Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 395: Thùy dữ tranh phong

Nhìn lại trận chiến trên Giang thành lúc trước mà Hạng Tử Hiên đã dày công sắp đặt. Lúc đó Triệu Tử Văn với Bá vương thương đã chém giết thống lĩnh Tôn tướng quân, khiến cho kế hoạch của y bị thất bại, làm cho y vô cùng đau đớn.
Nếu có thể đánh bại Triệu tướng quân bách chiến bách thắng này Hạng Tử Hiên cũng có thể được an ủi khi thất bại trong trận chiến ở Gian Thành. Nhất cử lưỡng tiện này, tại sao y lại không đồng ý liên thủ cùng với An vương chứ?
Hạng Tử Hiên tự tin cười nói:
- Hy vọng ta sẽ không làm cho vương gia thấy thất vọng.
Lời nói của hai người rơi vào trong tai những người khác thì họ hiểu rằng An vương sẽ cùng Chính nam vương liên thủ, cùng đối phó với Triệu Tử Văn.
Triệu tướng quân có thể tái diễn trận chiến ở Giang thành huy hoàng năm xưa hay không ai cũng không dám đảm bảo. Thế nhưng hình tượng Triệu tướng quân đã xâm nhập vào trong lòng mọi người, tất cả đều biết đây sẽ là một trường ác chiến.
- Chính Nam vương quả nhiên là một người sáng suốt. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Đôi mắt An vương lóe ra một luồng tinh quang.
Hạng Tử Hiên cười nhạt một tiếng:
- Phải nói là An vương đa mưu túc trí mới đúng. Hai tử địch với nhau giờ lại khen ngợi nhau.
Hạng Dận Trinh nhìn vào đôi mắt của Hạng Tử Hiên thì nhận ra trong mắt cả hai đều có vẻ lo lắng. Dù sao Triệu Tử Văn vẫn còn một đám kỵ binh đoàn, Hạng Tử Hiên dựa vào Gia Cát liên nỗ mới dám cùng với Sở Thăng và An vương khiêu chiến. An vương có cao thủ này trợ giúp cho nên y cũng sẽ không e ngại Hạng Tử Hiên và Triệu Tử Văn.
Hạng Long Đào trừng mắt nhìn Triệu Tử Văn, trong lòng y thầm nghĩ, giải quyết xong cái tai họa này rồi sẽ tử chiến với An vương, mình có Gia cát liên nỗ trong tay, há còn phải sợ ai?
Tính tình Hoài vương vốn nóng nảy, ông quát lớn:
- Không cần nói nhiều nữa, khai chiến!
Hoài vương hôm nay tới đây chính là để giết An vương báo thù cho hoàng chất của mình. Ông làm sao biết được người ảnh hưởng đến cái chết của An Ninh lớn nhất chính là Hạng Tử Hiên. Triệu Tử Văn lúc này cũng không tiện mở miệng giải thích, đợi sau khi mọi việc chấm dứt rồi sẽ nói rõ sau.
- Giết.

Binh lính Giang Nam bị bọn phản đảng này khinh thường, bọn họ làm sao có thể nhịn được. Toàn bộ vung đao hét lớn, tức giận gầm lên, dùng khí thế mong muốn chứng minh mình không phải là kẻ bạc nhược.
Bảy tám nghìn binh mã trong nháy mắt gầm rú, tựa như là ngựa đứt cương. Binh mã của An vương và Chính Nam vương cũng không chịu thua kém, gầm lên một tiếng rồi xông lên, một cuộc đại chiến hết sức ác liệt sắp diễn ra.
Hạng Long Uyên nhìn Triệu Tử Văn, ánh mắt hắn đột nhiên trở nên lạnh lùng, hắn hét lớn một tiếng:
- Tất cả tướng sĩ nghe hiệu lệnh của ta, tướng sĩ ở tầng ngoài ngăn cản quân địch, tướng sĩ ở tầng trong toàn lực vây giết Triệu Tử Văn.
Phương pháp tác chiến này rõ ràng là nhằm vào Triệu Tử Văn, hy vọng trong thời gian ngắn có thể vây giết hắn. Dù sao thì Triệu Tử Văn cũng là trụ cột của binh lính Hàng Châu, chỉ cần giết chết được hắn, binh lính Hàng Châu sẽ như rắn mất đầu, quân đội Hàng Châu nhất định sẽ đại loạn.
- Kế sách hay!
An vương hưng phấn. Trong tầng tầng vây công này, y không tin rằng Triệu Tử Văn có thể chống đỡ được, trừ phi là hắn mọc cánh bay ra.
Đồng thời, Hạng Long Uyên không ngừng chớp mắt nhìn Hạng Tử Hiên, hy vọng hắn cũng có thể hạ chỉ lệnh như vậy. Hạng Tử Hiên do dự một chút sau đó lạnh lùng nói:
- Toàn quân vây giết Triệu Tử Văn.
Oanh một tiếng, chúng tướng sĩ xung quanh Triệu Tử Văn đã nghe thấy mệnh lệnh, nhanh chóng bước lên phía trước, hét vang đinh tai nhức óc:
- Giết!
Hoài vương hiểu rõ Triêu Tử Văn mà xảy ra chuyện gì thì cuộc chiến này chắc chắn sẽ thất bại. Trong lòng ông thầm mắng Hạng Long Uyên hèn hạ, sau đó vội vàng chỉ huy quân đội, cao giọng nói:
- Tách trận thế ra, mau cứu Triệu tướng quân.
Binh lính Hàng Châu biến trận chiến này quan trọng cho nên tuyệt đối không thể để Triệu tướng quân bị vây giết. Bọn họ đều hét lớn một tiếng:
- Xông lên!
Bụi đất bay mù trời, kỵ binh Hàng Châu đều lao về phía Triệu Tử Văn đang bị vây, hy vọng có thể mở một đường máu vào trong đó.

