Ánh mắt hắn cũng nhìn về phía con zombie mặc đồng phục cao cấp kia.
Zombie cao cấp cũng nhìn Lâm Phi, bước chân từ từ lui lại phía sau, trong lòng đã sinh ra ý muốn rút lui.
Thấy con zombie cao cấp trước mặt lui lại, khóe miệng Lâm Phi hiện lên một nụ cười tà ác.
Zombie cao cấp hình như thấy được nụ cười của Lâm Phi là đang cười nhạo mình, gào lên ngao ngao, tức tối đánh về phía hắn.
Tốc độ của nó giống như tên rời cung. Chỉ thấy cánh tay con zombie duỗi ra phía trước rất nhanh, móng tay mọc dài hôi thối đâm về cổ họng hắn.
Đối mặt với zombie đánh tới, Lâm Phi không lùi mà cũng di động rất nhanh về phía trước, tay phải vung dao phay lên, đồng thời bổ về phía đầu zombie.
Con zombie cao cấp này đã có trí tuệ đơn giản, biết phải bảo vệ chỗ yếu hại của mình, giơ cánh tay trái lên, ngăn dao phay của Lâm Phi chém xuống. Tốc độ cánh tay phải không giảm, trực tiếp chụp về cổ họng hắn.
Nhưng trí tuệ của zombie cao cấp lại hại chết nó. Trong nháy mắt khi dao phay sắp đụng vào cánh tay trái của nó thì chỉ thấy cổ tay Lâm Phi bỗng chuyển động.
Dao phay đổi hướng giữa không trung, vòng qua cánh tay trái của zombie cao cấp, cắt ngang qua cổ nó.
Dựa vào khả năng khống chế dao phay của Lâm Phi, đầu lâu con zombie cao cấp rơi xuống, lăn xuống dưới chân hắn.
Lâm Phi phát hiện ra cửa sổ đã mở ra rồi, vội vã đi hai bước tới gần, nhảy từ cửa sổ vào trong căn phòng, sau đó đóng cửa sổ lại.
Lâm Phi bắt đầu quan sát phòng ngủ của Lý Hiểu Hà.
Bốn chiếc giường, bốn tủ quần áo nhỏ. Màu chăn đều rất nhạt, trên giường còn có hai con búp bê vải lớn, một con hổ màu vàng dễ thương, một là con chó đen rất lớn.
Căn phòng vốn rất ngăn nắp nhưng bởi trước đãy bị con zombie không đầu phá hoại rồi. Hiện tại trên mặt đất còn đang chảy một bãi máu đen, khiến căn phòng toàn mùi hôi thối.
Lâm Phi đứng nhìn căn phòng, Lý Hiểu Hà cũng đang đánh giá nam sinh giết ba con zombie đơn giản như cắt thức ăn này.
- Anh có thể dẫn tôi đi tìm cha tôi không? Tôi sợ quá!
Lý Hiểu Hà giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, cố lấy dũng khí, run rẩy nói với Lâm Phi.
Nghe Lý Hiểu Hà nói như vậy, hắn biết cô gái này đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi rồi.
Lâm Phi đáp:
- Cha cô ở đâu?
- Vốn ở trong viện nghiên cứu y học của thành phố nhưng tôi gọi điện cầu cứu ông ấy mà vẫn không nghe máy.
Lý Hiểu Hà đáp.
- Tôi đưa cô đi nhưng cô phải nghe lời tôi.
Lâm Phi đáp.
- Được. Rất cảm ơn anh rồi.
Lý Hiểu Hà cảm kích nói với Lâm Phi.
- Hiện giờ tôi dạy cô bài học đầu tiên về ngày tận thế. Phải vượt qua nỗi sợ hãi của chính mình đi. Trước khi tôi hút hết điếu thuốc này, cô vứt con zombie này ra ngoài cửa sổ, cũng dùng nước nóng trong bình rửa sạch mặt đất đi.
- Nếu như điếu thuốc này cháy hết mà mà cô còn chưa rửa sạch được mặt đất này thì tôi sẽ để mặc cô, rời khỏi nơi này.
