Nhắc lại một tháng trước, ông lão côn trùng vừa lùn vừa béo thầm yêu Phùng Hợp Bà Bà bị Lâm Phi đánh cho bất tỉnh, ném vào trong khoang cứu sinh, vứt vào trong phi thuyền vận chuyển.
Khi ấy Lâm Phi khi ấy còn đánh dấu một ký hiệu đặc biệt lên khoang cứu sinh, phát tín hiệu qua tần số đặc biệt gửi cho Ám Phi Hoa của loạn quân Thánh Giáo.
Đối với ông lão côn trùng có thể nghiên cứu loại Tinh Tế Thôn Phệ Trùng kia, Ám Phi Hoa hết sức coi trọng năng lực sinh vật học của hắn. Đây đúng là một nhân tài mà Thánh giáo phản loạn đang thiếu trong quá trình phát triển rất nhanh hiện nay.
Thế là trong tay lãnh tụ Thánh giáo Ám Phi Hoa lại có thêm một chuyên gia thí nghiệm nguy hiểm mà có ích. Có nhân tài như ông lão côn trùng gia nhập, Thánh giáo vốn thiếu tiền tài khởi động và thành viên nghiên cứu cao cấp, giờ cũng không cần lo lắng nhiều nữa.
Hiện tại tiền khởi động nghiên cứu rất lớn, Ám Phi Hoa đã thông qua đánh cược vào Thiên Hạ Đệ Nhị trong Cơ Giáp Đế Quốc mà thu được rồi, lại có thêm nhân viên nghiên cứu côn trùng, khiến Ám Phi Hoa chuẩn bị khởi động nghiên cứu thí nghiệm nguy hiểm kia.
Đêm đó, Ám Phi Hoa liền phái thủ hạ của mình là giáo đồ cuồng nhiệt điều khiển phi thuyền vận chuyển loại nhỏ đi đón khoang cứu sinh này, đưa về từ phi thuyền vận chuyển, thả ông lão côn trùng dáng vẻ uể oải ra.
Ông lão côn trùng vừa lùn vừa béo mơ mờ hồ hồ hồ ra khỏi khoang cứu sinh, liền thấy một đám mặc áo đen, lạnh lùng nhìn hắn.
- Các người là quân tà giáo phản loạn mà Lâm Phi nói sao? Không, là quân khởi nghĩa Thánh giáo.
Ông lão côn trùng dùng tiếng nói run rẩy hỏi nhỏ, lau lau mồ hồ lạnh trên trán.
- Thánh nữ chúng tôi sẽ triệu kiến ông ngay thôi. Ông chuẩn bị cho tốt đi.
Đầu lĩnh của đám người mặc áo đen lạnh lùng nói với ông lão côn trùng, sau đó phái người đưa ông tới một căn phòng nhỏ, ở cửa có hai người mặc đồ đen đứng canh.
Ông lão côn trùng được đưa vào phòng nhỏ này rồi liền nằm lên giường, một đêm không ngủ.
Ông bắt đầu tự hỏi:
- Tà giáo này tìm mình, khẳng định không phải là muốn mình dưỡng lão. Cái thằng ranh khốn kiếp Lâm Phi kia, sao hắn lại biết người của tà giáo Thiên Long Liên Bang chứ? Hắn không phải là đệ tử của Phùng Hợp Bà Bà sao? Chỉ cần lần này mình không chết, có thể ra ngoài là được. Dù sao thì mình cũng nghiên cứu Tinh Tế Thôn Phệ Trùng hủy diệt cả nửa tinh cầu, có cống hiến cho tà giáo một chút cũng không sao. Cái thằng ranh khốn kiếp Lâm Phi kia, sớm muộn cũng sẽ tìm hắn tính nợ...
Tảng sáng ngày thứ hai, phi thuyền vận chuyển đáp xuống một tinh cầu rất hoang sơ do Thiên Long Liên Bang cai quản. Tinh cầu này gọi là gì, vị trí trong vũ trụ như thế nào thì pháp lực hoàn toàn không biết.
Ông lão côn trùng buồn bã, bị mấy người áo đen đưa lên một giáo đường cổ kính thật lớn.
