Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 301: Đoàn trưởng của chúng ta, binh đoàn của chúng ta

- Ra mắt Chính Nam Vương….
Khi Điền Hổ đi đến gần phát hiện ra Triệu tướng quân đang ở bên cạnh Hạng Tử Hiên thì lập tức cung kính hành lễ nói.
Hạng Tử Hiên điềm đạm gật đầu trả lời:
- Điền tướng quân, miễn lễ.
Vương Như Khang cũng là người Hàng Châu cho nên làm sao không biết cái tên gia đinh từng ở Hạ phủ này. Tuy nhiên gã là một thương nhân gian xảo cho nênkhông đi hỏi chuyện không cần biết.
- Ra mắt Điền tướng quân! Chẳng biết có thể quan sát kỵ quân Đại Kinh luyện binh ở giáo trường không?
Vương Như Khang cùng với Phương Thiên Vũ dù sao cũng chỉ là dân thường cho nên tươi cười hỏi Điền Hồ.
Hai người này một là công tử giàu có số một ở Hàng Châu, một là công tử của Tổng đốc ở đó, Điền Hổ đương nhiên biết bọn họ liền cười gật đầu:
- Nhị vị đã là bằng hữu của Triệu huynh thì cũng là bằng hữu của Điền mỗ ta. Các vị cứ tùy tiện thưởng thức….
Ba người giả vờ như là lần đầu tiên quen biết khiến cho người khác không nhận ra. Triệu Tử Văn không thể không bội phục hành động của họ.
Triệu Tử Văn chờ sau khi ba người nói chuyện xong với nhau liền vỗ vai Điền Hổ cười nói:
- Hai nghìn tướng sĩ gần đây được huấn luyện như thế nào rồi?
- Hai nghìn tướng sĩ dưới trướng này của ta đương nhiên là được huấn luyện rất bài bản rồi.
Điền Hổ tự hào nói, sau đó y bỗng chuyển sang giọng tức giận:
- Ngươi từ trước đến nay vẫn chưa từng đến giáo trường huấn luyện. Thật không hiểu ngươi là đại tướng của kỵ quân hay ta mới là nữa?
- Ta không phải là đang lánh nạn trong phủ sao?
Triệu Tử Văn cười hắc hắc.
- Cái danh này cũng chỉ là cho có thôi, ta chẳng phải đã đến đây rồi sao?
Chuyện Triệu tướng quân phải né tránh dư luận Điền Hổ cũng biết. Thân phận của Triệu tướng quân vừa được công bố đã oanh động cả nước Đại Kinh. Triệu phủ sau đó tấp nập người, số bà mối đến xin cầu hôn nhiều vô số, xuân tâm của các tiểu thư khắp kinh thành đều nhộn nhạo, không ngừng bồi hồi ở trước cửa Triệu phủ. Mấy trăm vị tiểu thư mang theo mùi thơm như hoa lan tỏa khắp Triệu phủ khiến cho trong vòng chu vi khoảng trăm mét quanh đó đều ngửi thấy hương thơm thoang thoảng của các nàng.
- Chuyện huấn luyện từ nay về sau thế nào ngươi hãy trực tiếp tới nói với các tướng sĩ đi.
Điền Hổ khẽ đảo mắt rồi nói. Đối với chuyện Triệu tướng quân được say mê như thế này, y dĩ nhiên là tức giận không thôi.
Triệu Tử Văn quay đầu nói với Hạng Tử Hiên ba người:

- Ba vị huynh đệ, các ngươi hãy cùng với Điền huynh đi thăm thú giáo trường đi. Ta đi nói vài lời với các tướng sĩ.
Hạng Tử Hiên cười nói:
- Chúng ta đến kinh thành chính là để du ngoạn. Huynh đang bận việc thì không cần phải đi cùng.
