- Nếu không vì cái đồ dâm tặc nhà ngươi đã nhiều lần hạ nhục ta thì ta sao có thể trả thù ngươi được? Lại làm sao phát sinh ra chuyện hôm nay được?
Hạng An Ninh lệ không ngừng rơi trên khuôn mặt xinh đẹp. Nàng cố gắng đè nén những tiếng nghẹn ngào, không khóc to lên, nhưng tiếng run rẩy trong cổ họng cũng đủ cho thấy lúc này nàng đang thương tâm tưởng chết đi được.
Triệu Tử Văn bất đắc dĩ nói:
- Nàng muốn nói là chuyện lần đó ta phun rượu vào mặt nàng phải không? Lần đó thật ra là một chuyện hiểu lầm. Ta thật ra là ......
Hạng An Ninh một tay lấy trường bào che lại những chỗ kín đáo trên người, một tay gỡ xuống thanh trường kiếm treo trên vách, sát khí bừng bừng nhìn Triệu Tử Văn. Trên thân thể mềm mại của nàng vẫn còn màu hồng phấn sau khi lên đến cao trào, khuôn mặt lạnh lẽo như băng nhưng vẫn ửng hồng như trước. Nàng xấu hổ và giận dữ, căn bản là không nghe rõ sau đó hắn nói cái gì, giơ kiếm chỉ thẳng về phía hắn, nổi giận nói:
- Ngươi là đồ dâm tặc, dùng thủ đoạn hèn hạ như thế đoạn đi sự trong sạch của ta. Hôm nay ta phải bầm thây ngươi thành vạn đoạn!
"Rõ ràng là đây là cái bẫy mà tiểu quận chúa bày ra để hại ta cơ mà, làm sao lại thành ra là ta không đúng thế?" Triệu Tử Văn nhìn tiểu quận chúa điêu ngoa vô lễ, cuối cùng không kiềm chế nổi nỗi phẫn nộ trong lòng, quát lớn:
- Hạng An Ninh, nếu không phải là nàng bày ra cả hai chén trà hạ độc thì làm sao thành ra sự việc lầm lỗi thế này? Nàng lại còn bức ta sao? Nếu vậy, chúng ta đi tìm Hoàng thúc của nàng để lý luận xem, xem xem chúng ta rốt ruộc là ai sai ai đúng!
- Dâm tặc, hôm nay ta muốn đồng quy vu tận với ngươi!
Cho dù là có lý thì Hạng An Ninh cũng không làm ầm ĩ chuyện này lên cho mọi người cùng biết. Nàng căm giận hai má đỏ hồng, không cho ai phân trần dùng trường kiếm đâm thẳng vào yết hầu Triệu Tử Văn, hiển nhiên là muốn một kích lấy mạng hắn luôn.
Triệu Tử Văn vẫn đứng đó cách nàng không xa, vẫn không nhúc nhích, chờ đợi trường kiếm này đâm lại.
"Keng!" Tiếng trường kiếm xé gió ngân nga trong sương phòng. Đôi mắt Hạng An Ninh vô cùng lạnh lẽo, trường kiếm căn bản là không hề lưu tình. Nàng cũng không biết vì sao Triệu Tử Văn vẫn đứng đó bất động, nhưng nàng hận tên dâm tặc này thấu xương, sao có thể dừng lại trường kiếm trong tay được?
Rất rõ là không thể dừng. Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng lộ ra nụ cười tàn khốc. Bởi vì trường kiếm đã như mũi tên rời khỏi dây cung bắn tới, mà tên dâm tặc kia lại bị dọa tới mức đứng yên đó không kịp trốn tránh, nhanh thôi, rất nhanh là sẽ đâm nát cổ họng hắn ra rồi.
"Két......" Một tiếng, máu tươi văng ra khắp nơi, toàn bộ sương phòng đều tràn ngập mùi máu tanh. Hạng An Ninh lần đầu tiên giết người, khi đâm đến cổ họng hắn, nàng sợ hãi lập tức nhắm mắt lại. Nhưng trong lòng nàng thì không phải là thấy sợ hãi mà là dường như vừa mất đi cái gì vậy.