Bên ngoài giáo đường, trong đất cát có cả trăm cái đầu lâu người đã khô héo.
Ông lão côn trùng bắt đầu bị người áo đen giải vào bên trong một con đường vòng vèo tiến vào giáo đường. Tiếng bước chân dẫm lên con đường do ván gỗ chế thành tạo thành vang lên cọt kẹt.
Phía sau giáo đường là một đình viện lớn, giống như một mê cung vậy.
Người áo đen đưa ông lão côn trùng và một căn phòng giống như phòng phẫu thuật, sau đó trói ông ta lên một cái ghế kim loại.
Ông lão côn trùng nhìn mấy người áo đen cầm dao phẫu thuật lớn tiến vào căn phòng.
- Các người muốn làm gì? Không phải nói là Thánh nữ muốn triệu kiến tôi sao? Mau thả tôi ra. Tôi không làm gì hết.
Ông lão côn trùng sợ hãi nói.
Nhưng đám người áo đen này không để ý tới hắn mà tiêm cho hắn một liều thuốc mê.
Ông lão côn trùng liền hôn mê đi.
Khi ông ta tỉnh lại một lần nữa thì phát hiện ra mình đang nằm trên một chiếc giường gỗ, trước người có một cái gương lớn.
Ông lão côn trùng vừa rời giường nhìn vào gương, phát hiện ra mình đã bị phẫu thuật chỉnh hình. Vẻ mặt vốn tự nhận là anh tuấn tiêu sái giờ đã không còn nữa, thay vào đó là một lão già tóc trắng mặt đỏ trong gương, dáng vẻ giống như thánh nhân vậy.
Ông lão côn trùng bắt đầu kêu to bên trong phòng. Bốn gã áo đen nghe thấy tiến vào, chặn miệng ông lại, bắt đầu áp giải vào khu trung tâm của giáo đường.
Ông lão côn trùng thấy trong một căn phòng lớn tại giáo đường cổ xưa này có một bức tượng thiên sứ sa đọa mười hai cánh rất lớn đứng sừng sững. Phía dưới pho tượng là một chiếc ghế gỗ, có một cô gái mặc quần áo ngắn tay màu đen đang ngồi.
- Ông chính là tiến sĩ côn trùng mà Lâm Phi nói sao? Tôi tự giới thiệu một chút, tôi là người lãnh đạo hiện tại của Thánh giáo, lãnh tụ cao nhất của quân khởi nghĩa Ám Phi Hoa. Hoan nghênh ông bỏ tối theo sáng, gia nhập nghĩa quân. Tương lai không xa, ông sẽ cảm thấy tự hào về quyết định ngày hôm nay của ông. Tương lai sẽ cho Thánh giáo chúng ta sáng tạo ra. Thế giới này sẽ thuộc quyền khống chế của Thánh giáo. Chúng ta tân thủ ý chỉ của thần, hành động của chúng ta chính là thể hiện của ý thần tại thế gian. Liên bang suy đồi sắp bị tiêu diệt rồi.
Cô gái Ám Phi Hoa ngồi trên ghế gỗ, nói với ông lão côn trùng vừa đổi thành khuôn mặt của lão thánh nhân.
- Lâm Phi thì sao?
- Hắn là trưởng lão rồi.
- Tôi gia nhập Thánh giáo.
Ông lão côn trùng nhìn vẻ mặt lạnh lùng của đám áo đen phía sau, biết mình mà có biểu hiện một tia phản cảm nào thì hậu quả sẽ hết sức bi thảm. Đám đầu người ở bên ngoài giáo đường chính là ví dụ.
Ám Phi Hoa nghe pháp lực chủ động đồng ý gia nhập xong, hài lòng gật gật đầu, bắt đầu tiến hành tẩy não ông bằng các loại thần thoại giáo đạo của Thánh giáo.
Kể từ khi Thánh giáo khởi nguyên trở đi, giống như kể truyện thần thoại vậy. Kể cho ông lão côn trùng cả mấy giờ, kể tới cô chính là thiên sứ sa đọa mười hai cánh phụ thân tới nhân giới, muốn mang nhân loại đã đọa lạc trở lại với ánh sáng.
