Siêu Cấp Thư Đồng

Chương 298: Nhớ lại chuyện cũ

Triệu Tử Văn làm sao không biết tác dụng của chiếc khăn tay trắng này chứ. Hắn ghé sát mặt vào bên tai đại tiểu thư, chẳng cần biết xấu hổ là gì, pha trò, nói:
- Chuyện này... Phu nhân vẫn thực là quan tâm đến chúng ta nhỉ!
Đại tiểu thư xấu hổ tránh vào trong lòng hắn, vành tai cũng bị đỏ hồng lên, đấm vào bộ ngực của hắn, nói:
- Không cho nói nữa. Không cho nói nữa. Đều là mẫu thân hại ta rồi!
Hắn với tiểu thư Hạ gia đã xác định rõ quan hệ hôn nhân. Lần này cùng nhau vào kinh, lại cần ở lại kinh thành đến vài tháng trời, hai người sớm chiều ở chung, tình chân ý thiết, đến kẻ ngốc cũng biết là sẽ phát sinh ra những chuyện gì. Hạ phu nhân chuẩn bị hết tất cả những chuyện này, cũng là vì thương yêu đại tiểu thư.
Ánh mắt Triệu Tử Văn dịu dàng nhìn đại tiểu thư, vô cùng chân thành, nói:
- Vũ Tình, nàng thật sự là nguyện ý sao?
Hạ Vũ Tình cúi thấp đầu, không một tiếng động rúc vào trong lòng hắn, cái cần cổ thon dài sớm đã hồng cả lên, dường như thoa thêm một tầng son phấn nhàn nhạt, vẻ quyến rũ mê người không sao nói nên lời:
- Tử Văn, chàng còn nhớ rõ tình cảnh khi chúng ta bị rơi xuốc vách núi ở Hàn Sơn Tự không?
Nghe đại tiểu thư nhắc tới chuyện cũ, Triệu Tử Văn lập tức lòng đầy căm phẫn, nói:
- Làm sao lại không nhớ? Đại tiểu thư nàng cởi sạch quần áo ra sưởi ấm cho ta. Ta lại không thấy cái gì cả. Thật sự là rất đáng giận!
Đại tiểu thư nghe mà ngẩn người, lập tức đấm vào ngực hắn, mặt đỏ lên gắt gỏng:
- Chàng, cái đồ phóng đãng này, ăn nói linh tinh cái gì đấy. Thiếp .....chỉ có điều trên thân ...... Đồ phóng đãng! Nàng vừa tức vừa thẹn. Những câu xấu hổ như vậy không sao có thể nói ra miệng được.
Triệu Tử Văn nhẹ vuốt hai điểm đỏ bừng trên đại tiểu thư đẫy đà, làm cho thân thể mềm mại của nàng run rẩy, ánh mắt mê man, cả người nóng bỏng, đôi môi anh đào thở ra làn hương thơm ngát như hoa lan:
- Tử Văn, sau này chúng ta còn có thể đến thăm lại vách núi Hàn Sơn Tự nữa không?
- Đương nhiên có thể. Chờ mọi chuyện ở kinh thành giải quyết xong, ta sẽ cùng nàng đến bên vách núi ở Hàn Sơn Tự, ôn lại chuyện cũ!
Triệu Tử Văn dịu dàng hôn hít đôi môi đỏ mọng của đại tiểu thư, dịu dàng cười nói.
Đại tiểu thư vui mừng ôm vòng eo hổ của Tử Văn, nàng phấn khởi nói:
- Tử Văn, đến lúc đó chàng còn phải cõng thiếp leo lên sườn núi nữa đó!
- Được, được, được, kể cả đánh dã chiến cũng không thành vấn đề!
Triệu Tử Văn cười dâm đãng, nói.
Đại tiểu thư nghe rồi vừa thẹn vừa vui, khẽ gắt gỏng:
- Cái gì mà dã chiến? Chàng là cái đồ tồi! Chỉ toàn những ý nghĩ xấu xa thôi!

Đại tiểu thư dưới ánh đèn đỏ, mặt mày như tranh vẽ, ngực cao mông nở, khuôn mặt ửng hồng, càng nhìn lại càng thấy nét kiều diễm làm động lòng người, khiến cho triệu đại nhân nhìn mà tim cứ đập thình thịch.
Thấy ánh mắt nóng bỏng của Tử Văn, đại tiểu thư lại càng xấu hổ hơn, cúi trán, khẽ cắn răng, ngượng ngùng nhìn hắn nói:
- Tử Văn, chàng có thích bộ dạng hiện giờ của thiếp không?