Lúc ở trên xe ngựa, Triệu Tử Văn đã nói rất nhiều chuyện với bọn họ. Bốn người Hạng Tử Hiên dạo chơi du ngoạn ở kinh thành rồi bây giờ gặp được Vương Vạn Quán. Mà Phương Thiên Vũ biết cũng ở kinh thành để lánh nạn cho nên mới đụng phải Vương Vạn Quán, sau đó ba người tụ hội với nhau.
Cái tên Hạng Tử Hiên nghe nói là dạo chơi ở ngoài thành đến Tô Châu đụng phải một nữ tử. Hai người gặp phải mối lương duyên sau đó đã quyết định chuyện chung thân, chờ tới kinh thành sẽ nhờ Hoàng đế hạ chỉ cho cô gái này trở thành Vương phi. Dù sao có ý chỉ của Hoàng thượng thì cũng tốt hơn nhiều. Thấy được Tiểu Vương gia tình thâm nghĩa trọng như vậy Triệu Tử Văn dĩ nhiên là vô cùng vui vẻ, sau này hắn cũng không vì chuyện của Đại tiểu thư mà cảm thấy áy náy với y nữa. Triệu Tử Văn giậm bước nhanh, đi đến trước mặt hai nghìn tướng sĩ. Hai nghìn tướng sĩ này đã sớm biết vị tướng lĩnh của Đại Kinh kỵ quân này tới cho nên đều đợi lúc hắn tới để chọn bổ nhiệm những tướng sĩ khác. Ví dụ như các cấp bậc thiên kiếm vị, hay là bách kiếm vị từ lớn đến nhỏ để quản lý đội kỵ quân này.
Kỷ luật của quân đội cần phải nghiêm khắc. Triệu Tử Văn biết rõ điều này cho nên đôi mắt hắn lạnh lùng uy nghiêm hướng về phía mọi người nói:
- Ta nghĩ chúng tướng sĩ chắc đã minh bạch, mỗi người các ngươi là thành viên của kỵ quân Đại Kinh. Các ngươi gánh vác vinh dự của Kỵ Quân và sứ mệnh bảo vệ Đại Kinh. Hôm nay ta muốn chính thức nói cho các ngươi biết chế độ và điều lệ của quân đội!
Chế độ của quân đội sao? Mọi người nghe vậy đều không hiểu. Căn cứ vào chế độ của kỵ quân thì đứng đầu chính là tướng quân đại soái rồi tới đại tướng quân, thiên kiếm vị rồi bách kiếm vị. Bọn họ từ trước đến giờ vẫn tuân theo chế độ quân đội này. Thống lãnh cao nhất của kỵ quân chính là Triệu tướng quân, phò tá là hai thiên kiếm vị cùng với hai mươi bách kiếm vị.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của chúng tướng sĩ, Triệu Tử Văn cao giọng nói:
- Đại Kinh kỵ quân hôm nay không còn như ngày xưa nữa, không còn để cho Hung nô tùy ý bắt nạt mà là một kỵ quân hoàn toàn mới. Cho nên ta sẽ không đặt lại chế độ của kỵ quân mà từ nay trở đi, Đại Kinh kỵ quân chúng ta sẽ đổi tên thành Kỵ binh đoàn!
Kỵ binh đoàn?
Chúng tướng sĩ hơi sửng sốt, có người nghi ngờ nói:
- Triệu tướng quân, chế độ quân đội của Kỵ binh đoàn là thế nào?
Đôi mắt của Triệu Tử Văn hiện lên vẻ uy nghiêm khiến cho người ta không dám nhìn thẳng. Hắn lạnh lùng nói:
- Chế độ của Kỵ binh quân đoàn chia làm ba cấp bậc Đoàn trưởng, Doanh trưởng cùng với Đại đội trưởng. Cao nhất chính là chỉ huy, cũng gọi là kỵ binh đoàn Đoàn trưởng. Doanh trưởng thì tương đương với Thiên kiếm vị mà Đại đội trưởng thì tương đương với Bách Kiếm vị!