Lâm Phi lạnh lùng nói, sau đó tìm một chiếc giường, tự mình nằm xuống, lại châm một điếu thuốc rồi hút. Nếu đã tìm được Lý Hiểu Hà rồi thì Lâm Phi cũng không vội đưa cô rời khỏi trường học. Hắn quyết định trước tiên nghỉ ngơi ở nơi này một đêm đã.
Nhìn cảnh phòng mình bắt đầu mù mịt khói thuốc, Lý Hiểu Hà ban đầu còn muốn bắt cái tên nam sinh như sát thủ trước mặt này tắt thuốc đi nhưng cuối cùng cũng không có gan mở miệng. Lúc này phát sinh nguy cơ sinh hóa, hiện giờ toàn bộ trường học là zombie cả. Để một thi thể bên trong phòng thế này, mùi hôi thối còn khó ngửi hơn mùi khói thuốc nhiều.
Lý Hiểu Hà suy nghĩ một chút liền cầm một nước hoa quả trống làm gạt tàn cho Lâm Phi.
Nhìn thi thể zombie phát thối trên mặt đất, đây vốn là bạn cùng phòng, giờ cái đầu còn nằm trên mặt đất, khuôn mặt sưng vù lên, hai mắt mở lớn trừng trừng nhìn mình.
Nếu không phải bị Lâm Phi bức bách thì Lý Hiểu Hà mặc dù cảm thấy ghét khi trong phòng có một thi thể zombie hôi thối nhưng cũng không vội vã bỏ nó ra ngoài. Tự mình giết bạn cùng phòng, mặc dù bạn cũng phòng đã biến thành zombie rồi nhìn thấy thi thể không đầu kia, Lý Hiểu Hà vẫn cảm thấy rất sợ hãi. Tuy vậy bị thiếu niên thần bí bức bách, cô cũng chẳng còn cách nào.
- Cậu cũng biến thành zombie rồi, đã chết rồi, mình ra tay chỉ là bất đắc dĩ thôi. Nếu không thì cậu ăn thịt mình mất. Thế này là mình giải thoát cho cậu. Cậu xem giờ cậu biến đổi thành xấu xí như thế, nếu tỉnh táo thì cũng tự sát thôi.
Lý Hiểu Hà nói nhỏ với thi thể ở trong phòng.
Mười giây sau, Lý Hiểu Hà lập tức đẩy thi thể đó ra ngoài cửa sổ, cũng ném ra xa tới mười mét, sau đó mới lấy khăn lau mặt đất.
- Anh tên là gì? Anh sẽ bảo vệ tôi chứ?
Lý Hiểu Hà vừa lau đất vừa dò hỏi nhỏ thiếu niên thần bí bên cạnh.
- Tôi tên là Lâm Phi. Cô có thể coi tôi là sứ giả của thần linh tới cứu vớt cô.
Lâm Phi cười ha hả đáp.
Hắn nhìn Lý Hiểu Hà đã thu dọn phòng xong, quyết định mang cô đi giết zombie. Để cô ở một mình trong phòng Lâm Phi lo lắng. Một khi zombie vọt vào phòng sau khi mình rời đi thì chờ mình về tới nơi, Lý Hiểu Hà đã bị phân thây rồi. đến lúc đó thì hậu quả là mình chẳng biết đi đâu mà khóc nữa.
Lâm Phi hiểu rất rõ nếu Lý Hiểu Hà chết rồi thì lượng nhiệm vụ của hắn sẽ tăng lên mười lần, không phải là giết một vạn sinh vật đối địch trong mười ngày nữa mà là mười vạn. Con số đó tuyệt đối là khác quá xa.
- Đi thôi. Tôi dẫn cô ra ngoài tìm thức ăn và nước uống.
Lâm Phi nói với Lý Hiểu Hà.
Lâm Phi bắt đầu mang Lý Hiểu Hà di động bên trong trường, cũng để cô cầm kiếm gỗ của mình.
Hắn không mong Lý Hiểu Hà có lực công kích trợ giúp cho mình giết zombie, chỉ cần khi cô bị zombie tấn công, có thể tự mình cầm kiếm gỗ ra ngăn chúng lại, cho hắn thời gian cứu viện là được.