Đại tiểu thư dung mạo tuyệt mỹ, khí chất cao nhã, nhẹ nhàng mỉm cười với Triệu Tử Văn, chậm rãi chuyển động thân hình. Thân ảnh đẹp tuyệt như một đóa hoa mẫu đơn sáng lạn ở nhân gian đang nở rộ trong trời đất....
Triệu Tử Văn nhìn mà si ngốc, ngơ ngác nói:
- Vũ Tình, nàng là nữ tử đẹp nhất mà ta đã từng gặp!
- Chàng chỉ nói những câu dễ nghe để gạt thiếp thôi,
Hạ Vũ Tình trong mắt tràn đầy nước mắt trong suốt, trên mặt lại có vẻ tươi cười nhàn nhạt, sẵng giọng nói. Đã trải qua bao nhiêu chuyện với người xấu, hôm nay lại trách nhầm hắn nữa, Hạ Vũ Tình càng hiểu rõ ngày này sớm muộn gì cũng sẽ tới, trong lòng nàng vừa sợ hãi lại vừa ngượng ngùng, trong ánh mắt nổi lên nét động tình mê man.
Triệu Tử Văn ngày thường nhìn thấy Đại tiểu thư nếu không lạnh như băng thì cũng là dịu dàng như nước. Chưa từng nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ như thế này bao giờ cả. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của Hạ Vũ Tình rồi nói:
- Vũ Tình, có thể gặp được nàng, chính là do trời xanh đã hậu đãi Triệu Tử Văn ta, cả đời này ta sẽ bảo vệ nàng.
Nghe thấy lời thề này của Tử Văn, nước mắt Hạ Vũ Tỉnh liên tục ứa ra, nàng ôm lấy thân hình của Tử Văn, dịu dàng nói:
- Tử Văn, thiếp muốn nghe câu hát mà khi xưa ở Hàn Sơn Tự, lúc mà chàng cõng thiếp lên núi.
Triệu Tử Văn nghe vậy thì nhớ lại mình đã cùng với Đại tiểu thư phân phân hợp hợp, lúc cãi nhau, lúc lại rất ôn nhu ấp áp, ngọt ngào. Một lúc lâu sau, hắn mới nhẹ giọng cất tiếng...
Không cần phải nặng nề.
Tìm bầu trời xanh nơi đó.
Nhẹ nhàng bay theo làn gió.
Trải qua những cảm giác đau thương.
Ta muốn từng bước từng bước tiến lên.
Chờ đợi được nhìn thấy ánh dương quang.
Bầu trời nhỏ nhưng ước mộng thật lớn.
Ta muốn từng bước tiến lên.
Chiếc lá bay trước mặt.

Gió thổi qua làm nhòa lệ cùng mồ hôi.
Một ngày nào đó bầu trời sẽ thuộc về ta...
Hạ Vũ Tình ôm chặt Triệu Tử Văn, lắng nghe giai điệu dịu dàng và quen thuộc, những hình ảnh trong vách núi giống như là một đoạn phim ngắn hiện về trong óc của nàng. Từng thứ từng thứ tái diễn lại, ở trong vách núi hai người trần truồng ôm nhau để sưởi ấm. Tử Văn vừa hát vừa cõng nàng xuống sườn núi, sau đó ở Hàng Châu gây chấn động bằng tỷ võ chiêu thân, cùng nhau buồn vui ở vườn hoa Quế Lâm.
- Tử Văn, Vũ Tình cảm thấy rất hạnh phúc.
Hạ Vũ Tình nghe thấy làn điệu do Triệu Tử Văn nói ra, thì nhớ lại chuyện cũ, tựa như được sống lại ngày mà hai người rơi xuống vách núi Diệp Phiêu. Nàng xấu hổ nép vào trong lồng ngực của hắn, nước mắt nghẹn ngào tuôn ra, ngọt ngào nói.
- Vũ Tình, từ nay về sau ta sẽ khiến nàng cảm thấy hạnh phúc hơn.
Triệu Tử Văn nhẹ nhàng nói, giọng của hắn vô cùng kiên định.
Hạ Vũ Tình đột nhiên lấy hết dũng khí, ngượng ngùng nói:
- Tử Văn, yêu...yêu thiếp đi!
Nhớ khi xưa lúc mới gặp, Đại tiểu thư này nghiêm nghị xinh đẹp, cao sang không thể đụng chạm tới. Vậy mà tối nay đã có thể động phòng hoa chúc, trong lòng Triệu Tử Văn phảng phất tựa như có lửa thiêu ở đó. Hắn ngẩn ngơ nhìn ngọc thể đầy đăn này, miệng đắng lưỡi khô, luyến tiếc nhìn thây thể này một lúc.
Hạ Vũ Tình nhẹ nhàng dùng cánh tay mềm mại ôm lấy cổ của hắn, khóe miệng phả ra hơi thở thơm như hoa lan:
- Ngốc tử, chàng còn chờ gì nữa?
