Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 357: Muốn về nhà

Hạng Long Không hơi ngẩn ra, cảm thấy kỳ quái. Triệu đại nhân dù trả lời câu hỏi đầu tiên chính xác thì hai câu sau cũng toàn là nói bừa, Hưng Bình công chúa làm sao lại giữ hắn ở lại chứ?
Mọi người cũng đều rất căm giận bất bình với cái vị tên là Triệu Tử Văn huynh đài này. Khi trả lời câu hỏi thứ hai thì có thể biết hắn là một kẻ miệng lưỡi dẻo quẹo, tâm địa gian xảo phong lưu rồi. Câu hỏi thứ ba thì lại nói tới tiên tử trong mộng ở hắc động, quả thực là không biết điều.
Ừ, tiểu tử này khinh thị Hưng Bình công chúa như vậy mà còn dám tới đây đòi làm phò mã, khẳng định là chọc giận công chúa. Công chúa lưu hắn ở lại, tiểu tử này tuyệt đối phải chết bi thảm rồi. Trong lòng hơn nửa đám người ở đây đều nghĩ như vậy. Hẳn là sẽ có người tới bắt hắn lôi đi.
Duy chỉ có những người biết Triệu Tử Văn là không nghĩ như vậy. Bọn họ lại nghĩ, chẳng lẽ Hưng Bình công chúa biết thân phận của Triệu tướng quân, cho nên ái mộ muốn chọn hắn làm phò mã sao?
Mà Hạng Long Uyên sắc mặt lại càng âm trầm, cắn răng không nói một lời.
Kẻ kiêng kỵ Triệu Tử Văn hơn nữa là Hoàn Nhan Liệt, cảm thấy Hưng Bình công chúa lưu Triệu Tử Văn ở lại tất nhiên là có "thâm ý". Y âm thầm tức giận, nhưng không thể nổi giận ở hoàng cung Tây Lương được.
Dáng người Hưng Bình công chúa thướt tha tuyệt mỹ, uyển chuyển vô cùng, chỉ một cái nhíu mày cũng khiến người ta mê mẩn, quả là vưu vật của nhân gian, nữ tử Hung Nô thô cuồng sao có thể sánh bằng chứ? Hoàn Nhan Liệt không cam lòng nhìn Hưng Bình công chúa, vẻ tham lam trong mắt vẫn chưa hề giảm bớt chút nào.
Một đội hộ vệ cung đình đi vào trong đại sảnh, hộ tống những người khác đi tới Tĩnh Tâm các. Trong lòng họ đều cảm thấy không cam tâm nhưng cũng chỉ còn nước hy vọng Hưng Bình công chúa lưu Triệu Tử Văn ở lại là có ý khác.
Hoàn Nhan Liệt vô cùng tự phụ tất nhiên là sẽ không thèm vì một nữ tử mà tức giận, trong lòng thầm nghĩ, đến lúc ta công phá Tây lương, đánh hạ Đại Kinh, ta xem Hưng Bình công chúa ngươi có phải sớm muộn cũng thành vật trong bàn tay ta không.
Đôi con ngươi thâm thúy của Hạng Long uyên hiện lên một tia sáng lạnh lùng nương theo những hộ vệ, hướng tới Tĩnh Tâm các. Mà Hạng Long Không hướng về phía Triệu Tử Văn cười giảo hoạt, ý tứ rất đơn giản: Phải nắm lấy cơ hội.
Nhìn ánh mắt tinh ranh của Bát Hoàng tử, Triệu Tử Văn khóc không ra nước mắt, cũng không biết trong hồ lô của Hưng Bình công chúa bán thuốc gì.
Đợi tới khi toàn bộ mọi người đã rời khỏi Chư Vương các, ngay cả tiểu cung nữ cũng đã lặng yên rời đi, trong đại sảnh chỉ còn lại một mình Triệu Tử Văn và Hưng Bình công chúa đang ở phía sau rèm dưới ánh nến đỏ phát ra yếu ớt.
Ánh sáng đỏ lờ mờ chiếu từ bên trong rèm xuống khuôn mặt trái xoan xinh xắn Hưng Bình công chúa. Ánh sáng đỏ nhàn nhạt khiến khuôn mặt nàng trở nên ửng hồng, càng tăng thêm vẻ kiều mỵ đồng lòng người của nàng.
Hai người trong đại sảnh đều không biết nói gì, trầm mặc cúi đầu. Ánh nến hồng trông có chút mập mờ, lại có vẻ kiều diễm.
Lúc này đột nhiên nghe Hưng Bình công chúa phá vỡ yên lặng, dịu dàng nói:
- Triệu công tử, ngươi có thể tới đây không?
Tới đây? Triệu Tử Văn nhìn bóng hình xinh đẹp kia, không khỏi nuốt miếng nước bọt. Cũng không hiểu Hưng Bình công chúa chơi trò gì nhưng ta là một đại nam nhân đã trưởng thành, sợ gì một tiểu cô nương chứ? Triệu Tử Văn liền bước vài bước lên bậc thềm, tiến về phía tấm rèm. Đến khi tới trước rèm, hắn đột nhiên dừng lại, cảm thấy khó bước tiếp.