Sau đó, Ám Phi Hoa đã hơi khô cổ, uống một chén nước rồi nói với ông lão côn trùng.
- Vừa rồi tôi đã giới thiệu giản lược về khởi nguyên của Thánh giáo rồi. Hiện tại tôi sẽ giảng giải tỉ mỉ về quá trình phát triển của Thánh giáo...
Ám Phi Hoa nói tới hưng phấn, uống nước cho mát họng rồi chuẩn bị nói tiếp.
- Đừng, Thánh nữ. Sứ mạng và sự huy hoàng của Thánh giáo tôi đã hơi hiểu rồi. Sau này tôi sẽ còn rất nhiều cơ hội để học tập. Thánh giáo gọi nhân loại lạc lối như tôi về gia nhập, tôi phải làm gì đó chứ!
Ông lão côn trùng bị phẫu thuật khuôn mặt, lập tức ngắt lời Ám Phi Hoa. Chẳng còn cách nào. Nghe những chuyện thần thoại giống như tẩy não thế này thì ông lão côn trùng cảm thấy tinh thần của mình sắp sụp đổ tới nơi rồi. Thừa dịp tư duy còn bình thường, ngay lập tức phải ngắt ngay nhiệt tình diễn giảng của nữ ma đầu Ám Phi Hoa.
- Sứ mạng của ông, trời cao đã chỉ thị cho tôi. Ông cần tiếp đón thiên sứ sa đọa hạ phàm, cứu vớt thương sinh, lật đổ liên bang suy đồi, sáng tạo ra tương lai huy hoàng.
Ám Phi Hoa đứng dậy, kích động, bắt đầu nói với ông lão côn trùng.
- Tiếp đón thiên sứ đọa lạc hạ phàm, cứu vớt thương sinh sao?
Ông lão côn trùng nghi hoặc hỏi lại, trong não thầm nghĩ, không biết Thánh nữ Thánh giáo này có phải là người bị tâm thần không?
- Không sai. Tiếp đón thiên sứ đọa lạc hạ phàm. Điểm mạnh của ông là nghiên cứu côn trùng và sinh vật học. Mà Thánh giáo chúng ta, dưới ý chỉ của thần linh, thời kỳ trước đã thu được linh hồn hỏa của thiên sứ đọa lạc. Linh hồn hỏa này ông cần nghiên cứu, đưa vào não của cuồng giáo đồ của chúng tôi, hoàn thành đại nghiệp của thiên sứ đọa lạc hạ phàm.
Ám Phi Hoa nói, lấy ra từ cạnh ghế một thiết bị trình chiếu lập thể, đưa cho ông lão côn trùng.
Ông lão côn trùng đón thiết bị bằng hai tay, bốn nút phát tin của thiết bị này.
Một hình ảnh côn trùng tám chân nho nhỏ xuất hiện bên trong hình chiếu lập thể, còn cho thấy tư liệu phân tích về con côn trùng này. Tư liệu rất nhiều, càng xem ông lão côn trùng lại càng kinh ngạc.
- Vũ Trụ Kỵ Sĩ Não Trùng. Vũ Trụ Kỵ Sĩ Não Trùng có thể ấp trứng ra sinh vật chiến giáp. Trời ạ, đây là tồn tại chỉ có trong thần thoại, truyền thuyết mà.
- Trong truyền thuyết, bởi loại não trùng này khi xuất hiện sẽ sáng tạo ra một loại Vũ Trụ Kỵ Sĩ có lực chiến đấu cực kinh khủng, sau đó hoàn toàn bị khống chế tư duy, trở thành máy móc chiến đấu.
- Vũ Trụ Kỵ Sĩ Não Trùng này, nếu đơn độc ở thế giới bên ngoài thì sẽ rất yếu ớt, nhưng chỉ cần tiến vào trong não của nhân loại là sẽ diễn sinh ra loại sinh vật chiến giáp giống như cơ giáp cao cấp, khiến năng lực của cho nhân loại tăng lên cấp trăm ngàn lần.
