Tang lễ được tổ chức ở một nhà nguyện phía bắc Tu viện. Rất nhiều người trong thị tộc Monroe đang trên đường tới dự lễ cưới thì nhận được tin về cái chết đột ngột của lãnh chúa, và chuyến hành trình vui vẻ của họ thay vào đó biến thành một đám rước thê lương và ảm đảm. Một số lãnh chúa Vùng cao nguyên cũng có mặt trong tang lễ, nhưng nhiều người sẽ cưỡi ngựa cả một quãng đường dài để bày tỏ lòng kính trọng của họ khi được biết về cái chết của Monroe. Phần nghi lễ - một ngày sau cái chết của ông ta – buộc phải diễn ra vội vã do thời tiết nóng bất thường và tình trạng phân hủy nhanh chóng của thi thể.
Nam tước Baron xứ Wellingshirre và con gái ông, công nương Gabrielle, là hai ngoại lệ duy nhất. Gia đình Monroe cho phép sự hiện diện của họ vì quý cô này đã được hứa hẹn kết hôn với lãnh chúa của họ. Được phép tham dự buổi lễ, nhưng cô và ông bố bị xếp ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Mặc dù có nhiều chỗ trống, song không ai chịu ngồi kế họ.
Gabrielle không mong đợi được chiếu cố đặc biệt. Cô lấy làm biết ơn vì đã có cơ hội để cầu nguyện cho linh hồn của Monroe. Cha cô cùng những người khác bày tỏ sự kính trọng với vị lãnh chúa và ca ngợi ông là người có bản chất tốt bụng và ân cần. Tại sao lại có kẻ muốn hãm hại ông ấy? Vụ án mạng chẳng hề có chút ý nghĩa nào. Động cơ không phải là cướp bóc, vì mọi thứ trên người ông vẫn còn nguyên. Chiếc nhẫn vàng và con dao găm nạm ngọc không bị mất đi khi thi thể ông được tìm thấy. Ông bị giết chỉ để vui đùa hay sao?
Trí óc cô đi lang thang, nghĩ về Liam MacHugh và những kẻ ghê tởm đã khiến anh ta phải chịu đựng đau đớn. Làm thế nào mà một người lại cư xử với kẻ khác trụy lạc đến vậy?
Buổi lễ kết thúc và thi thể của Monroe, quấn trong lụa trắng, được khiêng ra ngoài. Gabrielle đầu cúi xuống khi đám rước đi thành hàng từ nhà nguyện. Cô tình cờ liếc nhìn lên và nhận thấy hầu hết trong số họ đều chiếu ánh mắt chằm chằm vào cô khi họ bước ngang qua.
Đôi cuối cùng, một chàng trai trẻ với một phụ nữ già cả, tiến đến bên họ thì dừng lại. Gabrielle có thể cảm nhận được đôi mắt sắc lẹm của bà ta, cô ngẩng lên.
“Về nhà đi. Cô không có chỗ ở đây,” bà ta rít lên. Câu nói phun ra giống như nọc một con rắn kịch độc.
Chàng trai nhanh chóng đặt tay lên vai bà ta và nhẹ nhàng dẫn bà ta quay về phía đám rước. “Thôi nào, Mẹ, chú con sẽ không muốn nổi giận đâu.”
KHuôn mặt Gabrielle đỏ hồng lên. Cô chưa từng nghe lời khinh miệt đến thế.
KHi họ chầm chậm đi xuống lối đi giữa các dãy ghế, người đàn ông quay đầu trao cho Gabrielle một nụ cười cảm thông.
Cha cô đặt tay lên cánh tay cô để giữ cho cô đứng yên. “Chúng ta sẽ đợi cho đến khi những người Monroe đi khỏi,” ông cảnh cáo. “Bà ta là chị gái của Lãnh chúa Monroe. Cha nghĩ tốt hơn hết là chúng ta không nên đi theo họ. Có thể còn những lời lẽ xúc phạm khác nữa.”