"Hắn thật sự đã chết rồi sao? Vì sao hắn lại không né?" Từng giọt máu tươi rơi tí tách trên sàn nhà. Hạng An Ninh vừa kinh vừa sợ chậm rãi mở mắt, chỉ thấy trước mắt cũng không phải như mình đã tưởng tượng, trường kiếm sắc bén cũng không đâm rách yết hầu của tên dâm tặc mà là đang bị hắn kẹp chặt trong tay, đầu mũi kiếm còn cách cổ họng của hắn hơn một tấc.
Từng giọt từng giọt máu tươi không ngừng chảy từ trong tay Triệu Tử Văn xuống. Lúc này đây, thần sắc Triệu Tử Văn vô cùng u ám. Hắn vốn muốn thử xem tiểu quận chúa này rốt cuộc có thực tâm giết hắn hay không. Nhưng kết cục không phải câu trả lời mà hắn mong muốn. Giờ phút này thì hắn đã hiểu ra, thù hận giữa hắn và tiểu quận chúa này chỉ sợ là còn sâu sắc hơn chuyện với Lăng Nhi lúc trước.
Hắn không phải là kẻ ngu ngốc, sẽ không để cho tiểu quận chúa này đâm rách cổ họng của hắn thì mất toi cái mạng nhỏ. Thời khắc nguy hiểm, hắn trực tiếp bắt lấy trường kiếm, mũi kiếm sắc bén đâm rách cả tay hắn. Kỳ thực hắn cố ý chịu bị đâm như thế. Như thế đối với nàng tiểu quận chúa này cũng coi như là "nợ máu trả lại bằng máu" rồi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
Triệu Tử Văn cảm thấy thật sự là rất mệt mỏi. Vì sao lại cứ luôn xảy ra những chuyện phức tạp thế này? Hắn cân nhắc một lúc lâu sau, thật lâu sau mới chậm rãi nói với An Ninh quận chúa:
- Quận chúa, nếu nàng muốn ta ......chịu trách nhiệm. Ta sẽ đến cầu thân với Hoài Vương.
Những lời này Triệu Tử Văn nói ra một cách vô cùng gian nan, hơn nữa còn cảm thấy rất buồn cười. Bởi vì đến bụng dạ giết hắn An Ninh quận chúa cũng đều có cả, làm sao lại chịu gả cho hắn cơ chứ? Chẳng qua Triệu Tử Văn là một nam tử hán dám làm dám chịu, đã làm ra chuyện gì thì chưa bao giờ nhăn mặt hạ mày, nhiều nhất thì cứ cho là bị quận chúa này cười nhạo một phen đi.
- Chịu trách nhiệm? Ngươi dựa vào cái gì? Ngươi xứng sao?
Hạng An Ninh ha ha cười nói, giọng điệu lại thay đổi mắng to Triệu Tử Văn:
- Cút. Ngươi cút đi cho ta. Ngươi là đồ vô sỉ có mẹ sinh mà không có cha dạy. Ta vĩnh viễn không muốn gặp lại ngươi nữa!
Có mẹ sinh mà không có cha dạy ư? Một câu nói kia đâm thẳng vào chỗ đau của Triệu Tử Văn. Hắn hiểu được, ân oán với tiểu quận chúa đã hoàn toàn không thể hóa giải được. Hắn cũng không hy vọng gì phải nhìn đến cô nàng tiểu quận chúa dám nhục mạ đến cả cha mẹ hắn nữa. Hắn lạnh lùng cười nói:
- Nghe nói tư tưởng người Hung Nô khá cởi mở. Không ngờ là chủ ý của Hoàng thượng cũng rất không tồi.
Ánh mắt hắn lại toát ra tia nhìn ác nghiệt. Đối với quận chúa ác độc thế này, không cần thiết phải lưu tình làm gì.