- Khi chúng sắp hủy diệt nền văn minh thượng cổ, cuối cùng bị một số Vũ Trụ Kỵ Sĩ ý chí lực mạnh mẽ, không bị khống chế, dưới cơ duyên trùng hợp, hợp lực hủy diệt mẫu trùng, khiến cho nhân loại không bị diệt tuyệt.
- Thứ Vũ Trụ Kỵ Sĩ Não Trùng này thật sự tồn tại. Trời ạ. Thánh giáo các người làm sao lấy được? Mau mang ra cho tôi xem một chút.
Ông lão côn trùng kích động, lời nói có vẻ mong ngóng.
Loại này so với Tinh Tế Thôn Phệ Trùng còn cao cấp hơn, là loại côn trùng chiến đấu đỉnh cấp trong truyền thuyết.
- Làm sao lấy được thì ông không cần hiểu rõ. Thứ Vũ Trụ Kỵ Sĩ Não Trùng này đang ở bên trong phòng nghiên cứu côn trùng cao nhất của Thánh giáo chúng ta, chờ ô nhà côn trùng học ông tới nghiên cứu đấy.
- Yêu cầu của tôi chính là ông phải phá giải phương thức khống chế tư duy của con Vũ Trụ Kỵ Sĩ Não Trùng này, nghiên cứu ra cách đưa côn trùng nghe tôi khống chế vào não cuồng tín đồ, ấp ra chiến sĩ vũ trụ có chiến giáp sinh hóa.
- Sau đó sẽ theo ý chỉ của thần, lựa chọn thiên sứ đọa lạc, làm Thánh giáo chúng ta lớn mạnh. Ông có thể làm được không?
Ánh mắt Ám Phi Hoa tỏa sáng nhìn ông lão côn trùng, hỏi.
- Có thể. Cô nói cho tôi nghiên cứu thứ Vũ Trụ Kỵ Sĩ Não Trùng, nhất định có thể. Chỉ cần hai mươi năm, không, mười năm, không, năm năm, tôi nhất định có thể phá giải khả năng khống chế não người của nó, nghiên cứu chế tạo ra đại quân Vũ Trụ Kỵ Sĩ, tiếp đón vô số thiên sứ đọa lạc hạ phàm.
Ông lão côn trùng hưng phấn nói, cảm thấy nóng nực mười phần. Nỗi oán hận vì bị phẫu thuật thay đổi khuôn mặt cũng bị quét sạch sành sanh.
- Năm năm quá dài rồi. Nhiều nhất ông chỉ có thời gian ba năm. Sau ba năm chính là khi Thánh giáo quật khởi. Vũ Trụ Kỵ Sĩ chính là quân đoàn kỵ sĩ chủ chốt, vũ khí bí mật của Thánh giáo. Lúc đó bọn họ sẽ xuất hiện trên chiến trường.
Ám Phi Hoa nói với ông lão côn trùng.
Rất nhanh, ông lão côn trùng trong trạng thái hưng phấn đã được người áo đen hộ tống tới phòng nghiên cứu sinh hóa côn trùng bí mật.
Lần này ông lão côn trùng bắt đầu tiếp nhận Vũ Trụ Kỵ Sĩ Não Trùng có chỉ số nguy hiểm cao cấp thần thoại, thông qua các loại thiết bị tiên tiến, tiến hành nghiên cứu.
Loại côn trùng có thể phá hủy cả nền văn minh nhân loại đã rơi vào tay một nhà nghiên cứu côn trùng học điên cuồng. Kết quả về sau thế nào, không ai có thể ngờ được.
Trong phòng thí nghiệm, ông như thánh nhân đang trên bục thí nghiệm, tập trung tinh thần nghiên cứu.
Trong một căn phòng của phi thuyền vận chuyển, Lâm Phi đóng cửa phòng lại xong, thả tiểu công chúa Ngô Tiểu Man hai tay bị trói, mắt, miệng bị bịt từ trong không gian giới chỉ vạn năng ra.
- Tôi sẽ không mở hai mắt cho cô đâu. Ăn chút gì đó đi. Đừng có nghĩ tới chuyện chạy trốn hay cầu cứu. Cũng đừng nói to. Cô không có cơ hội đâu. Tin tôi đi. Nhận lấy vận mệnh đi. Không được bỏ khăn bịt mắt ra, nếu không tôi sẽ đánh ngất cô ngay.