- Ta bảo vệ cho ngươi lao ra.
La Thanh Yên vẫn lạnh lùng như cũ, thản nhiên nói bên tai Triệu Tử Văn. La Thanh Yên tâm tư mẫn tiệp làm sao không biết tầm quan trọng của Triệu tướng quân đối với cuộc chiến hôm nay.
Triệu Tử Văn là một đại nam tử, làm sao có thể để nữ nhân bảo vệ, hắn nghiêm mặt nói:
- La tỷ tỷ, hay là để đệ bảo vệ tỷ lao ra.
La Thanh Yên cảm thấy nao nao sau đó tức giận nói:
- La Thanh Yên ta không để cho bất kỳ kẻ nào phải bảo vệ, đại sự là quan trọng, ngươi hãy lấy đại cục làm trọng!
Hai tướng sĩ vây quanh hai người đều lộ vẻ mặt dữ tợn, đao phong sác bén đánh thẳng về phía hai người. Triệu Tử Văn và La Thanh Yên không tranh cãi nữa, bất chấp ai bảo vệ cho ai cũng thế.
La Thanh Yên dẫn đầu lao ra ngoài, cũng không quay đầu lại mà nói:
- Nhỡ kỹ, đừng quên những lời ngươi đã đáp ứng ta.
Ở thời khắc nguy hiểm, La Thanh Yên vẫn không quên dặn dò chuyện Triệu Tử Văn đã từng hứa giúp nàng đánh bại kẻ thù Sở Thăng.
Triệu Tử Văn biết rằng vừa rồi ở trong Tĩnh Tâm điện đã trải qua một phen đại chiến, sức lực không còn nhiều nữa, bây giờ lại bị vây công như thế này, chắc hắn sẽ không thể kiên trì được bao lâu. Còn có viện binh Hàng Châu là còn một hy vọng cho nên hẵn vẫn không thể dễ dàng bỏ cuộc.
Quân địch hung hãn tựa như là nước thủy triều, từng làn tên bắn ra hướng thẳng về phía Triệu Tử văn và La Thanh Yên. Trong lòng Hoài vương hồi hộp, đấu pháp như vậy, chỉ sợ Triệu tướng quân phải chết mất.
Đôi mắt An vương bắn ra tường luồng hàn quang:
- Triệu Tử Văn, cho dù võ công của ngươi có cao tới đâu, không có viện quân ngươi cũng phải chết trong cuộc chiến này.
Chúng tướng sĩ Hàng Châu làm sao có thể để Triệu tướng quân ngã xuống đơn giản như vậy, bọn họ nhanh chóng tiến lên, hung mãnh đánh tới phía Triệu tướng quân đang bị vây hãm.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về rất nhiều quân đội này. Trong thời khắc nguy cơ, đột nhiên vang lên một tiếng gầm to từ phương xa tới:
- Kỵ binh đoàn xuất, thùy dữ tranh phong!
Nghe thấy tiếng hét rung trời, mọi người cũng cam thấy run rẩy, tựa hồ như là có mười vạn binh lính đến vậy. Mọi người đều kinh ngạc hướng về phía thanh âm kia.
Chỉ thấy rất nhiều hắc mã lao tới đây. Chúng tướng sĩ đều thống nhất khôi giáp, trong tay cầm ngân thương. Đầu ngân thương lóe ra từng luồng hàn mang. Chúng tướng sĩ thân thể mỗi người đều tráng kiện, mắt hổ băn ra từng luồng sát ý lạnh như băng, khiến cho mọi người cảm thấy quân lính này thạt đáng sợ.
Kỵ binh đoàn! Bọn họ quả nhiên đã xuất hiện. Hạng Tử Hiên, Hạng Long Uyên và An vương đồng thời xuất hiện ý nghĩ này.