Như vậy, Lâm Phi mang Lý Hiểu Hà bắt đầu đi thanh lý zombie bên trong trường học. Theo Lý Hiểu Hà thấy thì thiếu niên thần bí cầm hai con dao phay trước mặt này đúng là một quái vật. Dao phay trên hai tay không ngừng cắt rơi đầu zombie hắn gặp trên đường.
Zombie bình thường đụng phải hắn thì chẳng kịp chạy trốn. Thiếu niên thần bí này không ngờ lại tới truy sát zombie, hơn nữa ra tay lưu loát dị thường, không chút sợ hãi. Nhìn dáng vẻ Lâm Phi nhanh nhẹn như giết gà vậy, chặt đầu gà xuống, máu tươi bắn ra.
Đánh hồi lâu, Lý Hiểu Hà thấy dao phay của Lâm Phi cũng không chém sắc bén được nữa, cho rằng hắn sẽ nghỉ ngơi, đi siêu thị lấy đồ ăn với mình, không tìm giết zombie nữa.
Nhưng cô lại thấy hắn vẫn có ý tiếp tục, lập tức phủ nhận ý nghĩ của mình. Chỉ thấy hắn ném dao phay không còn sắc bén trong tay xuống, mở ba lô ra. Ối chà, trong ba lô không ngờ có một đống dao phay mới. Lâm Phi tùy ý lấy ra hai con, tiếp tục chém zombie.
Mà Lý Hiểu Hà đã có cảm giác muốn ngất tới nơi, vẫn phải miễn cưỡng theo phía sau Lâm Phi, không dám đi xa, lại càng không có gan cất tiếng quấy nhiễu "nhã hứng" chém giết zombie của Lâm Phi, nhìn Lâm Phi không ngừng chặt đứt đầu những người vốn là bạn học, thầy cô giáo của mình, hiện giờ đã là zombie.
Lâm Phi giết hồi lâu, cảm thấy cũng đủ rồi, bắt đầu mang Lý Hiểu Hà đi siêu thị lấy thức ăn và nước suối...
Ngày thứ ba khi Lâm Phi đi tới thế giới zombie.
Dưới ánh nắng chói chang, bên trong thành phố toàn những xác xe bốc cháy. Bên trong không khí là mùi hôi thối của thi thể nữa nát. Trên đường, lúc nào cũng có thể thấy đám zombie đang di động tìm đồ ăn. Giờ phút này nhân loại may mắn còn tồn tại gần như trốn hết trong nhà, đóng chặt cửa sổ cửa chính, không có gan di động ở bên ngoài.
Đương nhiên cũng có một số ngoại lệ. Ví dụ như nam sinh chừng hai mươi tuổi, thắt lưng dắt hai con dao phay đang ngồi trên xe đạp, phía sau xe còn có một nữ sinh xinh đẹp cầm một thanh kiếm gỗ. Trên lưng nữ sinh có một cái bao lớn.
Chiếc xe đi trên đường, lách qua các khe hở mà tiến tiếp. Hai đùi nam sinh đạp xe rất có sức, cho dù phía sau xe còn có một người, bốn phía trên đường đều là xác xe với xác người nhưng tốc độ của xe đạp vẫn còn nhanh hơn đám zombie di động chậm chạp nhiều.
- Vì sao chúng tôi không đổi một chiếc xe bay mà đi. Làm thế không phải anh tiết kiệm được rất nhiều sức sao?
Cô gái tóc dài ngồi phía sau dò hỏi nam sinh đang ra sức đạp xe.
- Xe bay sẽ tạo ra âm thanh, dụ càng nhiều zombie tới, dễ bị vây lại lắm. Dùng xe đạp vẫn an toàn hơn một chút. đương nhiên nếu thấy xe điện thì chúng tôi có thể đổi công cụ giao thông. Cô chú ý bốn phía, nếu phát hiện ra zombie di động với tốc độ cao thì lập tức véo lưng thông báo cho tôi biết.
Nam sinh vừa đạp xe vừa đáp.
Một nam một nữ này chính là Lâm Phi và Lý Hiểu Hà vừa từ trường học đi ra.