Chế độ quân đội của Đại Kinh này hóa ra chỉ là thay đổi tên gọi mà thôi. Mọi người lập tức hiểu ra đạo lý ở trong đó. Trong lòng bọn họ vốn đã sớm tôn sùng Triệu tướng quân là thần thánh, tuyệt đối nghe theo mệnh lệnh của hắn. Tất cả đều hét to:
- Tất cả chúng ta sẽ nghe theo mệnh lệnh chỉ huy của Đoàn trưởng.
- Được! Ngày mai ta sẽ bảo Điền tướng quân lựa chọn hai người trong số hai nghìn tướng sĩ các ngươi để bổ nhiệm làm Doanh trưởng và Đại đội trưởng. Doanh trưởng và Đại đội trưởng có thể là bất cứ ai.
Triệu Tử Văn đưa mắt nhìn một lượt rồi nói. Trong lòng của hắn hơi kích động nhưng không để lộ ra ngoài. Ngay từ bé hắn đã có giấc mộng là làm thủ lĩnh của một quân đoàn, tương đương với một Đoàn trưởng thiết huyệt giống như Lý Vân Long cùng với huynh đệ Đoàn Trung xông pha chém giết, bảo vệ lãnh thổ đất nước.
Chúng tướng sĩ trước kia đều ở dưới trướng Điển Hổ cho nên chưa thể quen thuộc đối với Triệu Tử Văn. Vì vậy tùy tiện tuyển tướng lĩnh cũng giống như thầy mù sờ voi. Để cho Điền Hổ chọn người làm thủ lĩnh thì không còn gì tốt hơn. Chúng tướng sĩ biết điểm này cho nên trong lòng bọn họ lại thầm kích động, nhất định phải thể hiện tốt trước mặt Triệu tướng quân một phen để cho tướng quân nhớ đến mình.
- Đoàn trưởng, Doanh trưởng, Đại đội trưởng sao?

Hạng Tử Hiên nhắc lại trong miệng ba cái tên chưa từng được gọi trong quân này sau đó không khỏi cười lên:
- Triệu tướng quân này thật đúng là hết nói nổi, không hiểu làm thế nào mà hắn nghĩ ra ý tưởng kỳ diệu như vậy!
- Tử Văn thật là xuất chúng. Chúng ta không thể nào sánh được.
Phương Thiên Vũ cười nói.
Hai người này qua lại nhiều nhất với Triệu Tử Văn, bất kể về học thức hay tài hoa của Triệu tướng quân ai cũng không thể so sánh được cho nên bọn họ đã sớm có thói quen không so đo với hắn.
Vương Như Khang thở dài một hơi:
- Lần trước ta tưởng hắn chẳng qua chỉ là một tên tiểu thư đồng nhỏ bé, không qua lại nhiều, không ngờ hôm nay hắn lại có thành tựu như thế, aizz…. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Người giàu có như Vương Như Khang còn âm thầm hối tiếc thì Điền Hổ cũng thổn thức. Lúc trước y cũng không ngờ rằng Triệu huynh lại có được thành tựu như ngày hôm nay. Y chỉ nghĩ rằng người này chỉ có tài trí hơn người mà thôi. Thậm chí Triệu huynh còn từng bị một nữ Bộ khoái đánh cho lăn lê bò toài ra nữa. Điền Hổ thầm nghĩ trong lòng, biểu hiện của mình ở ngày xưa trước mặt Triệu huynh cũng không tỏ vẻ khinh thường, bằng không hôm nay cũng chẳng có quả ngọt để mà ăn.
Hạng Tử Hiên cùng với Phương Thiên Vũ cùng nhau an ủi Vương Như Khang:
- Chỉ cần ngươi không đắc tội đến hắn là được.
