ngoài.
Lâm Phi trả lời, cũng cho một miếng thịt to vào miệng, ăn nhồm nhoàm.
- Đi theo anh, làm tùy tùng của anh thì đơn giản thôi. Hiện giờ tôi đổi ý rồi biết không, tôi không thích hợp làm tùy tùng của anh nữa. Anh thả tôi ra đi.
Ngô Tiểu Man dò hỏi.
- Đã làm tùy tùng của tôi thì không thể đổi ý, trừ phi là chết. Cô đừng nghĩ nhiều nữa. Rèn luyện cho tốt, tăng năng lực của bản thân lên mới là cách tốt nhất rời khỏi tầng hầm dưới đất này.
Lâm Phi trả lời.
- Chỗ này không phải là Bách Thú Đế Quốc mà là Thiên Long Liên Bang rồi. Từ các loại bao thức ăn mà anh mang tới cho cô thì chắc không lâu trước đây tôi đã xác định được điểm này rồi. Làm sao anh mang tôi ra khỏi nước được thế?
Ngô Tiểu Man cầm một cái chân gà, vừa gặm vừa hỏi Lâm Phi, dáng vẻ giả thục nữ đã không còn sót lại chút nào.
- Mang cô đi qua trạm kiểm soát, tới Thiên Long Liên Bang là chuyện rất đơn giản, chỉ tại cô không tin thôi. Còn mang cô đi thế nào thì cô không cần hiểu. Cô chỉ cần biết chủ nhân của cô rất lợi hại, thần thông quảng đại là được.
- Vậy thì để tôi đổi một câu hỏi khác. Chủ nhân, anh là Thiên Hạ Đệ Nhị, anh huấn luyện năng lực điều khiển cơ giáp như thế nào mà được như vậy, mỗi lần đánh một đòn là tan tành cơ giáp đối phương? Anh còn trẻ tuổi như vậy, rốt cục thầy giáo của anh là thần thánh phương nào?
Ngô Tiểu Man đưa ra một câu hỏi mà cô đã muốn hỏi từ rất lâu rồi.
- Năng lực điều khiển cơ giáp của tôi là do bị bức rèn luyện mà thành, bị tử vong bức bách, hoàn cảnh huấn luyện giống như địa ngục vậy. Không cẩn thận một cái là chết ngay. Mà thầy giáo của tôi thì hắn rất bí ẩn, cũng rất mạnh mẽ, có thể nói là tồn tại mạnh nhất trong vũ trụ. Có thể gọi hắn là Chiến Thần.
Lâm Phi trả lời, nghĩ tới mấy lần Hệ Thống Chiến Thần kéo mình vào không gian huấn luyện, nếu không xong thì không cho ra, đánh nhau với bắn tỉa mãi, khiến mình suýt thành người thực vật. Đương nhiên năng lực do rèn luyện bên rìa tử vong cũng tăng lên rất nhanh.
- Chiến Thần, cũng đúng. Chỉ có Chiến Thần mới có thể bồi dưỡng ra yêu nghiệt sử dụng cơ giáp mạnh mẽ như anh. Như vậy sư phụ của anh phải là Thiên Hạ Đệ Nhất rồi. Chưa từng nghe nói Thiên Long Liên Bang có một Chiến Thần mạnh mẽ tới vậy. Xem ra Thiên Long Liên Bang đang ẩn dấu rất nhiều lực lượng rồi. Đó là thứ Bách Thú Đế Quốc chúng tôi không biết.
Tiểu công chúa Ngô Tiểu Man nghe Lâm Phi nói xong liền lẩm bẩm.
- Chỉ có Thiên Hạ Đệ Nhị, không có Thiên Hạ Đệ Nhất. Sẽ có một ngày tôi trở thành Chiến Thần, trở thành tồn tại mạnh mẽ nhất vũ trụ.
Lâm Phi cầm một cái chân gà, vừa ăn vừa nói.
- Như vậy còn cô thì sao, Ngô Tiểu Man, tiểu tùy tùng của tôi, cô có ước mơ gì không? Cô hy vọng tương lai mình sẽ thế nào?