Lý Hiểu Hà ngồi phía sau xe, tay cầm trường kiếm, đầu nhìn bốn phía.
Khi virus zombie còn chưa bộc phát, là một thiếu nữ chưa yêu, Lý Hiểu Hà còn từng ảo tưởng tìm được một bạn trai ở đại học, sau đó mình và hắn cùng ngồi xe bay, được hắn đưa đi ra ngoài dạo phố, ngắm cảnh đường phố bốn phía.
Hiện giờ mình rốt cục cũng có nam sinh như bạn trai xuất hiện, cũng ngồi sau xe hắn, được hắn mang đi xuyên qua khắp nẻo đường. Nhưng cảnh tượng đường phố đã thay đổi rồi, thế giới cũng thay đổi rồi.
Trên đường không có xe pháo đi lại náo nhiệt như bình thường, chỉ có đám zombie kinh khủng đi lại, muốn ăn thịt người. Chính mình nếu không sống được thì cũng chẳng thể ảo tưởng tới chuyện sau khi tốt nghiệp tìm việc hay tìm ông xã kết hôn nữa.
- Nhìn đi Lâm Phi, ở cửa sổ một căn phòng bên cạnh tôi thấy một đứa bé. Là một đứa bé nhân loại. Chúng tôi có thể cứu nó không? Mau đi.
Lý Hiểu Hà nhìn vào một khu nhà dân, thấy một đứa bé trai năm sáu tuổi đang đáng thương, mong ngóng vẫy cô từ cửa sổ.
Lý Hiểu Hà động lòng trắc ẩn, không nhịn được mà nói với Lâm Phi.
- Không cứu.
Lâm Phi trực tiếp đáp. Hắn không rảnh rỗi mà đi cứu một đứa bé. Hắn cũng không muốn trên xe của mình lại có thể một đứa bé con ngồi chồm hỗm.
Lâm Phi lái xe đưa Lý Hiểu Hà xuyên qua mấy con phố, nếu đụng phải một đám zombie đi riêng lẻ. Hắn liền dừng xe, rút hai con dao phay từ sau lưng ra, lao tới tấn công. Nếu như đụng phải một đàn lớn zombie thì Lâm Phi sẽ cố gắng đạp thật nhanh đi qua, dựa vào tốc độ hai đùi thay đổi vô cực mà nhanh chóng đưa Lý Hiểu Hà tách xa ra.
Hai người thong thả đi vào viện nghiên cứu y học tại trung tâm của thành phố.
Mặt trời xuống núi, thiếu niên đạp xe mang cô gái tiến lên trên con đường đầy zombie...
Vào ngày thứ năm Lâm Phi tiến vào thế giới zombie này, rốt cục hắn cũng mang được Lý Hiểu Hà tới viên nghiên cứu y học tại trung tâm thành thị.
Lâm Phi mang Lý Hiểu Hà vào viện nghiên cứu. Nơi này chia làm hai tầng, trên mặt đất và dưới lòng đất. Cha của Lý Hiểu Hà là viện trưởng, thân phận của Lý Hiểu Hà rất cao, có quyền mở thang máy đi xuống dưới lòng đất.
Như vậy Lâm Phi sau khi giết hết đám zombie vây ngoài thang máy này xong liền mang Lý Hiểu Hà tiến vào, đi xuống tầng ngầm của viện nghiên cứu.
Cửa thang máy mở ra, ánh mắt khẩn trương của Lâm Phi rốt cục cũng buông lỏng. Hắn vừa rồi còn chuẩn bị, nếu cửa thang máy mở ra mà phía dưới tất cả đều là zombie thì lập tức phải triển khai dị năng Chiến Thần ba phút (ngụy), trở lại trước khi tiến vào thang máy.
Tầng ngầm của viện nghiên cứu y học có một người đàn ông mặc áo bác sĩ đang đứng.
- Hiểu Hà, ối chà, không ngờ cháu lại xuống được tới đây rồi. Chú còn đang liên lạc với bộ đội cứu viện. Tổ chức cứu viện đang triệu tập những người còn sống sót, chờ đợi bộ đội cứu viện tới.