Đầu Triệu Tử Văn như muốn nổ tung ra, cuối hắn cũng kìm nén được dục hỏa ở trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve bờ mông của nàng, đôi môi thuận theo đi xuống, hôn khẽ lên cái cổ trắng nõn và chiếc cằm mềm mại. Sau đó hôn vào kiều phong đẫy đà đang ưỡn lên. Hai hạt đậu đỏ bừng ngạo nghễ đứng thẳng lên, hiện ra một hào quang mê người, dụ dỗ đôi môi hắn êp cận đến. Khi đầu lưỡi của hắn chạm vào điểm đỏ bừng đó, Đại tiểu thư liền lập tức run rẩy người lên, kiều mỵ không gì sánh được. Không chịu nổi sự kích thích, đại tiểu thư khẽ rên rỉ, nhưng càng rên rỉ, nàng lại càng ý loạn tình mê, hai chân theo bản năng quấn lấy thắt lưng của hắn, hạ thân xấu hổ khẽ động đậy.
Triệu Tử Văn không vội vàng đè trên người Đại tiểu thư, lớp màng kia vỡ tan, để lại một dấu hồng ở trên giường, tại ra một đóa hoa đẹp nhất thế gian. Theo động tác của hắn, lông mày của Đại tiểu thư dần dần dãn ra. Sự đau đớn của nàng theo động tác của hắn mà dần biến mất, thay vào đó là một sự khoái cảm. Động tác của hắn không ngừng kích thích khiến cho nàng nhấp nhô, kiều khu lên xuống nghênh đón tình cảm mãnh liệt do hắn truyền tới. Thân thể cao ngọa động lòng người của Đại tiểu thư khẽ lay chuyển dưới thân của Triệu Tử Văn, không ngừng kích thích thần kinh của hắn. Lúc này hắn đang hưởng thụ một khoái cảm mà từ trước đến giờ chưa từng có...
Sương phòng lúc này đã trở nên yên ắng. Đôi nam nữ sau khi đã qua cơn khoái cảm tình dục giờ đã cảm thấy mệt mỏi. Hạ Vũ Tình vô lực đánh vào ngực Triệu Tử Văn, oán trách nói:
- Chàng là đồ bại hoại, chỉ biết bắt nạt thiếp!
Thấy đóa hoa hồng điễm lệ ở trên khăn tay, Triệu Tử Văn ôm lấy thân thể mềm mại vẫn đang ửng hông của Hạ Vũ Tình, ha hả cười nói:
- Đại tiểu thư, đó là do nàng nguyện ý, giờ còn trách ta sao?
Đại tiểu thư ửng hồng hai má lên, đem "chiếc khăn trắng có đóa hồng" giấu kín đi, khuôn mặt đỏ bừng xấu hổ nói:
- Thiếp muốn để chàng bắt nạt thiếp cả đời.
"Bắt nạt cả đời sao? Đại tiểu thư tại sao lại cởi mở như vậy chứ?", Triệu Tử Văn khinh ngạc trong lòng, hiển nhiên hắn không ngờ rằng Đại tiểu thư khiêu ngạo này lại có thể nói ra những lời như vậy.
- Từ nay về sau chàng không được gọi thiếp là Đại tiểu thư nữa.
Đại tiểu thư thấy hắn ngạc nhiên thì vội vàng nói lảng sang chuyện khác. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
- Thư đông chinh phục được Đại tiểu thư, đây tuyệt đối là một chuyện vĩ đại, là một chuyện đáng chúc mừng, đáng chúc mừng.
Triệu Tử Văn đâm đãng cười nói:
- Đến lúc đó ta sẽ đem cả Hạ Bình lên giường, chăn lớn chăn nhỏ ngủ với các nàng, chậc, mùi vị này thật là... Đại tiểu thư, đây là mệnh căn của ta rồi...
Trong khuê phòng, sau khi nhu tình cao trào đã được qua đi, hai người lại đùa giỡn với nhau. Cảnh xuân quang thỉnh thoảng lại lộ ra ngoài, tạo nên một cảnh xuân quang vô cùng kiều diễm.
Sáng sớm hôm sau, một luồng ánh mặt trời xuyên thấu qua khuê phòng. Đôi mắt đẹp của Hạ Vũ Tình từ từ mở ra, bàn tay nàng khẽ vờn quanh cổ Tử Văn, nhìn thấy khuôn mặt cương nghị của hắn thì nhất thời ngẩn ngơ. Nhớ tới hôm qua mình và Tử Văn triền miên với nhau, nàng vừa mừng vừa thẹn, ngẩng ngơ trong lòng, cảm giác hạnh phúc và ngọt ngào dâng lên trong tim nàng.