Shadow Music

Chương 31

Đối với Sarah Tobias, ngồi lê đôi mách gây nghiện như là những miếng bánh quy bơ ngọt ngào vậy. Ả mê mải với chuyện đó. Ả thích được là người đầu tiên lan truyền những tin đồn mới mẻ nhất và chẳng thèm quan tâm xem chúng có thật hay không, quan trọng là phải phát tán rộng rãi càng nhiều càng tốt. Đến thời điểm kết thúc câu chuyện, Sarah cảm thấy giống như một luồng hơi nóng dâng lên đến nỗi gương mặt đỏ bừng bừng, hai lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi và hơi thở trở nên gấp gáp. Ả khám phá ra rằng ngồi lê đôi mách cũng có lợi y như là sex vậy. Thậm chí đôi khi còn tốt hơn.

Sarah hiếm khi truyền bá những câu chuyện tốt đẹp của người khác. Quan trọng là gì? Thành thật ra, chuyện tốt đẹp có gì hay hớm. Tội lỗi lúc nào chẳng hấp dẫn hơn nhiều, và khi tội lỗi thuộc về thói dâm ô, nó lại càng trở nên kích động hơn.

Trong một bữa tối, anh trai ả, Nial tình cờ đả động đến câu chuyện anh ta đã chứng kiến ở Tu viện Arbane.

Sarah ăn liền tù tì hai cái bánh quy, tai giỏng lên nghe ngóng, sau đó ngốn thêm ba cái nữa trong lúc ả tiêu thụ đến từng chi tiết câu chuyện phát ra từ miệng ông anh. Khi Nial nói xong xuôi điều mà anh ta nghe được, Sarah phát cuồng lên vì thích thú và tọng miếng bánh cuối cùng xuống cổ họng.

Thời điểm trước khi chiều xuống của ngày tiếp theo, toàn bộ thị tộc Dunbar đều biết về Gabrielle. Thế rồi Sarah, năng lượng dâng trào, đã bắt đầu công cuộc buôn dưa lê bán dưa chuột của mình. Sau khi nuớng xong hai mẻ bánh quy đường, ả mang đến cho chị họ Hilda, người đã kết hôn với một người Boswell. Cô ta không rời khỏi vùng đất của thị tộc Boswel cho đến tận lúc đảm bảo rằng tất cả mọi người trong thị tộc này đều phải biết đến vụ việc đáng hổ thẹn kia.

Ngoài thói quen ngồi lê đôi mách xấu xa ấy, điểm yếu khác của Sarah là rằng ả thích được thêm mắm dặm muối vào câu chuyện. Sau khi kể lể đến ba mươi hay bốn mươi lần gì đấy cùng một câu chuyện, ả không còn cảm thấy kích động nữa. Tim không đập dồn, và lòng bàn tay không còn ẩm ướt. Sự kiện trở nên cũ mèm, chính vì thế ả bắt đầu thêm vào một vài lời dối trá nho nhỏ tự mình bịa ra. Dĩ nhiên là chả có gì thái quá hết. Chỉ đủ để tăng thêm gia vị cho câu chuyện được mặn mà. Có gì thiệt hại đâu cơ chứ?

Hai tuần sau đó, câu chuyện giả dối kia lan đến tận thị tộc MacHugh.

Gabrielle cảm thấy bầu không khí khác lạ. Đám đàn bà phụ nữ vẫn thường mỉm cười chào khi họ đi ngang qua giờ tránh nhìn thẳng vào cô. Họ quay đầu và hối hả tránh xa. Trước khi ai đó kể ra, cô biết rằng họ đã nghe được những lời dối trá khủng khiếp kia. Và theo cách mà họ đang sử xự, cô cũng hiểu tất cả đều tin là thật.

Colm quay về nhà sau một ngày dài săn bắn để thấy Braeden đang chờ anh ngay trước khu vực chuồng ngựa. Vẻ mặt người chỉ huy của anh thể hiện cho Colm rằng tin tức chẳng hề tốt đẹp gì. Ý nghĩ đầu tiên của anh là về Gabrielle. Đã xảy ra chuyện gì với cô ấy hả?

Anh thậm chí còn không xuống ngựa lúc đặt câu hỏi. “Gabrielle ổn chứ?”

