Dư Tư Lăng khẽ bước chậm rãi đến bên cạnh Dư đại nhân. Nàng mặt hoa da phấn, duyên dáng nhìn lướt qua mọi người trong nội đường, ánh mắt như vô tình lại như hữu ý. Khi nhìn đến một khuôn mặt đang tươi cười vẻ xấu xa, gò má nàng ửng hồng, nàng vội cúi đầu xuống, thẹn thùng vô hạn. Bộ dạng động lòng người lại khiến đám người đang ngồi đó nghẹn họng nhìn trân trối. Thế này thì ai dám bảo rằng đây là Dư Bộ khoái trước kia khoa đao múa thương dũng mãnh! Quả thực là một khuê các trâm anh động lòng người.
Dư Minh Kiệt cũng nhìn đến nỗi há hốc cả mồm, nói với vẻ khó tin:
- Tỷ tỷ hôm nay làm sao thế này?
Dư đại nhân trừng mắt lườm Dư Minh Kiệt bên cạnh, rồi bảo:
- Đừng có nói lung tung. Tỷ tỷ ngươi trở nên như thế không phải tốt sao?
Dư Minh Kiệt cũng rất sợ hãi tỷ tỷ hung hãn của mình, ngây ngốc gật đầu nói:
- Tốt..., rất tốt ạ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - https://truyenfull.vn
Triệu Tử Văn cười hì hì nhìn Lăng Nhi. Hôm nay phục trang của nàng quả thực là rất khéo léo, ung dung đẹp đẽ, trong nét quý phái lại có vẻ tươi mát tự nhiên. Thật sự là ngoại hình hơn hẳn mình rất nhiều.
- Cha......
Dư Tư Lăng làm trò, bày ra khuôn mặt như thế, cũng không tiện gọi lão đầu háo sắc kia là Dư đại nhân cho nên cố gắng gọi một tiếng.
Dư đại nhân nghe thấy mà nao nao, trong mắt tỏa ra ánh nhìn từ ái. Lão đã hại Lăng Nhi mất đi mẫu thân từ nhỏ, trong lòng cũng áy náy với nàng. Lúc này, Dư đại nhân kích động nói:
- Tốt, tốt, tốt. Con gái ngoan của cha giờ đã đến lúc phải gả chồng rồi. Cha cũng thực hiện được một tâm nguyện lớn lao nhất của mình rồi.
Lăng Nhi cười ngọt ngào, khóe mắt lại lén liếc nhìn Triệu Tử Văn, thấy hắn khẽ nhếch khóe miệng, lại là cái dáng vẻ xấu xa kia, trong lòng không khỏi thầm gắt gỏng: "Tướng công cũng thật là... Luôn là cái bộ dạng xấu xa ấy!"
Dư đại nhân đột nhiên đứng lên nói:
- Hôm nay vốn là nghênh đón Tô đại nhân đến đây. Chẳng qua lại vừa vặn gặp ngay rể hiền của Dư Thế Phong ta đến đặt sính lễ. Tiếp đón có chút chậm trễ, mong các vị thứ lỗi cho.
Các tân khách trong nội đường đều ôm quyền cười nói:
- Đâu có, đâu có, đại nhân. Hiền tế của Dư đại nhân đích thân đến đặt sính lễ, Tô đại nhân lại quang lâm Dư phủ, đây chính là chuyện đã vui lại càng thêm vui hơn. Nói những lời như thế thì đại nhân đã quá khách sáo rồi.
Tuy thế nhưng trong lòng bọn họ thầm mắng lão hồ ly này. Bọn họ biết hiền tế của lão chính là thư đồng Hạ phủ, Hạ Văn, nhưng thư đồng này văn tài võ giỏi, chẳng mấy mà sẽ có ngày thăng quan tiến chức. Hiện giờ tiếng gọi là hắn đến đặt sính lễ, thực ra là để hắn bộc lộ tài năng trước mặt Tô đại nhân mà thôi.