Công chúa vốn đều là những kẻ điêu ngoa ngang ngạnh, cành vàng lá ngọc. Vừa rồi hắn trả lời mấy câu hỏi lại chẳng ôm hy vọng gì nhiều, tùy tiện trả lời. Lúc này hắn không khỏi lo lắng công chúa sẽ vì vậy mà tức giận, cho nên muốn lưu một mình mình lại, muốn sửa trị mình.
Nói không chừng sau tấm màn này có bẫy rập, Triệu Tử Văn cũng không dám tùy tiện liều mạng đi vào. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
- Hừ, đường đường là Triệu tướng quân, chẳng lẽ lại còn sợ ta ăn thịt ngươi sao? Hưng Bình công chúa hừ nhẹ một tiếng nói.
Hóa ra là cô nàng này biết mình sao? Triệu Tử Văn nghe tiếng nói kiều mỵ quen thuộc này không khỏi sững sờ ở trước rèm, cảm giác tiếng nói này dường như đã nghe thấy ở đâu rồi.
Đột nhiên, một cánh tay thon thon đột nhiên xuyên qua tấm rèm, nắm lấy bàn tay Triệu đại nhân kéo vào bên trong rèm.

Triệu Tử Văn trong lúc nghi hoặc bị Hưng Bình công chúa lôi vào. Hơn nữa khí lực của cô công chúa này cũng không nhỏ yếu, trong lúc không phòng ngự lập tức bị kéo nhào vào trong.
Phía sau rèm đặt một chiếc giường hồng loan. Triệu Tử Văn trực tiếp bị kéo ngã lên trên giường, âm thầm líu lưỡi. Hưng Bình công chúa tuyệt đối là người đã từng luyện võ, nếu không thì làm sao lại có khí lực lớn như vậy chứ?
Hắn nghi hoặc ngẩng đầu lên, lập tức đôi mắt trợn tròn, sững sờ nằm trên giường không nhúc nhích, phảng phất như bị rút hồn phách.
Một khuôn mặt tuyệt mỹ xinh xắn hiện lên, đôi mi cong vút, mặt ngọc má phấn, mắt hạnh mũi ngọc, miệng anh đào nho nhỏ, mặc một bộ y phục màu vàng nhạt, càng làm tôn lên vẻ đẹp cao quý của nàng.
Càng tuyệt hơn chính là khuôn mặt xinh xắn khiến người ta hít thở không thông này Triệu Tử Văn lại rất quen thuộc. Hắn vừa kinh ngạc vừa vui mừng, lại không dám tin, dụi hai mắt kêu lên:
- Nàng là Mộng Phỉ?
Hưng Bình công chúa đột nhiên biến thành hồ mị từ ngày trước ở trong Quần Phương Các, Lâm tiên tử trong sơn động. Biến hóa này thật là ly kỳ, quả thực giống như là đột ngột quay ngược lại thời gian khiến Triệu Tử Văn một hồi lâu vẫn chưa tỉnh táo lại.
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Mộng Phỉ đang ngân ngấn nước, vừa giống như u oán, lại vừa như mừng rỡ sẵng giọng:
- Cái tên vô lương tâm này, ngươi rốt cuộc cũng tới tìm ta rồi.
Lâm tiên tử đột nhiên biến công chúa, Triệu Tử Văn đúng thật cảm thấy đầu váng mắt hoa, không phân nổi nam bắc, nhẹ giọng nói:
- Mộng Phỉ, nàng là Hưng Bình công chúa sao?
- Đồ vô lương tâm.
Lâm Mộng Phỉ hờn dỗi nói một câu, ánh mắt như vừa vui vừa giận, trông cực kỳ động lòng người. Nàng đột nhiên nhào vào ngực Triệu Tử Văn, ôm chặt lấy cái tên vô lương tâm này, kích động khóc nức nở:
- Tử Văn, muộii thực sự không ngờ rằng huynh sẽ tới tuyển Phò mã. Khi muội phát hiện ra người cuối cùng là huynh, muội thực là cao hứng muốn ngất đi.
Triệu Tử Văn rốt cục cũng đã hiểu rõ. Hưng Bình công chúa trước mặt này đích thực là Lâm tiên tử. Hắn sau khi kinh ngạc, lập tức hưng phấn ôm lấy Lâm tiên tử mà hắn hằng bao lâu tìm kiếm, tiếng nói ôn nhu vang lên:
- Mộng Phỉ, muội phải chịu khổ rồi.
Lâm Mộng Phỉ lúc trước đã thân cận với Triệu Tử Văn, hơn nữa ngay cả tấm thân trong sạch cũng cho hắn, cuối cùng lại biến mất vô tung. Đối với Lâm Mộng Phỉ bề ngoài kiều mỵ mà nội tâm thanh thuần này, những khổ sở trong lòng nàng ai có thể hiểu rõ đây?
- Huynh biết không, từ khi trở lại Tây Lương, mỗi ngày muội đều nhớ đến huynh, mong chờ huynh. Huynh đúng là một kẻ đáng hận.