Lâm Phi gặp xong cái chân gà trong tay liền lên tiếng hỏi.
- Ước mơ, tương lai sao? Ôi trời, tôi sẽ không bao giờ ước gì nữa. Sinh nhật tôi ước một điều, kết quả nó thành sự thật rồi. Tôi đã bị anh bắt tới tầng hầm này rồi.
- Đúng rồi. Chủ nhân, anh có thể cho tôi lên mặt đất dạo chơi không. Hôm nay là năm mới, tôi muốn hít thở không khí trong lành một chút, nhìn bầu trời bên ngoài, cảm thụ làn gió thổi, cảm thụ thế giới rộng lớn.
Ngô Tiểu Man dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Lâm Phi, nói.
- Ra khỏi tầng hầm, thay đổi không khí hả? Được, nể hôm nay là năm mới, cho cô ra ngoài. Nhưng cô nên nhớ rõ, sau khi rời khỏi đây không được chạy trốn, cũng không được kêu cứu.
- Hiện giờ chúng tôi ở một nơi hết sức hoang vu, không có ai ở gần cả. Cô cũng không có cơ hội bỏ chạy đâu.
Lâm Phi nói xong, cũng đồng ý thỉnh cầu củ Ngô Tiểu Man.
Hắn nghĩ, tùy tùng này cũng đáng được thả ra một chút. Giống như nuôi chó, chủ nó mỗi ngày cũng nên mang nó ra ngoài, đi ra phố dạo một vòng. Cứ nhốt mãi nó sẽ ốm hoặc ngớ ngẩn mất.
- Thật tốt quá. Có thể đi ra ngoài rồi.
Ngô Tiểu Man hưng phấn hô, lập tức không căn đồ ăn nữa, bắt đầu ra bồn rửa tay, sau đó đứng cạnh Lâm Phi, chờ hắn dẫn đi ra.
- Đi nào. Sau khi ra khỏi đây không được cách tôi năm mét, không được kêu to, nếu không tôi sẽ lập tức mang cô trở về.
Lâm Phi nói với Ngô Tiểu Man đứng cạnh, sau đó bắt đầu đi lên phía trên.
Ngô Tiểu Man đi sau lưng Lâm Phi, cùng đi ra khỏi tầng hầm.
Giờ phút này đêm đã khuya, Ngô Tiểu Man đi ra khỏi tầng hầm liền bắt đầu hít thật sâu từng luồng không khí trong lành, nhìn cảnh vật bên cạnh, nhìn bầu trời đêm đen kịt, cảm thấy không gì tốt đẹp hơn.
- Hóa ra tôi thật sự bị nhốt ở dưới một biệt thự nhỏ. Nhưng sau dưới biệt thự lại có phòng giam chứ!
Ngô Tiểu Man cất tiếng dò hỏi Lâm Phi đứng cạnh.
- Cô tự hỏi một chút. Trên thế giới này có một thứ gọi là đội sửa chữa đấy. Chỗ cô ở vốn chỉ là một tầng hầm bắn tỉa, nhưng tôi thuê người sửa lại rồi.
- Cô vào ở là lúc vừa sửa xong, có thể nói là cô ở phòng mới đấy.
Lâm Phi trả lời.
- Tôi chả muốn ở đó một ngày nào.
Ngô Tiểu Man chu miệng nói.
Sau đó Ngô Tiểu Man bắt đầu ngồi xổm xuống, đưa tay sờ bùn đất, ngọn cỏ, nhìn cây cối bốn phía, nhìn cảnh vật quanh biệt thự.
Lâm Phi tùy ý ngồi trên mặt đất, không ngó ngàng tới tiểu tùy tùng Ngô Tiểu Man này. Dù sao cũng có dị năng Chiến Thần ba phút (ngụy), Ngô Tiểu Man có mọc cánh cũng khó bay thoát khỏi phạm vị cai quản của mình.
Ngô Tiểu Man thấy được chiếc xe bay ở phía xa xa. Từ góc độ của cô có thể thấy chìa khóa vẫn cắm trong ổ, chưa rút ra.