Lâm Phi vừa nói vừa cởi dây trong trên người Ngô Tiểu Man, đặt vào tay cô bé một miếng bánh mì và một chén nước nhỏ.
Ngô Tiểu Man đã đói cả ngày trời, ăn sạch thức ăn trong tay. Nhưng được giáo dục tốt nhiều năm khiến Ngô Tiểu Man dù đang đói nhưng ăn uống vẫn rất nhã nhặn.
- Tôi muốn đi vệ sinh.
Ngô Tiểu Man nói nhỏ, nói xong mặt còn ửng hồng.
- Đi về phía sau năm bước có một cánh cửa. Mở ra là nhà vệ sinh. Tin tôi đi, đừng có nghĩ cách chạy trốn hoặc cầu cứu.
Lâm Phi cường điệu nói.
- Làm gì có chuyện đi vệ sinh cũng phải bịt mắt chứ?
Ngô Tiểu Man tức giận nói.
- Có đi không đây?
Lâm Phi tùy ý đáp.
- Đáng giận.
Cuối cùng Ngô Tiểu Man vẫn phải lần mò, tiến vào nhà vệ sinh.
- Thiếu niên có vấn đề về thần kinh. Trời ạ, không ngờ mình bị hắn bắt trói rồi. Mau có người tới cứu tôi đi...
Ngô Tiểu Man thầm nghĩ.
Vài phút sau, Ngô Tiểu Man đã giải quyết xong trong nhà vệ sinh, len lén hé khăn bịt mặt ra nhìn qua cửa thông gió nhỏ của nhà vệ sinh. Cô phát hiện ra không ngờ mình đang ở bên trong vũ trụ. Hiện tại mình đang ở trên phi thuyền. Mình đã bị phi thuyền mang đi rời khỏi Thú Vương Tinh rồi.
- Thần ơi, thiếu niên thần kinh Lâm Phi này, làm sao hắn thông qua được kiểm tra an ninh chứ? Phụ hoàng và hoàng huynh của mình sau khi phát hiện ra mình mất tích, nhất định sẽ gia tăng công tác kiểm tra phi thuyền. Một khi rời khỏi Thú Vương Tinh rồi thì mình càng khó chạy thoát khỏi ma chưởng của hắn.
Trong lòng Ngô Tiểu Man thầm nghĩ.
- Á.
Cô không nhịn được mà phát ra tiếng kinh ngạc.
Nghe thấy tiếng, Lâm Phi liền quả quyết sử dụng dị năng, trở lại mười giây trước. Cảnh vật sau khi chuyển biến, Lâm Phi liền một chân sút tung cửa nhà vệ sinh, thấy Ngô Tiểu Man đã đi xong, bàn tay nhỏ bé đang đặt lên khăn bịt mắt, chuẩn bị kéo ra.
Bịch. Một tay Lâm Phi liền đánh ngất Ngô Tiểu Man luôn, kéo cô vào trong phòng, sau đó nhanh chóng trói lại, thu vào không gian giới chỉ.
Phi thuyền vận chuyển bay tới trạm tiếp theo, Lâm Phi liền trải qua tầng tầng lớp lớp kiểm tra của nhân viên Bách Thú Đế Quốc nhưng không phát hiện ra bất cứ thứ gì, cuối cùng được phép thông qua.
Sau đó phi thuyền vận chuyển bay rất nhanh về phía Bắc Đẩu Tinh của Thiên Long Liên Bang.
Trở lại Bắc Đẩu Tinh của Thiên Long Liên Bang, sau khi hạ cánh.
Lâm Phi xuống phi thuyền vận chuyển, không ngó ngàng gì tới lời mời của thầy hiệu trưởng, trực tiếp rời đi.
Hắn quyết định hôm nay phải tới tìm tiểu đệ người thú của mình, nếu không trăm phần trăm là đối phương sẽ bị buồn chết bên trong viện nghiên cứu của Pháp vương hoặc ở lâu mà biến thành ngớ ngấn thôi.