Hạng An Ninh nghe mà không hiểu hắn muốn nói cái gì. Ánh mắt nàng trống rỗng, tán loạn, không biết nhìn đến nơi nào. Thần sắc như không có sức sống, giống như một ngọn cỏ trên mặt đất, lại phảng phất giống như cái xác không hồn, làm cho người ta nhìn mà cảm thấy thật đáng sợ.
Lời nói của Triệu Tử Văn, chỉ sợ là cũng chỉ có hắn với lão Hoàng đế là có thể hiểu được thôi. Hắn vốn có thể sẽ phản đối kế sách hy sinh tiểu quận chúa của lão Hoàng đế. Giờ thì xem ra giúp hay không giúp, đối với hắn, cũng đều mất đi ý nghĩa.
Hắn xé một miếng vải từ trường sam ra, băng bó lại bàn tay chảy máu mãi không dứt. Nhìn ánh mắt trống rỗng của Hạng An Ninh, hắn cũng không nói thêm gì nữa, mà là đi nhanh, đi luôn ra khỏi sương phòng.
Hạng An Ninh vô cùng thương tâm. Lúc này nàng còn muốn chết nữa, trường kiếm trong tay vô lực rơi xuống đất, một tiếng khóc rống lên, trong đôi mắt mờ mịt không có chút ánh sáng nào. Có thể thấy được, lòng nàng như đã chết.
Triệu Tử Văn lại nhớ đến chuyện xưa. Lúc này, mưa xuân trên bầu trời bay phất phới, tí ta tí tách rơi xuống mặt hồ, nổi lên từng hàng bong bóng nước. Trong mưa bụi mông lung, hắn dường như nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lăng Nhi, nhớ đến tiểu ny tử dám yêu dám hận luôn mồm thích gọi hắn là tướng công kia.
Có lẽ chỉ có Lăng Nhi mới có thể hiểu được tâm tình cảm nhận của hắn lúc này. Rất buồn khổ và rất phức tạp. Chuyện phát sinh vừa rồi chỉ có thể nói là âm mưu của người như "chim sẻ đứng phía sau". Hắn cũng không biết tới đây sẽ đối mặt với tiểu quận chúa như thế nào nữa. Chẳng lẽ lại thật sự để cho nàng bị gả về tận Hung Nô xa xôi kia ư?
- Lăng Nhi, muội có biết hay không? Tướng công hiện giờ rất nhớ muội!
Triệu Tử Văn ngẩng đầu, mặc cho mưa xuân tí tách rơi trên khuôn mặt cương nghị, nhìn không trung mênh mông những giọt mưa mà lẩm bẩm nói.
Triệu Tử Văn không đi truy tìm xem người nào đã làm phát sinh chuyện giữa hắn và tiểu quận chúa. Bởi vì hắn thủy chung vẫn cho rằng lão Hoàng đế tuyệt đối rất sáng suốt. Mà trọng yếu hơn là, từ đầu đến cuối đều không xuất hiện Ngự Lâm Quân đến bắt gian tại trận. Một điều rõ ràng là, người đang ẩn trong bóng tối kia lúc này còn chưa muốn phơi bày mọi chuyện ra ánh sáng.
- Người đâu mau tới đây, Tiểu Thiến thắt cổ bỏ mình trong phòng rồi.
Một tiếng la hét vang vọng trong toàn bộ phủ của Bát Hoàng tử. Tiếng kêu khiến cho An Ninh quận chúa vừa mới mặc lại quần áo ở trong sương phòng bỗng run rẩy kịch liệt. Nàng cũng dần dần hiểu được huyền cơ trong đó.
Triệu Tử Văn cười khổ một tiếng, lập tức biến mất trong màn mưa bụi.