Triệu tướng quân này có oán cừu tất sẽ báo, nhất là đối với địch nhân luôn luôn lãnh huyết vô tình. Vương Như Khang toát mồ hôi lạnh, thầm cảm thấy may mắn rằng mình chưa từng đắc tội tới Triệu tướng quân. Gã ngượng ngùng cười nói:
- Nói cũng đúng…
Triệu Tử Văn trông thấy các tướng sĩ nghiêm túc chấp hành mệnh lệnh thì trong lòng rất vui mừng. Hắn nghiêm mặt nói:
- Từ hôm nay, kỵ quân Đại Kinh sẽ có tên là Kỵ binh đoàn. Các ngươi phải phục tùng mọi mệnh lệnh, luôn luôn phải tuân theo, mệnh lệnh của Đoàn trưởng chính là cao hơn tất cả! Mà các ngươi là thành viên của Kỵ binh đoàn cho nên có sứ mạng giữ gìn vinh dự cho Kỵ binh đoàn, không ngại máu chảy đầu rơi để mang lại vinh dự vẻ vang cho binh đoàn!
Hai nghìn hán tử thiết huyết đều giơ binh khí lên, chỉ về phía xa xa trên trời! Mấy nghìn binh khí sắc lạnh dưới ánh dương quang sáng lấp loáng khiến cho những người chứng kiến phải kinh sợ. Bọn họ đều nhiệt huyết hét vang lời thề:
- Vì vinh dự của Kỵ binh đoàn không màng đến cả đầu rơi máu chảy!
Vừa nhìn đám tướng sĩ thiết huyết, Triệu Tử Văn vừa cầm một cây ngân thương giơ cao lên trời nói:
- Ta thề, vinh dự của ta cũng là vinh dự của các ngươi!
- Đoàn trưởng! Đoàn trưởng! Đoàn trưởng!
Khắp trường huấn luyện vang vọng tên của Đoàn trưởng khiến cho ba người Hạng Tử Hiên cũng sôi trào nhiệt huyết. Họ còn không biết những người ở trong trường đang gào thét chuyện gì nữa…
Triệu Tử Văn giơ cao ngân thương lên, toàn thân hắn toát ra một khí phách bao trùm thiên hạ. Khí phách này khiến cho mọi người biết rằng Triệu Đoàn trưởng là một người lãnh đạo có khí phách quả cảm, hắn có thể thống lãnh binh đoàn dũng mãnh tiến tới không sợ bất cứ thứ gì.
Mà khí phách có ảnh hưởng lớn đối với việc lựa chọn quyết đoán trong hoàn cảnh khó khăn, khiến cho kiên cường hơn, có lòng tin hơn. Khí phách khiến cho quân địch sợ hãi, làm cho đồng đội vững tin. Có khí phách mới là chiến sĩ chân chính, quân nhân chân chính và người lãnh đạo chân chính, quốc gia, dân tộc, đoàn thể sẽ không bao giờ khuất phục! Đây chính là khí phách động trời. Mà Đoàn trưởng của chúng ta lại có khí phách khiến cho địch nhân sợ hãi, Chúng tướng sĩ bị kích động khiến cho vai hơi run nhè nhẹ. Bọn họ tỏ vẻ vô cùng sùng kính nhìn Triệu Đoàn trưởng khí phách và bá đạo của mình!
- Đoàn trưởng của chúng ta, binh đoàn của chúng ta!
Một vài tướng sĩ trong Kỵ binh đoàn hét to lên khiến cho cả Kỵ binh đoàn yên tĩnh một lúc lâu. Câu nói này được thốt ra từ miệng một tướng sĩ có vẻ rất có học vấn.
Một lát sau, trong lòng chúng tướng sĩ đã tràn đầy hào khí, tất cả đều nhấc binh khí lên rồi hét to:
- Đoàn trưởng của chúng ta, binh đoàn của chúng ta!
Câu nói này lập tức đã trở thành khẩu hiệu của kỵ binh đoàn. Câu nói này không chỉ biểu đạt sự sùng kính của chúng tướng sĩ đối với Đoàn trưởng mà còn lời tuyên thệ sắt đá của Kỵ binh đoàn.