Bác sĩ Vương nói với Lý Hiểu Hà.
- Chú Vương, ba cháu đâu rồi?
Lý Hiểu Hà vội hỏi.
- Ba cháu chín ngày trước đã bị tập đoàn Duy Đặc giết chết rồi. Hiểu Hà, chú và cha cháu đều là tội nhân cả. Chúng tôi căn cứ vào tế bào máu của cháu để cùng nghiên cứu ra virus sinh hóa, hơn nữa vào một tháng trước còn bán cho tập đoàn Duy Đặc. Ai ngờ bọn chúng quá tham lam, sau khi lấy được kháng thể lại còn muốn dạng đơn giản nhất của virus ban đầu. Cha cháu và chú tất nhiên không thể giao cháu cho tập đoàn Duy Đặc được. Chúng tôi dấu bí mật bản thể virus của chúng đi. Cha cháu tranh cãi ầm ĩ với phụ trách tập đoàn, kết quả là tập đoàn Duy Đặc giết chết cha cháu ngay tại phòng thí nghiệm, trước mặt chú, hơn nữa còn phát tán loại virus zombie kinh khủng này ra khắp cả thành phố nữa.
Bác sĩ Vương nói.
- Cha cháu chết rồi sao? Cha cháu sẽ không chết đâu. Cháu là dạng đơn giản nhất của virus, chuyện này sao có thể chứ?
Lý Hiểu Hà kinh hãi nói.
- Từ sáu năm trước, cha cháu mỗi ngày đều kiểm tra cơ thể cháu nhưng cũng không phải kiểm tra bình thường đâu mà là lấy mẫu tế bào gốc của cháu, cũng tiêm virus vào trong cơ thể cháu. Vốn cháu đã gặp phải bệnh nặng, dựa theo trình độ y học hiện giờ thì năm năm trước đã chết rồi.
- Nhưng bởi cha cháu dựa vào lực sinh sôi của virus mà lấy độc công độc, bồi dưỡng một loại virus zombie trong cơ thể cháu, khiến cháu có thể sống như người bắn tỉa. Cha cháu làm việc này là bởi yêu thương cháu, vì cứu cháu. Vì nghiên cứu virus zombie, mỗi ngày hắn chỉ ngủ có bốn giờ. Nguyên nhân lâu nay không đưa cháu đi chơi là bởi hắn dành tất cả thời gian và tinh lực vào nghiên cứu, chế tạo virus giúp cháu có thể sống tiếp. Hắn bán loại virus này cho tập đoàn Duy Đặc cũng là để kiếm kinh phí nghiên cứu chế virus tiếp theo, giúp cháu biến thành người hoàn toàn bình thường.
Bác sĩ Vương nói với Hiểu Hà.
Ngay khi bác sĩ Vương đang giải thích với Lý Hiểu Hà thì một mảnh nhỏ như hạt gạo trên quần áo của bác sĩ Vương bắt đầu xuất hiện một hình chiếu.
- Bác sĩ Vương, biết tại sao tôi lại để ông sống mà không giết luôn như tiến sĩ Lý không? Bởi tôi đang chờ đợi ông mang bổn thể của virus chạy trốn. Chúng tôi khi mang thi thể của tiến sĩ Lý đi đã để lại thiết bị liên lạc mini trên quần áo của ông. Không ngờ bổn thể của virus lại là con gái của tiến sĩ Lý. Thật là khiến người ta kinh ngạc mà. Bó tay chịu trói đi thôi. Chúng tôi đã cho người tới bắt đầu dọn sạch cả thành phố rồi.
Hình ảnh một người đàn ông khôi ngô xuất hiện bên trong hình chiếu.
Lâm Phi thấy vậy, vươn tay bóp nát thiết bị giám sát mini trên áo bác sĩ Vương .
Bác sĩ Vương nhanh chóng mở máy quay video ngoài sân, thấy có hàng trăm máy bay lên thẳng đang nhanh chóng thả lính nhảy dù cầm súng xuống. Sau lưng đám người này là dấu hiệu của tập đoàn Duy Đặc.