Braeden biết lãnh chúa của mình không hề nhận ra cách anh chất vấn người khác. “Cô ấy ổn. Không tổn hại gì.”

Câu hỏi tiếp theo của Colm lại lộ ra. “Cô ấy đã làm gì vậy?”

“Theo như tôi biết thì không,” anh đảm bảo với Colm.

Colm quăng mình xuống ngựa và dúi sợi dây cương cho người giữ ngựa khi anh áp sát Braeden. “Cô ấy đã không tìm cách trốn đi nữa à?”

Braeden mỉm cười. “Không, dù sao thì cũng không phải hôm nay.” Anh ngước lên nhìn trời trước khi tiếp tục. “Dẫu vậy, mặt trời vẫn chưa lặn. Cô ấy còn thời gian.”

Gabrielle đang gặp rắc rối trong việc điều chỉnh cho thích hợp với nơi ở mới của mình. Mỗi ngày mọi thứ đều mới mẻ. Tuần trước thì cô đã tìm cách trốn đi hai lần, và cả hai lần Colm đều phải đưa cô trở về. Cô cứ khăng khăng cho là mình không chạy trốn. Lý do đầu tiên là cô muốn cưỡi ngựa đi dạo qua vùng đất Finney’s Flat thôi. Và lý do thứ hai là cô muốn “có chỗ” để săn bắn, cứ cho là gì gì cũng được.

“Lady Gabrielle chỉ cần thời gian để hiểu các luật lệ ở đây thôi,” Braeden nói, tìm cách biện hộ cho cô.

Colm chế nhạo cái ý niệm đó. “Cô ấy thừa biết luật, chỉ không chú tâm vào chúng thôi. Đó là lý do vì sao đến hai lần tôi phải ngưng hết công việc mình đang làm để đuổi theo cô ấy.”

“Để tôi chỉ ra rằng tôi đã đề nghị đuổi theo cô ấy, như những người lính khác.”

“Cô ấy là trách nhiệm của tôi và cũng là vấn đề của tôi. Tôi sẽ không trao cô ấy cho người khác.”

Braeden biết lý do lý trấu đó chẳng liên quan gì. Cho dù Gabrielle chỉ ở với họ mười bốn ngày, Colm đã tỏ ra khá chiếm hữu. Anh không thích ai lại gần cô. Anh chỉ chịu đựng đội cận vệ của cô. Chừng nào anh còn dính dáng vào thì họ trở nên vô dụng. Họ chỉ trả lời Gabrielle và chỉ tuân lệnh của cô mà thôi. Colm tin rằng anh đã chịu đựng đủ lắm rồi cách xử sự của ho, dù là anh miễn cưỡng phải thừa nhận rằng họ bảo vệ cô rất khéo.

“Chẳng ai coi Lady Gabrielle là vấn đề hết. Đám đàn ông mê tít cô ấy, còn phụ nữ cùng yêu quý cô ấy, vì tính tình cô ấy cởi mở và gặp ai cũng cười.”

“Có phải cô ấy làm đám đàn ông xao lãng khỏi nhiệm vụ không?”

“Cô ấy có,” anh thú nhận.” Dù không cố tình. Colm này, anh có nhận thấy cô ấy xinh đẹp đến thế nào không?”

Cáu tiết, anh đáp lại. “Dĩ nhiên là tôi có.”

“Đám đàn ông cũng vậy thôi. Họ thích ngắm cô ấy.”

Anh cứng ngắc cả người. “Thế thì tôi sẽ tăng gấp đôi nhiệm vụ cho họ. Nếu như họ luyện tập từ sáng tới tối, họ sẽ chẳng còn thời gian mà nhìn chằm chằm vào cô ấy nữa.”

“Anh nói cứ như người ghen tuông vậy.”

Từ cái nhìn đen tối Colm bắn sang anh, Braeden nhận ra anh không nên buột miệng thành lời như thế.

“Tôi là bạn anh nhiều năm rồi,” Braeden nhắc nhở anh. “Tôi không có ý định chọc tức, chỉ là nói thật thôi. Tin lan truyền rằng anh sẽ cưới cô ấy, nhưng tôi nghĩ anh nên thông báo cho toàn thể thị tộc biết sớm đi.”

