Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 67: Tiền sữa bột của chúng ta

"Hạ Văn, tiểu tử ngươi cho ta đứng lại!"
Triệu Tử Văn thấy Hạ Văn Đăng mới vừa sáng sớm đã tới tìm mình, cảm thấy đau đầu một trận, vị thiếu gia này đúng là thù dai, đã qua một đêm như vậy rồi mà vẫn còn nhớ, không phải chỉ là tối qua ta không có giúp ngươi thôi sao... Triệu Tử Văn thấy Hạ Văn Đăng đã đi đến trước mặt mình, chỉ đành cười khổ nghiêm mặt nói: "Thiếu gia, ngươi cũng biết, ta là tự thân khó bảo toàn a, như thế nào có thể đi giúp ngươi ?"
Hạ Văn Đăng xem thường nói: "Cho tới bây giờ ta vẫn không có trông cậy vào ngươi cứu ta, ta tìm ngươi là muốn hỏi ngươi, tối hôm qua vì sao ngươi lại chạy đến tây sương phòng?"
Nguyên lai là việc này, thiếu chút nữa còn tưởng ngươi cũng giống tỉ tỉ của ngươi tới tróc gian, Triệu Tử Văn khoát tay: "Như thế nào có thể , ta là ngủ không được nên mới ra ngoài đi dạo, không nghĩ tới lại đi tới tây sương phòng , hơn nữa vừa vặn lại bị tỉ tỉ ngươi bắt gặp."
"Có chuyện trùng hợp như vậy sao? Ngay đúng lúc ngươi đi tới tây sương phòng?"Hạ Văn Đăng có chút thâm ý liếc mắt nhìn Triệu Tử Văn.
Triệu Tử Văn giả ngu chuyển đề tài nói: "Còn không phải như vậy sao? Bất quá thiếu gia ngươi cũng thật không có nghĩa khí, tối hôm qua đi Vạn Hoa Lâu cũng không có tới kêu ta."
Hạ Văn Đăng suy nghĩ, vừa thấy vẻ mặt hoan hỉ của Triệu Tử Văn này, nhưng chính mình không có tới dẫn hắn đi cùng, quả thật có chút không nói nghĩa khí, nhưng đột nhiên hắn lại nghĩ tới mấy chuyện trước đây, căm giận nói: "Tiểu tử ngươi là vô ý hay là cố tình tới nhìn lén Hạ Bình tắm?"
Triệu Tử Văn biết thiếu gia này thích Hạ Bình, nhưng là hắn thật sự vô ý nhìn thấy, khóc cười không được nói: "Ta thật sự là trong lúc vô tình nhìn thấy ."
"A, cũng may là ngươi không có nhìn thấy gì, bằng không ta thật muốn bóp chết ngươi nha", Hạ Văn Đăng tàn bạo nói.
Hoàn hảo là Hạ Bình đã nói Triệu Tử Văn cái gì cũng không có nhìn thấy, bằng không hắn thật sự phải chết thảm a , Triệu Tử Văn cười hắc hắc: "Đương nhiên cái gì cũng không có nhìn thấy… Thiếu gia, bây giờ còn sớm, hay là chúng ta ra ngoài vui chơi đi?"
Hạ Văn Đăng nhìn nhìn sắc trời, cũng thấy trời còn sớm , cười nói: "Đi, Cùng thiếu gia ta đi uống điểm tâm sáng."

Điểm tâm sáng? Ý tưởng này cũng được nha, Triệu Tử Văn cao hứng kéo tay áo Hạ Văn Đăng chạy ra ngoài phủ.
"À quên, còn một chuyện ta vẫn chưa có nói " Hạ Văn Đăng dừng bước nói: "Ta tìm ngươi là có chuyện, sáng nay Quần Phương Các Các chủ đưa thiếp mời đến đây, muốn ngươi đêm nay đến Quần Phương Các một chuyến, hình như là kêu ngươi tới lấy bạc, còn nói nếu đêm nay ngươi vẫn không đến lấy, hai trăm lượng bạc kia sẽ coi như xí xóa."
Có ngốc tử mới không cần tiền, Triệu Tử Văn gật gật đầu nói: "Đêm nay ta liền tới lấy, chỉ là trước tiên chúng ta đi uống điểm tâm sáng đã."
Hạ Bình nhìn thấy thân ảnh của Triệu Tử Văn rời đi, hung hăng giậm giậm chân: "Đồ Hạ Văn đáng chết, lại không mang người ta theo, ngươi không phải đã đáp ứng yêu cầu của ta…"
Đại tiểu thư ở phía sau nhìn khuôn mặt có chút ửng đỏ của Hạ Bình, thầm nghĩ trong lòng: "Tiểu nha đầu này mấy ngày nay thay đổi rất nhiều, như thế nào cảm giác là lạ, có phải hay không là do người xấu kia giở trò quỉ?"
"Xem như tiểu tử ngươi còn có chút nghĩa khí, không có quên rủ ta đi cùng." Hạ Văn Đăng nhỏ giọng nói thầm , hai người thừa dịp đêm tối tĩnh lặng, tuy rằng không phải đi kỹ viện, nhưng bình thường buổi tối Hạ phu nhân không có muốn Hạ Văn Đăng ra khỏi phủ, hai người chỉ đành lén trốn đi ra cửa sau, Triệu Tử Văn lại là vì hai trăm lượng bạc.
"Má ơi! Quỷ!" Triệu Tử Văn cùng Hạ Văn Đăng bị dọa sợ đến ngây người, chỉ thấy ở cửa sau có một vị nữ tử tóc dài mặc một chiếc áo ngủ màu trắng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng, đứng yên không có nhúc nhích, hai người vẫn chưa nhìn rõ mặt nàng nên còn tưởng là gặp quỉ.
Đương Triệu Tử Văn thấy cái bóng nhàn nhạt của nữ quỉ tiến lại bên cạnh mình, hắn mới biết mình hiểu nhầm, Triệu Tử Văn tiến lên phía trước vài bước, nhìn kỹ lại, thấy được một đôi mắt đẹp kiều mỵ, liền cả kinh nói: "Hạ Bình, như thế nào lại là ngươi? Đã trễ thế này, ngươi đứng ở đây làm gì?
"Hừ, là ta một mình ở đây chờ gặp ngươi, thử xem ngươi còn dám đi dụ dỗ nữ tử hay không?" Hạ Bình hai tay chống hông, làm một bộ bà quản gia nói.
Triệu Tử Văn trong lòng cười khổ, tiểu nha đầu này vẫn chưa có xuất giá, mà đã sớm có bộ dáng bà quản gia như vậy, nếu thực cưới nàng làm lão bà thì thật là xong rồi, đến lúc đó sợ rằng ngay cả tiền riêng của mình cũng bị quản, nha đầu kia khẳng định là cũng biết Lâm Mộng Phỉ đưa thiếp mới đến đây, nhưng không nghĩ tới nàng lại nhanh chân đến đây để chờ mình, nhưng bạc này không thể không tới lấy, liền nói nhỏ ở bên tai Hạ Bình: "Ngươi cũng biết, lần trước Các chủ đáp ứng cho ta hai trăm hai, ta vẫn chưa có đi lấy, nàng đêm nay bảo ta đi lấy, chẳng lẽ còn bày đặt không cần tiền sao? Đây chính là tiền sữa bột của chúng ta a!