Đi trên đường cái, sắc trời âm u, gió lạnh đầu xuân lạnh đến thấu xương, đông lạnh cả hai gò má. Vô số người châm đèn nhưng trong cơn mưa nhỏ lại giống như bị bít bùng trong một màn hơi nước nhàn nhạt, giống như đóa hoa thấm nước, như mờ như tỏ, nhìn không rõ ràng được. Triệu Tử Văn thong thả bước đi. Căn bản là không sợ gì trận mưa gió này, mà là cảm thấy trước ngực chắn lại được nỗi sợ hãi.
Tranh đấu gay gắt, hục hặc với nhau, trò hề hôm nay rồi lại phát sinh quan hệ với tiểu quận chúa. Tất cả đó đều làm cho hắn có cảm giác như bị một khối đá lớn đè đến không thở nổi.
Triệu Tử Văn đứng trên con đường âm lãnh, phóng mắt nhìn ra xung quanh, cũng cảm thấy hơi nước mờ mịt. Đột nhiên lại cảm thấy hoang mang không biết thế nào. Xuyên không ngàn năm tới, chẳng lẽ lại chỉ đến chỗ quan trường này? Lại vì tranh giành đoạt vị thôi sao?
Thần sắc ảm đạm, hắn ngẩng đầu chợt lơ đãng phát hiện ra bên bờ Yên Chi Hồ, dưới một gốc liễu có bóng dáng một nữ tử yểu điệu đang cầm cây ô. Hắn nao nao, thầm kinh ngạc, "Đây chẳng phải là Đại tiểu thư ư?"
Đại tiểu thư đứng dưới cây liễu. Nàng nở nụ cười tươi rói, ngọt ngào, xuyên thấu qua màn mưa bụi mông lung. Từ phía xa nhìn lại, mặt hoa da phấn, sóng mắt dịu dàng luân chuyển, giống như người thiếu phụ trong khuê phòng chờ đợi phu quân, vẻ quyến rũ động lòng người không nói nên lời.
- Đại tiểu thư.........
Triệu Tử Văn khoa tay gọi nàng.
Hai vai Đại tiểu thư run lên, nghe tiếng gọi vội quay đầu nhìn lại, thấy Triệu Tử Văn cả người đã ướt hết một nửa, vội vàng chạy lại, cầm ô che trên đỉnh đầu của hắn, đau lòng nói:
- Chàng đi ra ngoài sao không mang theo ô? Mau về phủ tắm rửa thay quần áo đi. Bên ngoài trời giá rét lắm, đừng có để nhiễm phong hàn!
Triệu Tử Văn tươi cười nói:
- Đại tiểu thư, nàng đang chờ ta sao?
- Thiếp...... Thiếp không có,
Đại tiểu thư ấp a ấp úng nói năng lộn xộn:
- Thiếp đi xem mưa xuân!
Nhưng Hạ Vũ Tình nói xong thì khuôn mặt đỏ bừng, đến cả cái cần cổ trắng nõn cũng nổi lên màu hồng phấn. Triệu Tử Văn ngắm nhìn khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của nàng, cảm động không nói nên lời. Hắn đột nhiên ôm lấy thân hình mảnh mai của nàng, ôm chặt như muốn cùng nàng hòa vào làm một, khẽ nói:
- Tình Nhi, cảm ơn nàng!
Bình thường Tử Văn đều cợt nhả trêu đùa, Hạ Vũ Tình chưa bao giờ gặp bộ dạng hắn chân tình như thế, cảm nhận được lửa nhiệt của hắn trong lòng mình, tim nàng đập rộn ràng, mặt cười đỏ bừng, nói:
- Chàng ...... Chàng đừng có mà chiếm tiện nghi của người ta!
Aizzz, Đại tiểu thư sao lại thiếu phối hợp thế nhỉ? Triệu Tử Văn tâm tình có chút ảm đạm, nhưng vẫn ôm chặt lấy thân thể mềm mại của nàng, lẩm bẩm nói:
- Tình Nhi, có nàng bên cạnh ta, cảm giác thực là tốt!