Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 390: Lục thân bất nhận

- Ta biết rằng ngươi sẽ không bỏ qua cho ta, nhưng ta vẫn muốn hỏi ngươi.
Ánh mắt Triệu Tử Văn sáng lên nhìn Hạng Tử Hiên:
- Ngươi sẽ không tha cho Hạ Bình sao?
Cảm thấy ánh mắt của hắn khác thường, Hạng Tử Hiên hơi chột dạ, thế nhưng biểu lộ của hắn vẫn lạnh lùng, không nhanh không chậm nói:
- Sẽ không!
- Ha ha.
Triệu Tử Văn châm chọc cười nói:
- Nhị hoàng tử đúng là tâm ngoan thủ lạt, ngay cả em gái ruột của mình cũng không tha!
- Cái gì mà em gái ruột?
Hạng Tử Hiên run cả người, nhưng y vẫn nghiêm trang cuời lạnh nói:
- Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì?
Triệu Tử Văn biết rằng y sẽ không thừa nhận nên nghiêm mặt nói:
- Lúc ở Hàng Châu, An Vương phái sát thủ ám sát Hạ Bình hẳn là ngươi là người bí mật báo cho y thân phận của nàng phải không? Lúc ấy ta cảm thấy rất kỳ quái, thân phận của Hạ Bình bí ẩn như thế, ngay cả An Vương cũng không biết, tại sao ngươi lại biết?
Hạ Bình rất giống mẹ đẻ của nàng, mà nếu như Hạng Tử Hiên chính là ca ca ruột của nàng, làm sao y không nhận ra nàng được! Tuy nhiên Hạng Tử Hiên lúc ở Hạng Châu chưa bao giờ lộ ra một vẻ khác thường khi gặp Hạ Bình, có thể thấy là y che giấu kỹ đến mức nào.
Hạng Tử Hiên mỉa mai nói:
- Triệu huynh tại sao lại cho rằng ta biết chuyện này? Ta lớn lên từ nhỏ ở Hàng Châu, làm sao có thể biết bí mật này được chứ?
Triệu Tử Văn thản nhiện nói:
- Chắc hắn ngươi nhớ rõ năm đó hoàng thượng và mẫu thân Hạ Bình tuy gặp gỡ nhau nhưng hoàng thượng cũng không muốn nạp mẫu thân Hạ Bình làm phi. Sáu năm sau, bọn họ gặp nhau lần nữa, đột nhiên hoàng thượng lại muốn thành thân với mẫu thân Hạ Bình. Lúc ta nghe hoàng thượng nói chuyện này thật kỳ quặc trải qua nhiều chuyện như vậy ta đoán rằng chính ngươi đã khiến cho hoàng thượng đổi ý nạp thiếp.

Những lời này nói ra rất rõ ràng. Hạng Tử Hiên chính là ca ca ruột của Hạ Bình. Bây giờ Hạng Tử Hiên mới hai mươi hai tuổi, cứ thế mà suy ra thì năm hoàng thượng và mẫu thân Hạ Bình gặp lại nhau thì Hạng Tử Hiên đã vừa vặn sáu tuổi. Trên thế gian này, liệu có sự trùng hợp như thế không.
- Tuyệt vời, tuyệt vời, thật sự là rất tuyệt vời!
Hạng Tử Hiên không kìm được vỗ tay.
- Triệu huynh chẳng lẽ không nhận ra rằng một vị hoàng tử làm sao có thể biến thành huynh đệ của hoàng đế, biến thành một vương gia. Chuyện hoang đường này, không ngờ Triệu huynh cũng dám nghĩ tới.
Nếu như chuyện này được truyền ra thì đúng là đã làm tổn hại rất lớn đến danh dự của hoàng thất. Thế nhưng, hôm nay Triệu Tử Văn không bận tâm nhiều như vậy, hắn nói tiếp:
- Lúc trước bởi vì ngươi danh không chính, ngôn không thuận cho nên hoàng thượng không muốn nói cho người khác biết đến sự hiện hữu của ngươi. Thế nhưng hoàng thượng lại mắc thêm sai lầm nữa là để mẫu thân Hạ Bình sinh ra nàng ta. Giấy không gói được lửa, hoàng thượng muốn nạp mẫu thân Hạ Bình làm phi cho nên khiến cho đương kim thái hậu tức giận, kết quả khiến cho mẫu thân Hạ Bình vì thế mà chết. Sau đó, Hạ Bình bị bí mật chuyển đến Hàng Châu, hoàng thượng lúc này đối với ngươi cảm thấy áy náy, muốn bảo vệ ngươi cho nên không nghĩ nhiều, nói dối rằng ngươi là con do tiên hoàng với một cung phi trong lãnh cung sinh ra.
Hạng Tử Hiên càng nghe thì sắc mặt càng âm trầm. Đối với những chuyện mà Triệu Tử Văn vừa nói hắn vô cùng kinh ngạc. Ánh mắt của y không hề tức giận mà có vẻ kiêng kị, bởi vì lời nói của Triệu Tử Văn dường như đã đem toàn bộ sự tình năm đó tái diễn lại một lần.
- Được, nói rất hay!
Hạng Tử Hiên biết rằng không còn cách nào che dấu nữa, khuôn mặt tràn đầy lo lắng cười nói:
- Triệu huynh, lúc ở Hàng Châu gặp ngươi ta chỉ biết ngươi không phải là người bình thường, hôm nay gặp lại ta đã nhận ra huynh thật là thông minh tuyệt đỉnh.
Sau khi đã thông suốt tất cả mọi chuyện, Triệu Tử Văn lắc đầu nói:
- Ta biết ngươi muốn báo thù, nhưng mà những người năm đó đã rời khỏi dương gian, bây giờ ngươi muốn lấy lại ngôi vị hoàng đế phải không?
- Hừ, sau khi lấy lại ngôi vị hoàng đế, ta sẽ giết hết người trong hoàng tộc.
Sắc mặt Hạng Tử Hiên trở nên tức giận, hắn phẫn nộ nói.
Lúc này Hạng Tử Hiên đã bị quyền lực che mờ mắt. Y dù là vì báo thù nhưng cũng muốn tranh đoạt quyền thế.
Năm đó Đại hoàng tử chết yểu thời thiếu niên, Hạng Tử Hiên thân là Nhị hoàng tử dĩ nhiên sẽ kế thừa ngôi vị thái tử. Nếu như không có di chiếu của lão hoàng đế thì ngôi vị hoàng đế đúng là do y kế thừa. Chỉ là thân phận của Hạng Tử Hiên không thể để lộ ra ngoài. Hôm nay lão hoàng đế lại để lại di chiếu, mà điều quan trọng hơn là một khi kế thừa ngôi vị hoàng đế, Hạng Tử Hiên sẽ tiến hành giết chóc. Triệu Tử Văn làm sao có thể để cho âm mưu của y trở thành hiện thực được?
- Ngươi đã nhiều lần bày mưu tính kế với Hạ Bình, chẳng lẽ ngươi không thấy thẹn trong lòng sao?
Triệu Tử Văn lạnh lùng nhìn y nói.