Chỉ cần mình chạy nhanh, tới khởi động được xe một cái là có thể điều khiển xe bay rời khỏi phòng giam kinh khủng kia, rời khỏi chủ nhân Lâm Phi có vấn đề về tinh thần này.
- Đó có thể là bẫy rập Lâm Phi này cố ý sắp đặt không, muốn kiểm tra mình, để mình tới cướp xe bay, khởi động bỏ chạy. Chờ mình chạy tới nơi rồi sẽ phát hiện ra chiếc xe đó không khởi động được. Sau đó Lâm Phi sẽ mang mình về tầng hầm, không bao giờ thả mình ra nữa.
Ngô Tiểu Man cố giả vờ bình tĩnh, trong lòng đang tự hỏi, đấu tranh quyết liệt.
- Không đúng. Hôm nay là mình ngẫu nhiên đề nghị được ra khỏi phòng giam, Lâm Phi này căn bản không có chuẩn bị trước. Cũng có thể nói là chìa khóa của chiếc xe bay kia là bởi biệt thự này ở vị trí hoang vu quá cho nên hắn cũng không cần rút ra khỏi ổ. Hơn nữa kết quả tồi nhất là bị bắt về giam tại tầng hầm thôi. Nhưng nếu mình thành công thì mình có thể chạy thoát khỏi phạm vi của Lâm Phi này. Cho dù mình bị chính phủ liên bang bắt thì cũng có thể đãi ngộ mình với thân phận công chúa Bách Thú Đế Quốc, tốt hơn đây cả trăm lần.
Ngô Tiểu Man nghĩ ngợi, đưa mắt nhìn Lâm Phi, thấy hắn không chú ý tới mình liền quyết định bỏ chạy.
- Cơ hội chỉ có một lần. Chạy thôi, vì tự do, chạy thôi.
Trong lòng Ngô Tiểu Man thầm nghĩ, dùng tốc độ nhanh nhất, sử dụng hết sức lực toàn thân chạy tới xe bay, vọt vào, khởi động xe bay.
- Thật tốt quá, có thể khởi động xe bay rồi. Rốt cục trốn khỏi nhà giam dưới hầm rồi.
Ngô Tiểu Man khởi động xe, lập tức cho động cơ chạy tốc độ nhanh nhất, ra khỏi biệt thự rất nhanh. Khi đi Ngô Tiểu Man còn liếc thoáng qua Lâm Phi, thấy hắn vẫn ngồi yên không động đậy. Cô cảm thấy Lâm Phi đang rất bình tĩnh nhìn mình khởi động xe bay, lại còn cười tà ác, căn bản không để ý tới việc mình chạy trốn.
- Trở lại ba mươi giây trước.
Lâm Phi nhìn thấy Ngô Tiểu Man điều khiển xe bay chạy trốn xong, sử dụng dị năng ngay. Cảnh vật trước mắt liền thay đổi rất nhanh.
Lâm Phi nhìn thấy Ngô Tiểu Man đang vuốt cỏ trên mặt đất, phát hiện ra cô đang nhìn về phía chiếc xe bay.
- Cô không chạy thoát được đâu. Đừng nghĩ tới chuyện khởi động xe bay chạy trốn. Cô không có cơ hội đâu. Tốt rồi, hết giờ, cô phải về nhà giam dưới hầm thôi. Về phần trừng phạt cho việc cô muốn chạy, nể hôm nay là năm mới nên cũng không quá nặng, chỉ đánh ngất cô thôi.
Lâm Phi nói xong, từ từ đi về phía Ngô Tiểu Man.
- Cái gì? Sao anh lại biết tôi muốn chạy trốn. Tôi không có.
Ngô Tiểu Man kinh ngạc nói.
Nhưng Lâm Phi không cho cô gái này cơ hội biện hộ, tay chém xuống rất nhanh vào cổ cô, đánh ngất cô luôn.
Hắn ngồi xổm xuống, nâng thân thể Ngô Tiểu Man lên, đi về phía dưới biệt thự.