Lâm Mộng Phỉ lau những giọt nước mắt trong suốt, cắn mạnh một cái lên cánh tay Triệu đại nhân, oán hận nói.
- Hả, chắc không phải thế chứ?
Triệu Tử Văn chịu nổi đau trên cánh tay, nghi hoặc hỏi:
- Mộng Phỉ, hình như người vô lương tâm không phải là ta đâu. Lúc đầu không phải là muội đột nhiên biến mất, bỏ ta mà đi sao? Còn hại ta không biết là ở trong sơn động đã xảy ra chuyện gì.

Mặt Lâm Mộng Phỉ đỏ bừng, lại buồn bã nói:
- Tử Văn, muội có nỗi khổ riêng.
Vừa nói vành mắt nàng vừa đỏ lên, cúi đầu không biết phải nói tiếp thế nào.
Lâm Các chủ của Quần Phương Các luôn là một nữ tử tùy tiện, đột nhiên lại biểu hiện ra thần sắc đau khổ khiến cho Triệu Tử Văn đã hiểu. Mộng Phỉ rời đi khẳng định là có lý do, cho nên có thể là do Sở Thăng giở trò quỷ.
Triệu Tử Văn ôm lấy thân thể mềm mại động lòng người của Lâm tiên tử, hít mùi hương có thể say lòng người của nàng, tâm thần rung động nhẹ giọng nói:
- Mộng Phỉ, không nên nói chuyện đó nữa. Sau này có ta thì đừng hòng có kẻ nào dám khi dễ muội.
Nghe thấy lời nói bá đạo của Triệu đại nhân, trong lòng Lâm Mộng Phỉ cảm thấy vô cùng ngọt ngào, nhẹ giọng nói:
- Tử Văn, sao huynh lại biết muội là công chúa Tây lương?
- Á, chuyện này sao?
Triệu Tử Văn nghe vậy ngượng ngùng sờ sờ mũi:
- Ta là đi cùng Bát Hoàng tử tới Tây lương.
Hắn hơi chột dạ không dám nói tiếp. Nếu sớm biết công chúa Ty Lương là lão bà của hắn thì hắn đã trực tiếp một cước đá bay toàn bộ những người tới dự tuyển rồi.
Đôi môi gợi cảm của Lâm Mộng Phỉ dẩu lên nói:
- Hóa ra là huynh làm bừa à.
Triệu Tử Văn ngượng ngùng cười. Đột nhiên đôi mắt hắn sáng ngời, nghĩ tới chuyện gì đó, vội vàng hỏi:
- Hảo hữu mà Lăng Nhi nói có phải là muội không ? Tiểu nha đầu này dấu diếm ta thật khổ. Thảo nào nàng lại thay ta báo danh, lại còn cứ hối thúc ta, muốn ta nhanh chóng đi vào. Hóa ra là Lăng Nhi đã chuẩn bị thay ta, để ta lấy được nàng về nhà.
Vấn đề của ba người tất nhiên là không cần nói rõ. Mọi chuyện hóa ra đều là tiểu ny tử kia nghĩ ra.
Trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy áy náy. lúc đầu còn tưởng là Lăng Nhi muốn cưới công chúa về nhà, hóa ra toàn bộ đều là vì mình. Ôi, cô bé này.
Kỳ thật Dư Tư Lăng lúc đầu tới Tây Lương một nửa là bởi vì Lâm Mộng Phỉ gặp nạn, một nửa là bởi vì tướng công không để ý tới nàng, nên muốn cố ý chọc giận tướng công.
Triệu Tử Văn hiểu rõ là Lâm tiên tử khẳng định có nỗi khổ khó nói, nếu không cần gì Lăng Nhi phải tới Tây lương mà không trực tiếp nói cho mình.
Thần sắc của Lâm Mộng Phỉ u oán, khuôn mặt nhỏ nhắn nở một nụ cười nhàn nhạt. Đúng là may mắn. Rõ ràng đây chính là duyên phận trời cao định đoạt. Nàng buồn bã nói:
- Lăng Nhi, là muội viết thư cho nàng. Huynh sẽ không trách muội chứ?
- Sao có thể chứ? Triệu Tử Văn cười nói.
- Nếu không có Lăng Nhi thì làm sao ta có thể cưới được lão bà bảo bối của ta, lại còn trở thành Phò mã ngàn vàng khó cầu chứ, hắc hắc.
Triệu Tử Văn cười tới dâm đãng cực kỳ nhưng Lâm Mộng Phỉ lại biết tính tình thực sự của hắn, đôi mắt đẹp nhìn trong khuôn mặt cương nghị của hắn, ôn nhu vuốt ve gương mặt hắn, nhẹ giọng nói:
- Tử Văn, huynh có phải rất muốn về nhà hay không?
Một câu nói này khiến tâm thần Triệu Tử Văn kịch chấn, ngơ ngác nhìn Lâm Mộng Phỉ, tiếng nói hơi run rẩy:
- Muội có ý gì?