Hạng Tử Hiên cười to nói:
- Chẳng lẽ ngươi không biết rằng người trong hoàng thất đều lục thân bất nhận hay sao?
Triệu Tử Văn ngạc nhiên, không ngờ vị tiểu vương gia này lại có thể nói những lời tuyệt tình như vậy.
May mà tiểu nha đầu Hạ Bình hiện đang ngủ say nếu không nàng nghe thấy ca ca ruột mặt người dạ thú của mình nói những lời này thì chắc chắn rằng sẽ khóc òa lên. Trong lòng Triệu Tử Văn đã thầm quyết định sẽ không đem chuyện ca ca ruột của nàng nói cho nàng biết, bí mật này phải được chôn dấu sâu trong đáy lòng.
- Ta nhớ rằng trên người ngươi có một miếng ngọc bội hình phượng, hóa ra miếng ngọc bội này là do mẹ của ngươi để lại cho ngươi.
Triệu Tử Văn nhìn Hạng Tử Hiên nói.
Lúc Hạ Bình mới sinh ra, lão hoàng đế đã tặng cho nàng một miếng ngọc bội hình phượng, mẫu thân Hạ Bình cũng có một miếng như vậy, cho nên bí mật về những miếng ngọc bội đã được giải tỏa trong lòng Triệu Tử Văn.
Mục đích ban đầu của Triệu Tử Văn đến Hạ phủ làm thư đồng chính là vì miếng ngọc bội này, không ngờ trong đó lại ẩn chứa một âm mưu lớn.
- Nói nhiều như vậy chắc Triệu huynh cũng đã biết những điều cần biết rồi, ta nghĩ rằng ngươi đã có thể yên tâm mà ra đi.
Hạng Tử Hiên không trả lời, xem như là thừa nhận. Sát khí trong mắt y ngày càng nồng đậm, đối với một người đã biết quá nhiều điều, y tuyệt đối sẽ không nương tay. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
- Giết!
Hạng Tử Hiên vừa mới chuẩn bị động thủ thì ngoài điện đã truyền đến một tiếng kêu. Hạng Tử Hiên hơi sững, sờ, vội vàng hướng ra ngoài điện nói:
- Xảy ra chuyện gì?
- Khởi bẩm Vương gia.
Một thị vệ vội vàng đi vào trong điện, quỳ gối trước cửa vội vàng nói:
- Đội quân của An Vương đã tiến đánh kinh thành.
- An Vương, quả nhiên là hắn không kìm được, đã động thủ rồi.
Hạng Tử Hiên cười lạnh nói:
- Ta lại muốn xem xem hắn có bao nhiêu năng lực!
An vương sao? Triệu Tử Văn nhướn này, khóe miệng nở ra một nụ cười thâm trầm. Xem ra trận chiến giờ mới chính thức bắt đầu. Triệu Tử Văn thầm nghĩ trong lòng. Thử xem, Hạng Tử Hiên và An Vương đến tột cùng ai mới là kẻ thắng cuộc đây?
Chém giết nổi lên tứ phía trong hoàng thành. Tình hình chiến đấu dường như ngày càng thêm nghiêm trọng. Hạng Tử Hiên không đi ra ngoài điện bởi vì hắn biết rằng, Triệu Tử Văn còn nguy hiểm hơn cả An vương.
- Thế nào, Hạng huynh không đi ra xem ư?
Triệu Tử Văn cười nói.