- Tôi là bạn của Lý Hiểu Hà. Bác sĩ Vương, tôi muốn hỏi một chuyện. Nếu tập đoàn Duy Đặc đã chiếm được kháng thể của virus zombie, tại sao bọn họ còn muốn tìm bản thể ban đầu của virus thế?
Lâm Phi hỏi rõ nghi hoặc trong lòng.
- Kháng thể chống virus mà chúng tôi nghiên cứu ra chỉ có hiệu quả nếu được tiêm vào trước khi virus bộc phát. Một khi bị zombie cắn thương, dù có tiêm kháng thể virus vào cũng sẽ biến thành zombie. Có thể nghiên cứu ra thuốc giản virus zombie hay không thì bản thể ban đầu của virus, Lý Hiểu Hà là rất quan trọng.
Bác sĩ Vương đáp.
- Không phải ông đã liên hệ với lực lượng cứu viện rồi sao? Lý Hiểu Hà nếu quan trọng như vậy, tại sao bọn họ không tới sớm một chút chứ?
Lâm Phi lại hỏi bác sĩ Vương.
- Đám quân đội cứu viện này là tổ hợp tạm thời năm ngày trước của những người chưa biến thành zombie. Có lẽ đám người này cũng chỉ có năm sáu người.
Bác sĩ Vương đáp...
Bên ngoài viện nghiên cứu dưới đất, zombie toàn thành đều bị súng ống và hỏa pháo của bộ đội của tập đoàn Duy Đặc tiêu diệt cả đám. Mặc kệ là người sống hay zombie cũng đều bị đám lính đánh thuê của tập đoàn Duy Đặc biến thành tử thi.
Ngay lúc Lâm Phi đang tự hỏi phải hoàn thành nhiệm vụ vạn nhân đồ này thế nào thì đám lính đánh thuê của tập đoàn Duy Đặc bắt đầu tiến thành thanh tẩy cả thành phố.
Hơn ba nghìn lính đánh thuê trang bị hoàn mỹ không ngừng thanh tẩy vào sâu trong thành thị này.
Một giờ sau, ba nghìn lính đánh thuê của tập đoàn Duy Đặc đã thanh tẩy tới xung quanh viện nghiên cứu y học.
Người phụ trách tập đoàn Duy Đặc phát ra thông điệp cuối cùng của bọn họ thống qua micro và máy quay ở cửa.
- Toàn bộ zombie trong thành phố đã bị chúng tôi tiêu diệt gần hết rồi. Viện nghiên cứu y học này của các người đã trở thành một nhánh của tập đoàn Duy Đặc chúng tôi. Mở cửa ra đi. Bác sĩ Vương, tập đoàn chúng tôi sẽ trọng dụng ông. Còn cả Lý Hiểu Hà vốn là bản thể ban đầu của virus nữa. Tôi sẽ không làm tổn thương cô.
Phụ trách của tập đoàn Duy Đặc, người đàn ông khôi ngô nói qua máy quay.
Nghe người phụ trách tập đoàn Duy Đặc này nói, Lâm Phi cảm thấy vô cùng lo lắng.
Hắn nghĩ:
- Không ngờ tập đoàn Duy Đặc này lại biến cả thành phố này thành chi nhánh của bọn họ, thanh tẩy tất cả zombie rồi. Như vậy có thể nói, trước mắt đối thủ mình có thể giết chỉ có đám lính đánh thuê của tập đoàn Duy Đặc này thôi. Nhưng đám lính đánh thuê đều cầm vũ khí tầm xa, Hệ Thống Chiến Thần biến thái này lại bắt mình phải đánh cận chiến, giết chết đối phương mới coi là hoàn thành nhiệm vụ. Nếu như đám lính đánh thuê này có thể cho mình đánh cận chiến, để mình giết chừng một ngàn tên, giết nhiều hơn nữa thì tốt biết mấy.
Nhưng Lâm Phi biết đó là chuyện không có khả năng. Hệ thống chết tiệt. Nhiệm vụ cuối cùng không ngờ tăng cấp khó khăn tới biến thái thế này, đúng là quá biến thái rồi.
Hắn bắt đầu nghĩ tiếp:
- Hiện giờ thân phận của mình chỉ là một học sinh bình thường, đối với tập đoàn Duy Đặc này mà nói thì cũng chẳng đáng để nhắc tới.