“Tại sao họ lại muốn lăng mạ con?” cô hoài nghi.
“Thị tộc Monroe cho rằng con là nguyên nhân dẫn đến cái chết của lãnh chúa.”
Cô nhìn chằm chằm vào ông như thể ông đang nói chuyện vô nghĩa.
“Họ bắt con chịu trách nhiệm cho cái chết của ông ta,” cha cô nhắc lại.
Cô thất kinh. “Họ nghĩ con giết ông ta? Sao họ lại có thể nghĩ ra điều kinh khủng thế được?”
“Con hiểu lầm rồi, Gabrielle. Họ không nghĩ con đâm ông ấy, nhưng tin rằng nếu như lãnh chúa của họ ở lại nhà và không chấp thuận cưới con, ông ấy sẽ còn sống sót. Monroe cùng đòan tùy tùng đã dựng lều ở một thung lũng nhỏ gần đó vào cái đêm ông ấy bị giết chết, và vì đang trên đường tới tu viện để cưới con, họ tin con đã khiến ông ấy phải chết.”
“Nhưng thật là vô lý.”
Ông vỗ nhẹ vào tay cô.
“Có mà. Đừng để sự ngu ngốc của họ làm phiền cha.” Cô trở nên căng thẳng. “Con có thể chịu được những lời lăng mạ của họ. Con không yếu ớt đến nỗi suy sụp chỉ vì một vài câu nói độc mồm độc miệng đâu.”
“Con yếu đuối, con gái ạ, cho dù có thừa nhận hay không.”
Cánh cửa mở ra đằng sau họ, và Stephen bước vào. “Giờ thì ổn rồi. Người Monroe đến dự tang lễ đã đi, còn nam tước đang đợi ngoài cửa đã quay về chỗ họ dựng lều.”
Cha cô gật đầu. “Chúng ta đi thôi. Nào, Gabrielle. Cận vệ sẽ hộ tống con trở về phòng.”
“Stephen, vị nam tước nào ở ngoài cửa thế?”
Cha cô trả lời. “Percy.” Ông tiến vào lối đi giữa các dãy ghế và lùi lại để Gabrielle bước lên phía trước.
“Con không hiểu tại sao anh ta lại đến dự đám cưới? Anh ta không phải bạn cũng không phải đồng minh, con ngờ là anh ta quen biết Lãnh chúa Monroe.” Cô lên tiếng.
Cha cô thở dài. “Ta đáng ra phải giải thích điều này từ lâu rồi. Percy nói anh ta được nhà vua phái đến để chứng kiến buổi lễ, nhưng ta chắc phải có những động cơ khác nữa. Ta đã suy tính đến việc che chở cho con. Nam tước Percy và Nam tước Coswold là hai kẻ sẵn sàng làm tất cả để đoạt được thứ mà họ muốn. Ta đã mong một khi con kết hôn, họ sẽ từ bỏ nỗi ám ảnh của họ.”
Ông ra hiệu cho Stephen mở cửa.
“Ta có lý, phải không Stephen?” ông hỏi khi họ bước xuống bậc thang. “Percy đang chờ cơ hội nói chuyện với Gabrielle à?”
“Vâng, thưa Nam tước. ANh ta đang đứng bên hông nhà thờ, và đi cùng đám tùy tùng. Tôi chưa nhìn thấy Nam tước Coswold.”
“Ta chắc Coswold đã tới Scotlen. Nhưng có chúa mới biết anh ta có nhiệm vụ gì.”
“Tại sao họ muốn nói chuyện với con?” Gabrielle hỏi.
“Cha sẽ giải thích những điều cần nói sau,” cha cô đáp. “Giờ thì đi đi và bảo người hầu đóng gói đồ cho con. Sáng mai con sẽ quay về Anh. Nếu không nay không quá muộn, ta đã để cho con đi rồi.”
“Nhưng cha không đi cùng sao, thưa Cha?” Gab thắc mắc.