"Tiền sữa bột?"
Triệu Tử Văn gật gật đầu, lại ở bên tai Hạ Bình thì thầm vài câu, sau khi nàng nghe xong, hai má đỏ bừng gật gật đầu, sau đó lại thấy hắn đang nhìn bộ ngực sữa của nàng mà cười, có chút lo lắng nói, chẳng lẽ ta sau này lớn lên thật vẫn không có sữa sao? Còn muốn tìm vú em?
Hạ Văn Đăng vừa rồi bị Hạ Bình dọa cho sợ ngây người, hiện tại thấy Triệu Tử Văn thì thầm to nhỏ ở bên tai nàng, mà Hạ Bình nghe xong mặt cười ửng đỏ, giống như là vì những lời nói của Hạ Văn, cảm giác bên trong có chút không thích hợp, Hạ Bình này sẽ không phải bị hắn câu dẫn chứ? Tiểu tử này động tác cũng quá nhanh, ta còn chưa bắt đầu động thủ . . .
Triệu Tử Văn sau khi thu phục Hạ Bình, liền lôi kéo Hạ Văn Đăng còn đang trầm ngâm suy nghĩ hướng ngoài cửa chạy đi, trước khi đi khỏi Triệu Tử Văn cũng không quên cho Hạ Bình một cái hôn gió.
Hạ Bình kiều mỵ xấu hổ giậm chân nói: " Hạ Văn chán ghét!"
"Hạ Văn, ngươi có phải đã đem Hạ Bình thu vào trong tay rồi không?" Đi được cả nửa ngày trời Hạ Văn Đăng rốt cuộc không nhịn nổi tò mò hỏi.
Thiếu gia sẽ không đoán được mà, cũng không thể cho hắn biết , nếu hắn nói cho đại tiểu thư thì hậu họa khó lường, Triệu Tử Văn cười ha ha nói: "Như thế nào có thể , tầm mắt của Hạ Bình thế nào, sao có thể coi trọng một tiểu thư đồng như ta chứ, khẳng định là thiếu gia ngươi nghĩ sai rồi", hắn lại nhìn phía Quần Phương Các ở ngay phía trước nói: "Ai nha, thiếu gia chúng ta tới rồi, vào đi thôi." Không đợi Hạ Văn Đăng đáp lời, trực tiếp đem Hạ Văn Đăng lôi,kéo đi vào.
Tú bà thấy Triệu Tử Văn cùng Hạ Văn Đăng tiến vào, vội vàng đi tới nghênh đón: "Nguyên lai là Hạ công tử đến đây!" Sau đó lại liếc mắt nhìn Hạ Văn đầy thâm ý, tuy rằng tú bà đối với học thức của Triệu Tử Văn rất khâm phục, nhưng hắn dù sao cũng chỉ là một tên tiểu thư đồng, cho nên chính là mỉm cười một cái mà nhìn hắn. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
Triệu Tử Văn cũng hiểu được ý tứ của nàng, cũng ôm quyền hướng nàng mỉm cười.
Các tú bà còn chưa dẫn Hạ Văn Đăng vào ngồi "Hạ huynh, ngươi cũng đến rồi a, mau tới đây ngồi đi." Chỉ thấy tiểu vương gia Hạng Tử Hiên ngồi ở tại một chiếc bàn ở trung tâm đại sảnh, hướng Hạ Văn Đăng phất tay nói.
Hạ Văn Đăng cũng chỉ đành hảo hảo mang theo Triệu Tử Văn đi tới bên đó: "Tham kiến tiểu vương gia."
Tiểu vương gia ha ha cười nói: "Đều là huynh đệ một nhà, không cần đa lễ, mau ngồi xuống đi thôi."