- Bác sĩ Vương là một trong hai nhà khoa học viên nghiên cứu ra virus, tập đoàn Duy Đặc tất nhiên cố hết sức dụ dỗ.
- Lý Hiểu Hà là mẫu thể của virus sinh hóa, tập đoàn Duy Đặc sẽ quan tâm.
- Về phần mình thì chỉ là bạn trai lâm thời của Lý Hiểu Hà, không có bất cứ giá trị gì với tập đoàn Duy Đặc.
- Nhiệm vụ vạn nhân đồ này khó có thể hoàn thành rồi.
- Chẳng lẽ nhiệm vụ mình thất bại thật, sau đây sẽ phải chém giết cận chiến với một ngàn vạn sinh vật đối địch, trở về chúa cứu thế của thế giới này rồi mới có thể trở lại hiện thực à?
- Không, nhất định phải có biện pháp. Tôi phải suy nghĩ kỹ.
- Đây là phòng nghiên cứu sinh hóa. Tôi có thể nhẹ nhàng chế tạo ra một loại virus, đưa ra một cái là giết chết đám lính đánh thuê bên ngoài. Nếu quả thực làm được, đám lính đánh thuê bị độc chết cả, trong một thời gian ngắn tôi biết tìm đâu ra một ngàn người đối địch đây? Tiếp theo làm sao có thể dùng phương pháp cận chiến mà dùng dao phay chém đối phương chứ?
- Mà nếu không đưa virus ra thì với thân thủ của mình, dù có Chiến Thần ba phút (ngụy) giúp cũng không có khả năng chỉ bằng hai con dao phay mà đối đầu với hơn ba ngàn người này.
Nếu đám binh lính đặc chủng của tập đoàn Duy Đặc đối diện đã được tiêm kháng thể virus zombie, như vậy thì loại thuốc mình chế ra chỉ cần giải trừ loại kháng thể này, trung hòa dược tính là được rồi.
Nghĩ tới đây, Lâm Phi lập tức đi tới trước bàn thí nghiệm, nói với bác sĩ Vương.
- Ông cho tôi mẫu kháng thể chống virus zombie đi. Tôi có thể tìm cách giải quyết đáp lính đánh thuê bên ngoài kia.
- Cậu sao? Sao có thể được chứ?
Bác sĩ Vương hiển nhiên không tin lời nói của Lâm Phi.
- Tôi cũng là nhà sinh vật học mà.
Lâm Phi vừa nói vừa sử dụng thành thạo các thiết bị trên bàn thí nghiệm.
Thấy Lâm Phi có hành động chuyên nghiệp như vậy, bác sĩ Vương rốt cục hơi tin, đưa cho hắn phương pháp điều chế kháng thể chống virus zombie.
Lâm Phi bắt đầu phân tích cách điều chế kháng thể này, thử thí nghiệm phá giải kháng tính chống virus.
Thời gian trôi qua rất nhanh. Mỗi ba phút hắn lại thi triển dị năng, trở lại quá khứ.
Cuối cùng, dưới sự trợ giúp của dị năng Chiến Thần ba phút (ngụy), Lâm Phi đã nghiên cứu, chế ra thuốc phá giải kháng thể virus zombie, hơn nữa hắn còn tăng cường tính chất. Nếu như có người tiêm kháng thể chống virus zombie này, tiếp xúc với thuốc phá giải của hắn thì nhất định sẽ biến thành một con zombie, không có xác suất may mắn không bị biến đổi.
Mang thuốc phá giải đã chế thành công ra, dưới ánh mắt kinh ngạc của bác sĩ Vương và Lý Hiểu Hà, Lâm Phi chuẩn bị leo lên thang máy, trở lại tầng mặt đất.
- Tôi đi cùng với cậu.
Bác sĩ Vương bên cạnh nói.
- Nếu ông đi tới, khi tôi ném thứ này ra, ông cũng sẽ biến thành zombie. Nếu như tôi đoán không lầm thì ông cũng tiêm kháng thể virus rồi phải không?
Lâm Phi nói.