Rất nhiều bạn học sau tiệc mừng năm mới của học viện quân sự Bắc Đẩu trở về vẫn còn sợ tới mức gặp ác mộng. Tiết mục kết thúc bữa tiệc, người thằn lằn gây náo loạn đã để lại dấu ấn sâu sắc trong tim đám học viên này.
Áo Đinh Đặc được Phùng Hợp Bà Bà thả ra cũng như vậy. Hắn tham gia buổi tiệc này, là người xem, sợ hãi còn hơn đám học viên bên cạnh nhiều lắm.
Áo Đinh Đặc liên tục đổ mồ hôi, mơ thấy mình bị Lâm Phi mang trở lại căn phòng cao su màu lục, sau đó Phùng Hợp Bà Bà chỉ đạo, lão đại Lâm Phi của hắn cầm dao phẫu thuật cười ha hả, cắt ghép hắn rất thành công, biến thành nửa người nửa thằn lắn. Áo Đinh Đặc bắt đầu bị Phùng Hợp Bà Bà chích điện liên tục trong phòng cao su, không ngừng bò dưới đất, không ngừng bị bắt rèn luyện.
Trong mơ hắn nhìn thấy một ác ma nói với hắn:
- Không tồi, biến thành bốn chân rồi, tốc độ chống đẩy lại được đề cao.
Trải qua bữa tiệc tối mừng năm mới, Áo Đinh Đặc lại càng sợ hãi sâu sắc Lâm Phi và Phùng Hợp Bà Bà...
Ngày hôm sau, trong phòng của hiệu trưởng học viện quân sự Bắc Đẩu.
Hiệu trưởng gầy gò thu được một đoạn video. Đây là đoạn video khiêu chiến. Trong video, hiệu trường học viện quân sự cao cấp Nam Minh, một bà lão béo ục ịch không ngờ dám khoác loác không biết thẹn, nói hai ngày sau muốn tới học viện quân sự Bắc Đẩu, tiến hành tỉ thí học thuật, muốn giành lấy danh hiệu học viện quân sự cao nhất Thiên Long Liên Bang từ tay học viện quân sự Bắc Đẩu.
Lần thi đấu này là điều khiển cơ giáp, mỗi học viện phái ra ba mươi người tham chiến.
Đối với trận thi đấu này, hiệu trưởng gầy gò nghĩ ngay tới Lâm Phi. Lâm Phi dù trốn học rất nhiều nhưng hắn sau khi gia nhập học viện quân sự Bắc Đẩu đã mang lại thanh danh rất lớn cho học viện, một lần là so tài sinh hóa, một lần là so đấu với Bách Thú Đế Quốc. Thiếu niên yêu nghiệt này đều hoàn thành tốt đẹp cả.
Hiệu trưởng gầy gò bắt đầu tuyển người thi đấu, Lâm Phi, Lam Linh Nhi...
Trong những người nổi bật của học viện, hắn thấy được Áo Đinh Đặc. Thiếu niên này không ngờ có thể may mắn còn sống từ viện nghiên cứu y học của Phùng Hợp Bà Bà. Mạng Áo Đinh Đặc cứng như thế, hơn nữa mọi biểu hiện của hắn khi lên lớp và bữa tiệc tối cuối năm đều được hiệu trưởng gầy gò xem qua.
Hiệu trưởng gầy gò cũng hơi tò mò, không biết Áo Đinh Đặc bị Phùng Hợp Bà Bà "cứu chữa" hai tháng, rốt cục bị làm những thí nghiệm gì mới thả ra. Hiện giờ thực lực điều khiển cơ giáp của hắn đã được tăng vọt. Như vậy Áo Đinh Đặc cũng được hiệu trưởng gầy gò xếp vào danh sách thành viên tham gia thi đấu.
Hai ngày sau.
Tại một phòng huấn luyện của học viện quân sự Bắc Đẩu.
Trong phòng học viện quân sự Bắc Đẩu, một phía là học viên của học viện quân sự Bắc Đẩu và hiệu trưởng gầy gò, một bên là đoàn trao đổi học thuật của học viện quân sự Nam Minh.
Lâm Phi đang nhàn nhã ngồi trên ghế cạnh đó. Phía trước hắn là Áo Đinh Đặc đứng thẳng tắp, khôi ngô giống như cự thú man hoang.