“Tôi bận lắm,” anh vặc lại.

Colm biết đó là lời bao biện kém cỏi. Đáng ra anh nên thông báo ý định lấy Gabrielle làm vợ vào cái ngày anh mang cô về cùng anh, nhưng thay vào đó anh lại mất cả hai tuần liền tìm cách tránh xa cô, tự bảo mình rằng anh còn nhiều việc khá quan trọng hơn để làm.

Anh có thể đã mất thời gian vì cô. Colm không phải người trốn tránh những nhiệm vụ khó khăn. Anh còn một món nợ treo lơ lửng trên đầu, và sẽ được trả ngay khi kết hôn với cô. Và vì anh ghét phải nợ nần ai đó, thì anh nên tỏ ra hào hứng hơn mà cưới cô.

Sáng nay anh phải thừa nhận một sự thật: Gabrielle là người phụ nữ nguy hiểm. Anh không thích cách cô khiến anh cảm thấy, và bắt tâm trí anh xoay lộn lung tung. Điều đó bắt đầu từ một nụ hôn. Nụ hôn chết tiệt đó đã đánh thức những xúc cảm mà anh tưởng đã chết từ lâu. Cách cô mỉm cười với anh đã khiến chuyện đó tệ hơn. Cô sẽ biến anh thành một gã ngốc mụ mẫm nếu anh cho phép cô làm thế, và còn lâu anh mới để cho phụ nữ làm mình tổn thương.

“Tôi mong anh sẽ tuyên bố sớm, Lãnh chúa.”

Colm đáp lại sắc nhọn. “Anh định nói về vấn đề gì?”

Khi hỏi, anh thấy hai con ngựa cột vào một nhánh cây, và từ dấu hiệu trên thân anh biết chúng thuộc về ai.

“Người Boswell đang làm cái quái gì ở đây vậy?”

“Lan truyền những lời dối trá.”

“Anh nói gì?”

“Những lời dối trá về Lady Gabrielle đã lan tới thị tộc chúng ta và hai người từ thị tộc Boswell có liên quan đến. Kinnon Boswel báo rằng anh ta cần nói chuyện với người họ hàng Rebecca, kẻ như anh biết đã kết hôn với một trong số những người lính của ta. Anh ta nói với bảo vệ canh tháp rằng có chuyện khẩn cấp, và khi được cho phép tiến vào, anh ta không hề tới nhà Rebecca. Dường như cả anh ta lẫn người bạn đi cùng là Edward đều quyết tâm gặp Lady Gabrielle.”

Giận dữ, Colm hỏi. “Chúng đã gặp cô ấy chưa?”

“Chưa,” anh đảm bảo.

Colm nhẹ cả người.” Thế thì họ có cơ may còn sống mà ra khỏi đây.”

Braaden tiếp tục thuật lại. “Tôi đang ở sân phía tây huấn luyện cho những lính mới thì một cận vệ của Lady Gabrielle đến gặp và bảo tôi rằng có chuyện xảy ra.”

“Cận vệ nào vậy?”

“Lucien.”

“Ít nhất thì một người trong số họ cũng học được cách tuân theo lệnh,” anh khô khan đáp. “Anh ta nói gì với anh?”

“Anh ta hỏi tôi chúng ta có phải là đồng minh với người Boswell hay không, và khi tôi muốn biết tại sao anh ta lại hỏi thế, anh ta giải thích rằng anh ta sẽ giết chết hai kẻ đó.”

“Anh đã cho phép hả?”

“Không, nhưng tôi thề với anh, Lãnh chúa, khi nghe được điều bọn họ nói về Lady Gabrielle, khi anh quay về là lúc tôi đã định tống cổ chúng đi.”

“Giờ Gabrielle đang ở đâu?”

“Trong đại sảnh.”

“Hãy tìm những kẻ Boswell,” anh ra lệnh, “và đưa họ đến chỗ tôi. Tôi muốn họ kể họ đã nói gì về Gabrielle.”

Sau đưa mệnh lệnh, Colm tiếp tục. Anh vội vã đến gặp Gabrielle trước khi cô nghe nói đến những kẻ Boswell. Gabrielle đã trải qua đủ chuyện đau đớn rồi. Cô không cần thêm nữa.