Dư đại nhân tiếu ý dạt dào, từng thớ thịt trên khuôn mặt béo ị cứ rung lên bần bật, cười ha hả nói:
- May được các vị có lời mừng.
Một vị đại thương gia ở Tiền Đường cười nói:
- Hôm nay hiền tế của Dư đại nhân tự mình đến đặt sính lễ, bà mối cũng không cần. Có điều quy củ thì vẫn nên làm theo.
Quy củ cái gì? Triệu Tử Văn nghe thấy thế mà buồn bực. Đặt sính lễ chẳng phải là mang đến để đó rồi đi hay sao, lại còn cái gì mà quy với chả củ nữa?
- Phương đại nhân, việc đặt sính lễ này cần có quy củ gì?
Triệu Tử Văn nhằm ngay vào vị Tổng đốc Hàng Châu đang ngồi ngay ngắn bên cạnh mà thăm dò.
- Ngươi không biết à?
Khuôn mặt cương nghị của Phương Chính vốn lão luyện trầm ổn cũng bị những câu này của Triệu Tử Văn làm cho nghệt ra. Thư đồng này sao lại không biết cả phong tục của Kinh quốc nữa nhỉ. Thật sự là kỳ lạ.........
Triệu Tử Văn ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói:
- Ta không biết thật.
Phương Chính thật không biết nói gì. Lão đang hoài nghi rằng thư đồng này không biết rốt cuộc có phải là người Kinh quốc hay không nữa. Bất đắc dĩ lão đành giải thích cho hắn:
- Đó là phong tục đối câu của Kinh quốc. Khi bà mối đến đặt sính lễ đều nói ra một câu đối để tân nương tương lai ra đối lại, để cầu mọi sự cát tường như ý.
"Còn có chuyện này nữa à? Sao Lăng Nhi không nói với mình nhỉ?" Triệu Tử Văn cười khổ nói:
- Hóa ra là còn có phong tục này nữa.
"Hóa ra là thư đồng này không biết thật." Phương Chính thầm giật mình. "Kể cả là ở Tây Lương quốc cũng có phong tục này mà. Thư đồng này cũng không phải là quái nhân như trong truyền thuyết, văn tài võ lược nhưng đến phong tục cũng không hiểu."
- Đúng là nên làm theo quy củ.
Những người ngồi đó đều là những kẻ theo chủ nghĩa phong kiến truyền thống, đều gật đầu nói.
Dư đại nhân gật đầu. Hiền tế của lão tài hoa phi phàm, ra một câu đối thì tính là cái gì. Lão cười cười nói với Triệu Tử Văn:
- Hiền tế, ngươi đưa ra một câu đối để Lăng Nhi đối lại đi.
Vừa làm bà mối lại vừa làm tân lang, Triệu Tử Văn đành gật đầu nói:
- Như vậy ta đưa ra một câu đối đi.
Triệu Tử Văn trầm tư hồi lâu mà không thể ra được một câu đối cho ra hồn. Hắn đối lại câu đối thì đúng là thiên hạ vô địch, nhưng giờ đột nhiên phải đảo ngược lại, bảo hắn ra câu đối thì đúng là có chút làm khó cho hắn. Nét mặt Triệu Tử Văn tràn ngập vẻ cười khổ. Hắn chỉ biết đối lại thôi chứ đã làm câu đối bao giờ đâu.
- Dư đại nhân, hiền tế của ngài không phải là học thức bất phàm sao? Làm sao mà nửa ngày giời không làm ra được một câu đối thế?
Một người đối đầu với Dư đại nhân ha hả âm hiểm cười nói.
Dư Thế Phong đỏ hết cả mặt, nhìn về Triệu Tử Văn mãi chưa rặn ra được vế đối nào thì trong mắt đầy vẻ lo lắng. Thư đồng này sao mà đến thời khắc mấu chốt lại tịt ngóm thế này?
Bàn tay mềm mại của Dư Tư Lăng cũng nắm chặt góc áo, đôi mắt đẹp lo lắng nhìn Triệu Tử Văn đăm đắm, lẩm bẩm nói:
- Tướng công, huynh mau ra vế đối đi.
Dư Minh Kiệt lại nhìn Triệu Tử Văn với vẻ sung sướng khi người ta gặp họa......
Ta cũng muốn ra câu đối lắm chứ, nhưng mà không thể rặn ra được. Quả thực nhất thời không thể nghĩ ra được câu đối nào về hôn nhân cho hợp lý cả. Triệu Tử Văn thầm kêu khổ. Hắn đã từng đọc sách xem qua vô số câu đồi, chính là không hề lưu tâm xem câu đối chúc tụng hôn nhân bao giờ.
- Hắc hắc......, đến thời khắc mấu chốt thì tài học lại không dùng được.
Dư Minh Kiệt âm hiểm cười nhìn Triệu Tử Văn, rốt cuộc không nhịn được nói leo một câu.
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chặp vào Triệu Tử Văn, mặt hắn đỏ bừng, đầu nóng lên nói ra một câu coi như là câu đối:
- Thái cực lưỡng nghi sinh tứ tượng.
Đây là câu đối gì thế này? Mọi người đang ngồi đó nghe xong đều ngẩn ra, nhẩm lại mấy lần cũng không nhìn ra được là có liên quan gì đến câu đối hoặc là câu đối chúc tụng hôn sự cả, đều cảm thấy thư đồng này nói bừa ra một vế đối.
Nhưng mấy lão già có chút tài học thì lại nghe ra trong đó ý tứ tinh tế. Bọn họ vân vê chòm râu bạc, cười ha hả nói:
- Vế đối này thật là thú vị, thật là có thú ......
Thú vị à? Những quan viên không có mấy tài học và không hay xem văn thơ câu đối thì đều không hiểu ý tứ thế nào. Vế đối này thì có cái gì mà thú vị?
Nét mặt già nua của Dư Thế Phong cũng đỏ bừng lên. Thư đồng này ra một vế đối cũng không nhìn ra được tình hình cụ thể thế nào nữa.
Dư Tư Lăng từ nhỏ đã theo sư phụ tập võ, nhưng vẫn đọc qua không ít thi thư. Nàng ngẫm nghĩ một lúc thì đã đối được vế đối này, nhưng gương mặt tươi cười bỗng nổi lên hai vừng mây đỏ, hồng như ánh bình minh, bộ dạng động lòng người lại khẽ dậm chân sẵng giọng:
- Tướng công......
- Ha ha......
Một lão nhân vân vê chòm râu bạc, cười to đến độ không đứng dậy nổi, nói:
- Dư điệt nữ, ngươi còn không mau đối lại vế đối này đi.
Dư Tư Lăng xấu hổ một lúc lâu, nhưng cũng không dám phá hỏng phong tục này. Mặt nàng đỏ bừng, trán cúi gằm xuống, tiếng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu:
- Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim ......
- Ha ha ha, đối hay lắm, đối hay lắm ......
Mấy lão già lại cười phá lên khen ngợi. Vốn câu đối này là mang tính giải trí, nói ra có chút ý ám muội, cũng không có gì là thương phong bại tục cả.
Đến lúc này những thương nhân giàu có không có mấy tài học đã lập tức hiểu ra. Hóa ra thư đồng này đưa ra câu đối ảo diệu vô cùng, vế dưới mới là vế có ý tứ chúc tụng hôn sự. Bọn họ cũng vui vẻ cười phá lên ha hả.
Triệu Tử Văn bất đắc dĩ cũng cười. Thật sự là hắn không thể nghĩ ra được câu đối nào hay nữa cả, đành mượn vế đối này dùng một chút. Vế này thì ý tứ rất vô tư, nhưng đến vế dưới mà Lăng Nhi đọc lên mới có ý tứ. Nhưng Lăng Nhi bị bức đến không ngâm ra không được.
- Tướng công ức hiếp muội.
Dư Tư Lăng xấu hổ mặt đỏ bừng, cười ngượng ngịu rồi xoay người chạy đi, không để ý đến tên đáng ghét này nữa.
Những người đang ngồi đó không ai còn dám khinh thị tài học của Triệu Tử Văn được nữa. Bà mối ra vế trên làm tân nương khó xử ở đâu cũng có, cũng không phải là chuyện mới lạ gì. Có điều là ở đây tân lang này lại đưa ra vế đối quả là vô cùng xảo diệu. Tân nương không thể không nói ra vế dưới ngượng ngùng xấu hổ này.
Đang trước mặt mọi người mà dám liếc mắt đưa tình với lão bà, Triệu Tử Văn coi như là người thứ nhất ở Kinh quốc này. Hắn đang nhấm nháy với Lăng Nhi, chợt nghe ngoài cửa có tiếng hô lớn:
- Tô Thái sư, Tô đại nhân giá lâm......
Trong nội đường lập tức sôi động hết cả lên. Bọn họ chờ nửa ngày giời, rốt cuộc cũng đợi được người nên đến. Bọn họ sửa sang lại y phục một chút, nét mặt đều lộ vẻ tươi cười vui vẻ, ánh mắt đồng loạt nhìn ra phía bên ngoài.
Thái sư của Kinh quốc à? Triệu Tử Văn cảm thấy khó hiểu nên lại hỏi Phương Chính:
- Ta không biết đại danh của vị Tô đại nhân này. Phương đại nhân có thể cho biết một chút được không?
Phương Chính lắc đầu dở khóc dở cười. Thư đồng này quả thật là cái gì cũng không biết. Lão miễn cưỡng nói:
- Tô đại nhân tên thật là ......
Ngay lúc đó, bên ngoài có một người tiến vào. Người này chừng sáu mươi tuổi, quần áo thanh nhã, mặt mũi hiền lành, hơi dong dỏng cao, hai đầu lông mày lại thể hiện một khí khái hào hùng, tự nhiên, cuồng ngạo, trang phục đơn giản nhưng lại cho người ta một cảm giác thanh liêm.
- Đông Pha huynh.
Dư đại nhân bước lên phía trước nghênh đón.
Đông Pha, Tô Đông Pha! Trời ạ, quả thật đúng là lão ta. Triệu Tử Văn đã đoán được là lão, nhưng khi phát hiện là lão thì trong lòng cũng cả kinh, choáng váng. Nhưng tính hắn đã dần chín chắn, không còn nôn nóng như khi nhìn thấy Lý Thanh Chiếu và Tần Quán hồi trước nữa. Hắn tỉnh táo lại, cẩn thận ngắm nghía nét mặt già nua của Tô Đông Pha. Nhưng không hiểu sao hắn đột nhiên cảm thấy như đã từng quen biết lão!
Tô Đông Pha cười ha hả, cũng vui vẻ nói:
- Thế Phong huynh, đã lâu không gặp, huynh vẫn khang kiện như trước.
Những quan viên đang ngồi đó đều vội vàng đứng lên, ôm quyền nói với Tô Đông Pha:
- Tham kiến Tô đại nhân.
Tô đại nhân cười nhạt, nói:
- Các vị, miễn lễ!
- Đây không phải là Triệu tiểu huynh sao?
Tô Đông Pha lơ đãng nhìn về phía Triệu Tử Văn, rồi kinh ngạc nói.
"Tô Đông Pha biết ta ư?" Triệu Tử Văn thầm giật mình, nhưng vẫn là kẻ thấy biến mà không sợ hãi, đứng lên cười nói:
- Đại nhân nhận ra ta ư?