Lâm Phi đi tới phòng nghiên cứu của Phùng Hợp Bà Bà, thương lượng mười mấy phút, cuối cùng cũng có được cơ hội để Phùng Hợp Bà Bà thả vật thí nghiệm Áo Đinh Đặc rời đi.
Lâm Phi đi tới trước cửa căn phòng cao su màu lục, mở cửa phòng ra.
- Lão đại, anh cuối cùng cũng tới rồi.
Áo Đinh Đặc đang nhìn trông mong vào vách tường căn phòng, thấy Lâm Phi tới liền kích động hô to.
- Đi theo tôi đi.
Lâm Phi nói với Áo Đinh Đặc.
- Thật sự thả tôi sao? Thật sao?
Áo Đinh Đặc ngạc nhiên sợ hãi, đi theo phía sau Lâm Phi, bước nhanh ra khỏi căn phòng cao su của Phùng Hợp Bà Bà, đi ra khỏi viện nghiên cứu, đi tới một con đường nhỏ của học viện quân sự Bắc Đẩu.
Áo Đinh Đặc nhìn cảnh vật bốn phía, nhìn cây cỏ, mặt đất, bầu trời xanh, hít từng hơi không khí tươi mới.
Sau đó hắn ôm chân Lâm Phi khóc ô ô. Thân hình cao hơn hai thước quỳ gối trước chân Lâm Phi, bắt đầu khóc rống lên.
- Rốt cục tôi đã rời khỏi được căn phòng cao su màu xanh kia rồi. Rốt cục tôi cũng có đường sống rồi.
Học viên bốn phía đi qua, kinh ngạc nhìn hai người Lâm Phi và Áo Đinh Đặc.
- Đi, đi tới biệt thự của cậu đi.
Lâm Phi đá Áo Đinh Đặc đang ôm chân mình ra, nói với hắn. Lâm Phi mang Áo Đinh Đặc rời khỏi viện nghiên cứu của Phùng Hợp Bà Bà. Hai người đi tới biệt thự nhỏ của Áo Đinh Đặc.
- Tôi chuẩn bị ở lại nơi này một thời gian. Cậu ở cùng với tôi không? Hay là về phòng trong học viện ở?
Sau khi đi tới biệt thự của Áo Đinh Đặc, Lâm Phi nói với hắn.
- Lão đại anh ở một mình cho yên tĩnh. Tôi đi tới phòng trong học viện.
Áo Đinh Đặc vội đáp. Trong mắt hắn không có một tia oán khí nào.
- Mười vạn liên bang tệ này là tiền tôi thuê nơi này. Lão đại của cậu cũng khẳng khái lắm đấy.
Lâm Phi đưa tiền cho Áo Đinh Đặc.
Áo Đinh Đặc nhận tiền liền muốn vội vã muốn rời khỏi biệt thự này, rời khỏi Lâm Phi.
- Nhớ rõ mỗi ngày cậu phải rèn luyện thể lực đó. Một ngàn cái gập bụng, một ngàn cái chống đẩy, một ngàn cái nhảy cóc. Dù tôi không nhìn thấy cậu nhưng nếu cậu làm ít thì tôi cũng vẫn biết đấy. Nếu không là tôi sẽ đưa cậu tới cho Phùng Hợp Bà Bà dạy dỗ tiếp. Sáng ngày mai chờ tôi ở phòng ăn trong học viện.
Lâm Phi nói.
- Vâng...
Áo Đinh Đặc nghe thấy nhắc tới Phùng Hợp Bà Bà, thân thể không nhịn được mà run lên.
Nhìn tiểu đệ người thú của mình rời khỏi biệt thự, Lâm Phi bắt đầu chuẩn bị nhà mới cho tiểu công chúa.
Hắn đi dạo trong biệt thự này, phát hiện ra tầng hầm nơi này không tồi, thích hợp làm khuê phòng cho công chúa.
Tầng hầm của gian biệt thự này một nửa xây dưới đất, một nửa trên mặt đất, hơn nữa chỉ có một cửa sổ nhỏ. Cửa sổ kia hướng ra vườn cây. Trong vườn cây có một cây đào.
- Còn phải gia cố một chút.
Nhìn cửa sổ thủy tinh và cửa gỗ, Lâm Phi nghĩ ngợi. Sau đó hắn cầm điện thoại, gọi điện cho công ty sửa chữa.
Khách hàng chính là thượng đế. Năm phút sau, một đoàn sửa chữa chuyên nghiệp đã tới biệt thự.
- Sửa tầng hầm này cho tôi, phải có nước máy và phòng vệ sinh. vách tường bốn phía lắp tấm kim loại dày cho tôi. Còn lắp cửa kim loại dày vào. Các người trực tiếp đổi cửa sắt cho tôi đi.
Lâm Phi bắt đầu bảo đội sửa chữa bố trí tầng cách âm dựa theo ngục giam Karl.
Người phụ trách không ngừng ghi chú lại những điều mà chủ nhà muốn. Hắn vừa nghe vừa nghĩ. "Đây đâu phải là sửa chữa chứ, rõ là biến thành ngục giam mà." Vị chủ nhà này đúng là rất kỳ quái, không ngờ biến tầng hầm nhà mình thành ngục giam. Nhưng hắn nhìn số tiền tiêu tốn thì cũng không nói ra miệng.
- Cứ làm theo tôi nói đi. Tiền sửa chữa tổng cộng hết bao nhiêu? Cần bao lâu mới sửa xong?
Lâm Phi hỏi.
- Tấm hợp kim tương đối quý, cần phải mất tám mươi vạn liên bang tệ. Đại khái mất khoảng một tuần.
Người phụ trách sửa chữa trả lời.
- Tôi đưa ông một trăm vạn liên bang tệ. Tôi muốn tối nay có thể làm xong, có làm được không? Không thì tôi tìm nhà khác.
Lâm Phi nói.
Hắn muốn thả tiểu công chúa kia ra khỏi không gian giới chỉ vạn năng. Cô cũng cần phải đi lại một chút. Hơn nữa thời gian mười ngày không cần tập luyện cũng sắp hết rồi. Tầng hầm ngầm này càng xây nhanh càng tốt.
- Vẫn hơi khó khăn. Thời gian gấp quá. Ba ngày nhé. Trong ba ngày chắc chắn sẽ xây xong.
Người phụ trách trả lời.
- Cho ông hai trăm vạn liên bang tệ, tôi muốn đêm nay xây xong. Nếu được thì ở lại sửa đi, nếu không thì lập tức rời đi.
Lâm Phi nói.
- Được. Đêm nay nhất định xong.
Phụ trách đội sửa chữa cắn răng nói.
Buổi tối Lâm Phi rất hài lòng giao tiền cho người phụ trách đội sửa chữa.
Chờ người đội sửa chữa đi rồi, hắn mới lại thả Thần Nghiệt Mô ra khỏi không gian giới chỉ. Sau đó hắn liền cởi dây thừng trói hai chân hai tay cô.
- Đây là đâu?
Ngô Tiểu Man mở hai mắt xong liền phát hiện ra mình đang ở bên trong một căn phòng mà vách tường đều bằng kim loại.
- Đây là nhà mới của cô.
Lâm Phi trả lời.
- Bại hoại. Phụ hoàng và anh trai tôi nhất định sẽ tới cứu tôi.
Ngô Tiểu Man tức giận nói với Lâm Phi.
- Chỗ này đã là Thiên Long Liên Bang rồi. Hiện tại cô đang đứng trên quốc thổ liên bang. Phụ hoàng của cô muốn cứu cô, trước tiên phải đánh qua biên cảnh rồi hãy nói...
Lâm Phi trả lời.
- Không có khả năng. Làm sao anh có thể thông qua kiểm tra an ninh tại Thú Vương Tinh chứ? Anh đang lừa tôi!
Ngô Tiểu Man không tin lời nói của Lâm Phi.
- Được rồi. Vậy thì cô cứ coi như mình đang ở Thú Vương Tinh đi. Dù sao thì cũng giống nhau thôi. Cô không chạy thoát được đâu...
Lâm Phi nói.
Hắn cũng không phải thanh minh gì với Ngô Tiểu Man. Lâm Phi nghĩ dù hiện tại rốt cục là ở đâu thì đối với Ngô Tiểu Man mà nói cũng vô dùng. Ở Bách Thú Đế Quốc cô không chạy thoát, ở chỗ này cô càng không chạy thoát được.
- Đại bại hoại. Rốt cục anh bắt tôi làm gì? Vì tiền sao? Hay là muốn gây chiến tranh giữa Bách Thú Đế Quốc và Thiên Long Liên Bang...
Ngô Tiểu Man nói với Lâm Phi.
- Tiền sao? Tôi cũng không thiếu tiền. Bách Thú Đế Quốc và Thiên Long Liên Bang đã đánh nhau từ sớm rồi. Cô có mất tích chẳng qua cũng chỉ khiến hai nước đánh nhau kịch liệt hơn một chút mà thôi. Tôi đưa cô tới đây, nguyên nhân chính thức là vì cô đã nhận tôi làm lão đại rồi, mỗi ngày tôi phải đốc thúc cô rèn luyện cơ thể.
- Rèn luyện cơ thể sao?
- Đúng, là rèn luyện cơ thể. Mỗi ngày cô phải thực hiện một ngàn cái gập bụng, một ngàn cái chống đẩy, một ngàn cái nhảy cóc, khiến cơ thể cường tráng một chút.
Lâm Phi cười ha hả, nói với Ngô Tiểu Man.
- Đại bại hoại, tôi tuyệt đối sẽ không làm.
Ngô Tiểu Man kiên quyết nói, trong lòng thầm nghĩ:
- Mình tự dưng đụng phải một kẻ điên có năng lực chiến đấu cực mạnh. Trời ạ, phụ hoàng và hoàng huynh có thể cứu mình ra khỏi tay kẻ điên này không?
Lâm Phi cũng không nói gì thêm mà trực tiếp chắp tay sau lưng, sau đó lấy từ trong không gian giới chỉ vạn năng ra một con dao phẫu thuật.
Hắn đưa dao phẫu thuật lên.
- Anh, chẳng lẽ muốn cướp sắc...
Ánh mắt Ngô Tiểu Man lộ vẻ kinh khủng.
- Tôi không cướp sắc. chẳng qua tôi chỉ muốn vẽ lên mặt cô vài nhát thôi. Một ngày cô không rèn luyện thì tôi sẽ vẽ lên một nét.
Lâm Phi ra vẻ lạnh lùng nói.
Câu trả lời của hắn khiến Ngô Tiểu Man hết sức kinh hoàng. Trong mắt cô, Lâm Phi đối diện chính là một kẻ điên.
- ... Anh nếu còn bức tôi thì tôi sẽ tự sát.
Ngô Tiểu Man cắn răng nói.
Thật ra Ngô Tiểu Man còn chưa sống đủ. Cô nghĩ mình còn chưa có nổi một người bạn trai, chết đi như vậy thì cuộc đời đúng là quá thất bại rồi. Lời cô nói vừa rồi chỉ là để hù dọa Lâm Phi thôi. Nhưng cô nói vậy, Lâm Phi lại chẳng hề bị dọa nạt.
- Tự sát đi. Cô tự sát xong tôi sẽ tặng thi thể của cô cho quân đội liên bang. Chắc lúc đó tôi sẽ được thưởng không nhỏ đâu.
Lâm Phi trả lời.
Ngô Tiểu Man nhìn Lâm Phi cầm con dao phẫu thuật trong tay đang tới gần. Cô đã từng thấy hắn dùng con dao này giải quyết sáu sát thủ che mặt trong nháy mắt. Cô hiểu rất rõ là mình không có khả năng đánh lại tên điên này.
Trước sự dọa nạt của tên điên này, Ngô Tiểu Man chỉ còn có thể vô lực thỏa hiệp thôi:
- Được rồi. Tôi làm.
- Thế là đúng rồi... Tôi với cô cùng làm.
Nói xong Lâm Phi liền thu dao phẫu thuật vào trong không gian giới chỉ vạn năng của mình.
Bắt đầu nằm ra đất, sau đó Ngô Tiểu Man liền cúi người chống đẩy rất nhanh.
Một, hai cái, ba cái...
Hai người không ngừng tập luyện!