“Không, ta phải đến gặp nhà vua đã. Ông ấy được báo về cái chết của Monroe và ta cần ông ấy phê chuẩn cho chúng ta quay lại Anh. Ta sẽ bắt kịp con sau vài ngày nữa.”
“Coswold và Percy có phải là lý do cha cảm thấy lo lắng quay trở về đến thế không?”
“Phải,” ông trả lời dứt khoát.
Họ tiến vào đại sảnh, bước bên cạnh nhau, cùng Stephen và Faust theo sát.
“Ta chưa nói với con điều ta biết được về hai người này và cuộc đua tranh bẩn thỉu của chúng, nhưng rõ ràng thứ nào mà kẻ này muốn thì kẻ kia cũng phải có cho bằng được. Mọi thứ trở thành một trò chơi để họ xem xem ai thắng ai thua.”
Ông lắc đầu ghê tởm. “Ta nghĩ con sẽ thoát khỏi họ một khi kết hôn với Lãnh chúa Monroe, và không thể bảo con ta sửng sốt đến thế nào khi biết Percy đã đến tham dự lễ cưới và dựng lều ở bên ngòai tu viện. Ta mong Coswold sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.”
“Người chết không thể kết hôn”, Faust nhận xét. “Thật ngẫu nhiên là Lãnh chúa Monroe lại bị sát hại.”
Stephen đồng tình. “Thuận tiện nhất rồi, phải không nhỉ?”
Nam tước Geoffrey quay lại. “Ta cũng nghĩ vậy.”
“Cha đang đoán là…” cô bắt đầu.
“Con đã được che chở khỏi những điều xấu xa trong thế giới này, và vì thế con không hình dung được con người ta có thể làm những chuyện gì đâu. Để ta kể con nghe việc ta gặp phải khi đến chỗ Buchanan. Lãnh chúa Buchanan và những người lính đồng minh cùng người MacHugh đang tìm em trai lãnh chúa MacHugh.”
Cha cô không nói cụ thể khi ông giải thích những tên quái vật đã bắt giữ Liam muốn làm gì. “Cha được nghe kể là trên sợi dây trói có vết máu và chúng đào hố định chôn cậu ta.”
“Ngài có biết bọn chúng là ai không?” Stephen hỏi.
“Không. Brodick và Lãnh chúa MacHugh tìm thấy một kẻ gục xuống gần cái hố, nhưng không ai nhận ra hắn. Hắn ăn mặc không giống người của thị tộc nào. Brodick đã quay về được một lúc. Ta đã đứng chờ anh ta.”
“Cha có đi cùng anh ta không, Cha?”
“Lạy trời không. Anh ta sẽ không cho phép, nhưng hóa ra, em trai MacHugh đã được tìm thấy. Khi ta đang ra khỏi đất nhà Brodick, ngoài bìa rừng xuất hiện một vị linh mục đem theo tin mừng. Ông ấy nhờ cha báo với Lãnh chúa Buchanan rằng Liam MacHugh hiện ở tại tu viện này.”
Cha cô mỉm cười. “Linh mục tội nghiệp không thể bỏ đi đủ nhanh, ông ấy sẽ không trả lời các câu hỏi của cha. Cha hình dung thị tộc MacHugh sẽ vui mừng biết rằng Liam còn sống và an toàn. Cha trưởng có nói gì về việc người bị thương ở đây không?”
Gabrielle liếc ánh mắt đầy ý nghĩa qua vai cha cô về phía Stephen trước khi trả lời. “Không, cha trưởng không hề nhắc tới anh ta.”
“Cũng phải thôi,” cha cô đáp. “Con càng ít chứng kiến hành động tàn bạo này thì càng tốt.”
“Con cọn cách tin rằng điều tốt còn nhiều hơn điều xấu trên thế gian này.” Cô nói.
“Con thừa hưởng trái tim nhân hậu của mẹ con, Gabrielle ạ. “ Nam tước Geoffrey hôn phớt lên má cô trước khi rời đi. “Ta phải nhanh chóng đến nói chuyện với đám lính. