- Hạ Văn, ngươi còn chưa chết sao !
Triệu Tử Văn biết là ai đang tới, khẳng định là Hạ Văn Đăng đem chuyện mình bị thương nói cho bọn họ biết.
Hạng Tử Hiên và Phương Thiên Vũ đẩy cửa vào, nhào tới Triệu Tử Văn, hô lớn:
- Huynh đệ, ngươi chưa chết thật tốt quá!
- Các ngươi tưởng ta chết nên mới sáng sớm đã mò đến đây hả, thà giúp ta báo thù còn tốt hơn !
Triệu Tử Văn cười mắng.
Hạng Tử Hiên vừa rồi còn cợt nhả, đột nhiên nghiêm túc, trong mắt hiện lên vài tia giận dữ:
- Có phải là Dư bộ khoái, dám bắt nạt huynh đệ chúng ta, tuy rằng ta không quyền thế, nhưng thuộc hạ cũng có mấy người theo bảo vệ.
Sau đó lại dâm đãng cười, nói:
- Có muốn tối nay chúng ta trói nàng giao cho ngươi, đến lúc đó tùy ngươi giải quyết, ha hả.
Tiểu vương gia trở mặt nhanh quá, tư tưởng cũng dâm đãng.
Phương Thiên Vũ giận dữ, nói:
- Tuy rằng ta không thể mời cha ta hỗ trợ, nhưng ta cũng có mấy người theo bảo vệ, chúng ta cùng nhau dạy bảo nàng, Hạ Văn, ngươi thấy thế nào?
Quân tử báo thù mười năm không muộn, càng không thể nhờ người khác. Triệu Tử Văn ngay cả Điền Hổ cũng cự tuyệt, đừng nói bọn họ, nói:
- Hại vị đại ca thậtlà tốt, tấm lòng ta xin nhận, vấn đề này chính ta sẽ giải quyết.
Hạng Tử Hiên vỗ vai Triệu Tử Văn:
- Nếu có gì khó khăn cứ tới gặp ta.
Phương Thiên Vũ nhìn Hạ Bình, cười ha hả, nói:
- Hạ Văn,tiểu tử ngươi cũng mạnh mẽ quá đi, chưa tới hai ngày, lại thêm một người vợ xinh đẹp, tốc độ của ngươi cũng nhanh quá.
Hạng Tử Hiên thở dài:
- Ai kêu Hạ Văn anh tuấn tiêu sái, văn chương tài giỏi, chúng ta ước ao còn không được, ai……
- Không thấy ta bị trọng thương sao, còn nói trêu ta. Các ngươi chắc không phải đến thăm ta, ta không tin các ngươi có lòng tốt như vậy, tìm ta có chuyện gì?
Hạng Tử Hiên và Phương Thiên Vũ mặc áo gấm, đầu đội mũ thư sinh, tay cầm quạt xếp, như muốn giả dạng Giang Nam tài tử.
Hạ Bình đỏ mặt, xấu hổ cúi chào Hạng Tử Hiên và Phương Thiên Vũ, nói:
- Ra mắt tiểu vương gia và Phương công tử.
Rồi quay sang nói với Triệu Tử Văn:
- Hạ Văn, ngươi nghỉ ngơi cho tốt, ta đi trước.
Hạ Bình bị bọn họ trêu đùa đỏ mặt, chạy nhanh ra ngoài.
- Không ngờ Hạ phủ lại có tiểu thư đồng xinh đẹp như vậy.
Hạng Tử Hiên ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc:
- Không hiểu tại sao Hạ huynh lại bỏ qua một tiểu thư đồng như vậy, để cho Hạ Văn đoạt được.
Phương Thiên Vũ phe phảy quạt, cười nói:
- Có thể là Hạ Văn động thủ trước.
Triệu Tử Văn cũng không muốn nghe bọn họ đùa cợt, hỏi
- Các ngươi hôm nay tìm ta làm gi? Hẳn là không phải chỉ tời thăm ta.
- Huynh đệ tìm ngươi đương nhiên là chuyện tốt.
Hạng Tử Hiên từ đằng sau mang ra một bao đồ vật đưa cho Triệu Tử Văn.
- Đây là cài gì?
Triệu Tử Văn tò mò mở bao đồ vật ra, không nghĩ tới hai người bọn họ lại rất tôt, đưa cho mình một bộ quần áo, Triệu Tử Văn cẩn thận nhìn một chút, phát hiện bộ quần áo này và quần áo của Hạng Tử Hiên giống nhau, đều là áo gấm màu trắng, mũ thư sinh, đôi giày, còn thấy một chiếc quạt xếp nhỏ, làm cái gì vậy, đi xem hội hay sao?
Hạng Tử Hiên thấy Triệu Tử Văn nghi hoặc, vội giải thích:
- Hôm nay có hội chùa, huynh đệ chúng ta mua hai bộ quần áo, ngươi và Hạ huynh mỗi người một bộ, rồi chúng ta cùng đi hội chùa. Cũng nhân tiện cùng ngươi đi ra ngoài tán dóc giải sầu!
Triệu Tử Văn cảm kích gật đầu, bị yêu vật kia đánh bại, hai ngày nay hắn rất buồn bực, đi ra ngoài tán dóc giải sầu cũng tốt, tuy nhiên trước giờ mình chưa từng thử qua quần áo đẹp như vậy bao giờ, hắn cảm thấy rất vui vẻ, liền bò lên giường, nhanh chóng thay quần áo.
- Ồ, Hạ Văn, không ngờ ngươi cũng có vài phần tiêu sái lỗi lạc, hơn nữa với tài văn chương của ngươi, hôm nay đi hội chùa, nhất định sẽ đại sát tứ phương.
Phương Thiên Vũ trêu đùa.
Triệu Tử Văn mặc quần áo rất vừa vặn, hắn mặc quần áo đẹp, trên đầu đội mũ thư sinh, tay cầm quạt xếp, hơn nữa nhìn hắn khá đẹp trai, quả thật có chút hương vị tiêu sái giống Giang Nam tài tử.
- Các ngươi chuẩn bị xong chưa? Xuất phát thôi.
Hạ Văn Đăng đẩy cửa vào, thấy hắn và ba người giống nhau, chỉ có điều Hạ Văn Đăng hới khác một chút, hình thức cũng bình thường, nhưng mặc quần áo tử tế vào cũng hiện ra vẻ một hai phần phong lưu phóng khoáng, chiếc quạt xếp trong tay không ngừng phe phẩy, nhìn như đùa giỡn!
Bốn người mặc giống nhau,, Hạng Tử Hiên gật đầu cười nói:
- Tốt lắm, chùng ta đi thôi.
- Hội chùa?
Triệu Tử văn mơ mơ màng màng nhớ lại từ này, hẳn là chùa miếu tổ chức hoạt động gì đó. Dường như ở cổ đại mọi người thường tổ chức hội này để cầu xin danh lợi, tình duyên, không bằng nhân cơ hội này đi xem một chút cũng tốt, Triệu Tử Văn có chút hưng phấn phe phấy quạt xếp.
Hạ Văn Đăng thấy bộ dạng hưng phấn của Triệu Tử Văn, cười ha hả, nói:
- Hạ Văn, ngươi chưa đi hội chùa sao?
Triệu Tử Văn nói:
- Ta quả thật chưa từng đi qua.
- Hả?
Hạng Tử Hiên và Phương Thiên Vũ không tin, kinh ngạc nói, thấy Triệu Tử Văn ánh mắt rất vô tội, hai người đành miễn cưỡng tin.
Hạng Tử Hiên ngạc nhiên, nói:
- Hạ Văn, ta cảm giác ngươi không giống người Kinh quốc, ngày này hàng năm chùa miếu ở Hàng Châu đều cử hành hội chùa, ta nghĩ tất cả người đọc sách đều đã đi, nhưng sao ngươi lại không đi?
Phương Thiên Vỹ cầm cây quạt nhỏ chỉ vào mái tóc Triệu Tử Văn:
- Ta nghĩ Hạ Văn không giồng người Kinh quốc, ngươi nhìn hắn kìa, tóc ngắn ngủn.
Hắn đã sớm chú ý tới mái tóc ngắn ngủn của Triệu Tử Văn, chỉ có điều không tiện mở miệng hỏi hắn, hôm nay rốt cục hắn đã có cơ hội, Hạng Tử Hiên và Hạ Văn Đăng cũng đã thấy nhưng đều ngại không dám hỏi, dù sao tóc ngắn như vậy nói ra cũng mất mặt.
Hạng Tử Hiên hỏi:
- Hạ Văn, ngươi nói đi, tóc ngươi làm sao mà ngắn như thế? Ngươi thật sự không phải người Kinh quốc?
(Ba tên dâm oa, vừa rồi ở chợ giả bộ chình trực thanh cao, nhìn không chớp mắt, quạt xếp phe phẩy, ngâm thơ làm dáng, lộ vẻ phong lưu tiêu sái khiến nhiều tiểu thư đi hội chùa lén lút thì thầm, có tiểu thư đỏ mặt chạy qua bọn họ, ý muốn bọn họ nhìn mình, ba tên dâm oa quay ngoắc lại nhìn chằm chằm, lộ vẻ thèm thuồng, chờ các tiểu thư quay đầu đi lại giả bộ tài tử phong lưu, giờ hiện nguyên hình là sắc lang, các mỹ nữ cũng đã nhìn ra chân tướng, liền quay người bỏ đi. Nguồn: https://truyenfull.vn
PS: cái câu này chả thấy liên quan gì theo mạch truyện, vẫn cứ dịch cho mọi người đọc nhưng theo dịch giả là bỏ béng nó đi thì hơn)
Triệu Tử Văn bậy bạ nói:
- Ta là người Kinh quốc, chỉ có điều mấy tháng trước không cẩn thận bị cánh cửa kẹp, tóc bị mất một đoạn.
Hắn nói xong rồi thở dài.