Chết tiệt hết đi, đây là lỗi của anh. Đáng ra anh nên cưới cô rồi mới phải. Chắc chắn đó là cách duy nhất để dập tắt sự vu khống này. Sẽ không ai dám nói một lời về vợ anh… trừ phi, dĩ nhiên rồi, hắn ta muốn chết.

Khi anh tiến vào sân, Colm bắt gặp Gabrielle. Lưng cô xoay về phía anh và cô đang nói chuyện với ai đó. Bước thêm vài bước nữa, Colm nhận thấy những kẻ Boswell đang đối diện với cô. Anh chửi thề và bước nhanh hơn. Hai kẻ trẻ tuổi dường như chú tâm quá mức vào điều chúng đang thốt ra với cô nên không hề nhận thấy anh. Chúng cũng không hề nghe thấy Lucien và Faust đang tiến đến sau chúng. Hai cận vệ đang chạy về phía chúng, nhưng dừng ngay lại khi Gabrielle khẽ giơ tay ra hiệu cho họ.

Hành động đó bị Kinnon phát hiện ra. Hắn tiến một bước về phía cô và hỏi. “Cô đang làm gì vậy?”

Cô mỉm cười trả lời. “Cứu mạng anh.”

Edward chậm chạp hiểu ra, nhưng Kinnon thì tinh khôn hơn. Hắn quay phắt lại và mặt đối mặt với Lucien. Ngay tức khắc, hắn quay về Gabrielle và run rẩy nói. “Tôi chỉ kể cho cô nghe chuyện mọi người đang đồn đại về cô thôi. Tôi tưởng cô muốn biết.”

“Họ không thể, nhưng tôi thì có đấy,” Colm lên tiếng. Anh không quá mức giận dữ, anh chỉ nghĩ phản ứng của chúng trước giọng nói của anh thật tức cười. Chúng thụt lùi cả mét và va cả vào nhau để tìm đường thoát.

Gabrielle sợ Colm thực thi lời đe dọa của anh và giết chết người Boswell, và cô không muốn chuyện đó xảy ra. Kinnon cùng Edward là những người trẻ tuổi dại dột không biết làm gì khác ngòai việc đi cả đọan đường dài chỉ để nhìn thấy phản ứng của cô trước những câu chuyện họ kể, nhưng họ không đáng phải chết vì sự ngu dốt của họ.

Dù vậy, họ đáng ra nên làm gì đó xoay chuyển tình thế.

“Lãnh chúa, tôi rất vui vì anh đã trở về,” cô cất lời quá mức là ngọt ngào. “Hãy đến nghe những câu chuyện mà những người Boswell này đang kể cho tôi. Anh chắc hẳn sẽ lấy làm thích thú.”

Khuôn mặt Kinnon trông như thể bị mặt trời nung chín vậy, trong lúc đó vẻ mặt của Edward trắng bệch cả ra. Cậu ta giống y một xác chết. Mà quả thật, cậu ta cũng bốc mùi y như vậy.

“Tôi ngờ rằng mình sẽ lấy làm thích thú.” Colm lên tiếng.

Anh vòng cánh tay mình qua kéo cô sát vào mình, và hôn cô trong lúc những kẻ Boswell miệng há hốc mắt trợn lên nhìn. Sau đó anh quay lại và dồn hết sự chú ý vào bọn chúng.

“Tôi sẽ lắng nghe chuyện các cậu đã kể cho Lady Gabrielle, người sắp sửa là vợ tôi.”

“Sắp sửa là…” Kinnon nuốt xuống khó khăn.

“Vợ anh?” Edward tiếp lời. “Chúng tôi không biết. Chúng tôi không bao giờ…”

“Các cậu sẽ không nói xấu Lady Gabrielle? Cậu định nói vậy hả?” Colm hỏi.

Anh giận dữ đến độ khó mà kìm nén được mong muốn siết cổ những kẻ ngu ngốc này. Anh thay vào đó vô tình quay sang Gabrielle, và chỉ khi cô bấm vào tay anh mới nhận ra việc mình đang làm mới nới tay ra.

“Chúng tôi muốn xem cô ấy trông thế nào. Chúng tôi có nghe được cô ấy đã bỏ bùa mê đàn ông và muốn thử thôi.” Kinnon giải thích.

“Chúng tôi chỉ thuật lại những điều đã được nghe.” Edward lên tiếng, giọng cậu ta cao đến mức gần như là một tiếng thét.

Lucien cùng Faust di chuyển tới gần hơn tới Kinnon và Edward. Cả hai cận vệ đều quan sát Colm, hy vọng rằng anh sẽ ra hiệu tống khứ cái lũ quấy rầy khó chịu này.

Gabrielle cảm thấy hai kẻ Boswell đã bị trừng phạt thích đáng. “Kinnon và Edward đều đã thuyết phục tôi rằng tôi là một người phụ nữ đáng kinh ngạc. Dừơng như tôi đã sinh ra bốn đứa trẻ, dĩ nhiên là ngòai giá thú, và tất cả đều cách nhau có một năm.” Cô thanh minh. “Và với bốn người đàn ông khác nhau.” Cô cười phá lên trước khi nói tiếp. “Tôi hẳn phải rất quyến rũ.”

“Chuyện thật sai lầm.” Kinnon cà lăm. “Giờ thì chúng tôi thấy rồi. Phải không, Edward?”

Cậu bạn gật đầu như bổ củi. “Phải, phải.:”

“Nếu được phép rời đi, chúng tôi hứa sẽ không bao giờ nói xấu gì về Lady Gabrielle nữa, trừ những lời ca ngợi ra,” cậu ta vội vã thêm vào. “Chúng tôi sẽ chỉ ca ngợi cô ấy.”

“Lucien, Faust, lùi lại. Gabrielle, đi vào trong.” Colm ra lệnh.

Gabrille muốn hỏi anh định làm gì, nhưng biết rằng đặt câu hỏi cho anh ngay trước mặt người ngoài là không phải phép. Anh sẽ giết bọn họ hả?

Cô lững thững bước đi. Những kẻ Boswell đã kể những điều thật kinh khủng, thuật lại cả những điều mà cô biết là thô lỗ vì những cái liếc mắt dâm dật và điệu cười ám muội của bọn họ. Cô đáng ra chẳng nên cảm thấy tội cho chúng, nhưng cô vẫn.

Colm nhận ra cô đang lê bước loẹt quẹt chậm như sên và quyết định anh sẽ phải có lời với cô về sự phục tùng của cô. Khi anh đưa ra một mệnh lệnh, anh muốn nó sẽ được thực thi ngay tức khắc. Và nhanh chóng. Cô rõ là chả để tâm đến điều đó. Cô là người Anh lai, anh tự nhắc mình, có lẽ đó là lý do tại sao cô lại cứng đầu đến thế.

Anh chuyển sự chú ý của mình sang những kẻ Boswells,

“Khi tỉnh dậy, các cậu sẽ tới chỗ lãnh chúa của mình, và kể cho anh ta nghe chuyện xảy ra ở đây ngày hôm nay. Tôi sẽ biết được các cậu có thuật lại từng lời các cậu nói về Lady Gabrielle hay không. Và cũng báo với anh ta rằng lý do duy nhất tôi để các cậu còn sống mà trở về là vì các cậu đã khiến cho vợ tương lai của tôi cười.”

Edward gật đầu. “Chúng tôi sẽ kể lại từng lời một,” cậu ta thề.

Kinnon gãi gãi cằm. “Lãnh chúa, anh nói khi nào chúng tôi tỉnh lại phải không? Chúng tôi có phải ở lại…”

Cậu ta không nói được hết câu. Colm di chuyển cực nhanh, cả Kinnon lẫn Edward đều không có thì giờ phản ứng lại. Một giây trước chúng còn đứng đó, giây tiếp theo chúng đã ngã lăn xuống đất.

Lucien gật đầu hưởng ứng trong lúc Faust toét miệng ra cười.

Colm trừng mắt nhìn hai kẻ Boswell và ra lệnh. “Tống chúng lên ngựa ra khỏi đất của tôi ngay.”

Vài phút sau đó, rảo bước đến hướng lò rèn, Colm vẫn còn giận điên. Sao đám người Boswel này lại dám nói những điều vu khống về Gabrielle? Bất cứ ai gặp cô đều biết cô là người phụ nữ ngây thơ, ngọt ngào và tốt bụng. Anh lẽ ra phải giết chết bọn chúng. Gabrielle có thể buồn, nhưng anh thì chắc sẽ hả hê.

Anh ngừng phắt lại. Chuyện đó đã xảy ra khi nào? Khi nào thì xúc cảm của cô lại trở nên quan trọng đối với anh?

Colm tìm cách đẩy hình ảnh Gabrielle ra khỏi tâm trí mình. Anh có việc phải làm. Anh đến lò rèn và mất cả tiếng đồng hồ cùng với người thợ rèn ở đó bàn bạc cải tiến lại những lưỡi gươm và sau đó đi bộ lên đỉnh đồi, ở đó nhìn xuống là khu vực những người chiến binh trẻ đang tập luyện. Tay họ cầm khiên, nhưng không ai sử dụng chúng đúng cách cả. Một vài người thực sự đang dùng chúng thay cho những thanh gươm vẫn còn treo hờ hững bên hông,

Họ không nên luyện tập cùng vũ khí, Colm kết luận. Họ quá thíêu kinh nghiệm chiến đấu. Braeden đang gầm thét với họ, nhưng không nhận được kết quả như anh muốn. Khi một người lính trẻ mắc lỗi cười lớn tiếng, Braeden ngay lập tức quật cậu ta xuống đất. Tại sao những kẻ thiếu kinh nghiệm lại cao ngạo nhất? Trên chiến trường họ sẽ trở thành vật cản, và những chiến binh lão luyện sẽ vừa phải bảo vệ cho họ vừa chiến đấu với kẻ thù. Sự phân tâm có thể dẫn đến cái chết bất ngờ.

Stephen cùng Christien bước đến bên cạnh Colm.

“Lucien đã kể cho chúng tôi sự việc xảy ra với những kẻ đến từ thị tộc Boswell,” Stephen nói.

Colm không thừa nhận. Sau đó Christien lên tiếng. “Tại sao anh không giết chúng? Phải tôi thì tôi sẽ làm.”

“Công nương chúng ta sẽ không vui nếu chúng bị giết” Stephen giải thích. “Tôi nghĩ đó là lý do chúng còn sống.”

Ba người còn lại đều im lặng khi họ quan sát buổi tập luyện dưới kia. Một người lính trẻ tuốt gươm ra.

“Vì tình yêu của chúa,” Colm lầm bầm. “Tôi để họ giết lẫn nhau và kết thúc cùng họ mới phải.”

“Họ trước hết nên học cách chiến đấu bằng tay không, chưa nên tập luyện với vũ khí.” Christien cao giọng chỉ trích.

Colm gật đầu. Vũ khi có thể trở thành vật đỡ, và nếu bị đánh bật đi, người chiến binh sẽ vô lực chống lại kẻ thù trừ khi anh ta sở hữu những kĩ năng khác. Braeden nghĩ cái quái gì mà lại để họ dùng gươm thế? Đến cuối ngày mọi thứ đều sẽ tanh bành hết.

Hiện giờ có hơn một trăm người đang trong bãi tập luyện, và con số đó không bao gồm những lính mới thiếu kinh nghiệm. Braeden không thể có mặt ở cả năm chỗ cùng một lúc, và Colm nhận ra anh cần giao phó nhiều trách nhiệm hơn cho những chiến binh lão luyện khác. Sẽ không ai muốn đảm nhiệm đám lính mới. Colm chuẩn bị quay xuống đồi thì một giải pháp bất ngờ thình lình xẹt qua trong óc.

“Stephen, tôi nghĩ đã đến lúc anh cùng các cận vệ tìm việc mà làm ở đây rồi.”

“Anh đang nghĩ gì vậy?”

“Tôi đã quan sát kĩ năng của các anh trên chiến trường. Ngày mai các anh sẽ luyện tập với một vài người lính của tôi. Nếu tôi nghĩ các anh đủ năng lực, các anh sẽ trợ giúp huấn luyện cho lính mới.”

Colm không phải nhìn vào Christien mới biết anh ta đang mỉm cười. Sáng ngày mai anh ta hẳn sẽ cho nốc ao vài gã tự cao tự đại ở đây.