Người cao hơn hai thước, toàn thân cơ thể giống như muốn phá áo thoát ra, cơ bắp cuồn cuộn cứng như đá.
Ánh mắt Áo Đinh Đặc thỉnh thoảng lộ ra vẻ khát máu, khiến đám bạn học xung quanh cũng phải đứng cách hắn một chút. Nhưng Lâm Phi dường như hoàn toàn không cảm giác được, rất an nhà ngồi trước Áo Đinh Đặc.
- Áo Đinh Đặc, chúc mừng cậu xuất viện. Thoạt nhìn tinh thần củ cậu rất không tồi, khôi phục tốt lắm.
Hiệu trưởng gầy gò đi tới, mỉm cười nói với Áo Đinh Đặc bên cạnh. Hắn còn dùng cánh tay vỗ vỗ bả vai Áo Đinh Đặc nhưng chỉ thấy Áo Đinh Đặc trừng mắt nhìn hắn.
Ánh mắt tràn ngập sát khí kia khiến hiệu trưởng gầy gò này dù trải qua nhiều chuyện lớn cũng phải toát mồ hôi lạnh. Hắn vội vàng rút cánh tay vỗ vai Áo Đinh Đặc về.
Sau đó hắn liền nói tiếp:
- Lần sau đi đường cẩn thận một chút.
- Hừ!
Áo Đinh Đặc hừ một tiếng trả lời.
Hiệu trưởng gầy gò phi thường kinh ngạc nhìn chuyển biến của Áo Đinh Đặc. Áo Đinh Đặc trước mặt này không riêng về thể chất mà khí chất cũng đã hoàn toàn thay đổi rồi. Hắn biểu lộ ra khí chất giống như chiến sĩ đã trải qua cả trăm trận chém giết vậy.
- Lần tới đi đường nhớ cẩn thận một chút.
Hiệu trưởng gầy gò lại nói, sau đó liền nghĩ tới một chuyện.
Thầy giáo báo cáo, ngoài Áo Đinh Đặc ra thì còn có một học viên lưu ban nữa, từ học kỳ này đã biến mất, chưa từng xuất hiện. Thầy giáo cũng tìm kiếm hồi lâu mà không thấy hắn. Theo như bạn học nói thì trước khi hắn biến mất có thấy đối phương đi cùng với Áo Đinh Đặc.
- Áo Đinh Đặc, cậu có biết La Thiên đi đâu không?
Hiệu trưởng gầy gò hỏi.
Áo Đinh Đặc nghe thấy câu hỏi này, nhìn thoáng qua lão đại Lâm Phi đang ngồi uể oải trước mặt mình, trong lòng thầm nghĩ:
- Câu hỏi này ông không nên hỏi tôi. Phải biết Lâm Phi kia đã vì La Thiên phản bội mà chôn hắn dưới gốc đào rồi.
Nhưng Áo Đinh Đặc biết không thể nói ra đáp án này. Nói ra rồi thì cơn ác mộng kia sẽ trở thành sự thật. Hắn sẽ bị Lâm Phi tức tối lôi về phòng cao su màu lục, giải phẫu cắt nối, sau đó bị nhốt lại.
Áo Đinh Đặc suy nghĩ nên trả lời hiệu trưởng gầy gò thế nào về La Thiên thì Lâm Phi lại đứng dậy, trả lời giúp Áo Đinh Đặc.
- La Thiên và Áo Đinh Đặc bị xe đụng, đưa tới chỗ Phùng Hợp Bà Bà rồi.
Lâm Phi đáp rất thành khẩn với hiệu trưởng gầy gò.
- Vậy hiện tại La Thiên còn đang được cứu sao?
Hiệu trưởng hỏi tiếp.
- Trước kia nghe Phùng Hợp Bà Bà nói, La Thiên bị thương nặng hơn Áo Đinh Đặc, cứu chữa thất bại, đã hỏa táng rồi.
Lâm Phi lại dùng giọng điệu thong thả đáp, đồng thời trong lòng thầm nghĩ, chờ tới lúc về phải gọi điện cho Phùng Hợp Bà Bà, để bà ấy ghi thêm tên La Thiên vào trong danh sách những người cứu chữa không thành mà tử vong.
- Ôi, đáng tiếc thật.
Bà lão béo ục ịch của học viện quân sự Nam Minh và hiệu trưởng gầy gò của học viện quân sự Bắc Đẩu tiến hành bàn bạc đơn giản rồi định ra phương pháp thi đấu.
Đầu tiên là cận chiến, sau đó là xa luân chiến, mỗi học viện phái ra ba mươi học viên.
Áo Đinh Đặc vóc người khôi ngô, ánh mắt thỉnh thoáng phát ra sát khí được hiệu trưởng gầy gò sắp xếp là người đầu tiên ra thi đấu cận chiến.
- Áo Đinh Đặc, đừng đánh thua nhé.
Lâm Phi ngồi dựa vào ghế, nói với Áo Đinh Đặc.
- Vâng thưa lão đại.
Áo Đinh Đặc cung kính nói, tiếp đi đi về phía sàn đấu, đứng ở một góc.
Áo Đinh Đặc leo lên sàn đấu, cởi bỏ áo ngoài, để lộ cơ bắp giống như đá tảng.
Hắn cởi áo lại càng lộ vẻ hung ác.
Nhìn tuyển thủ của học viện quân sự Bắc Đẩu giống như cự thú man hoang của học viện quân sự Bắc Đẩu, bà lão béo ục ịch cũng hơi hoảng loạn nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh học viên của mình trước khi chiến đấu.
- Đừng sợ. Hắn chỉ có cơ bắp thế thôi, là một con hổ giấy. Dùng thuật cận chiến huấn luyện viên đã huấn luyện các người, phát huy thực lực bình thường là tuyệt đối có thể đánh bại hắn.
Bà lão béo ục ịch của học viện quân sự Nam Minh nói với học viên chuẩn bị lên trận đầu tiên.
- Vâng thưa hiệu trưởng.
Học viên này leo lên trên sàn đấu.
So đấu bắt đầu.
Học viên học viện quân sự Nam Minh bắt đầu vọt tới phía Áo Đinh Đặc. Bởi thân thể có chiều cao quá chênh lệch nên một chỉ có thể vung quyền đánh vào ngực trái của Áo Đinh Đặc.
Áo Đinh Đặc không né tránh.
Rầm một tiếng, đám học viên học viện quân sự Nam Minh đang muốn hoan hô thì lại kinh ngạc phát hiện ra, Áo Đinh Đặc bị đánh mạnh trúng ngực chẳng nhúc nhích chút nào, hơn nữa miệng còn nhếch lên, lộ nụ cười.
- Nhẹ quá đấy.
Áo Đinh Đặc lạnh nhạt nói. Một quyền này so với Áo Đinh Đặc đã rèn luyện trong phòng cao su màu lục thì đúng là nhẹ tựa lông hồng.
Hắn nói xong liền vung tay phải lên, bắt lấy bả vai người đối diện, một tay giơ hắn lên, sau đó vung tay. Người bị hắn túm lấy bị ném ra ngoài năm mươi thước, trực tiếp ném xuống mặt đất bên ngoài sàn đấu.
Lực lượng kinh khủng. Áo Đinh Đặc mặc dù chỉ thể hiện ra một chiêu nhưng đã rung động toàn trường rồi.
Vài phút sau, người khiêu chiến thứ hai của học viện quân sự Nam Minh đã lên sàn đấu nhưng chỉ một chiêu đã bị Áo Đinh Đặc đánh ngã xuống đất.
Như vậy, cứ mỗi người khiêu chiến của học viện quân sự Nam Minh lên sàn đấu đều không thể cản nổi một đòn hung ác của Áo Đinh Đặc.
Hiệu trưởng gầy gò của học viện quân sự Bắc Đẩu lúc này trong lòng vui mừng vô cùng. Không ngờ Áo Đinh Đặc nọ ở với Phùng Hợp Bà Bà một tháng, vừa thoát ra đã trở thành cấp yêu nghiệt rồi.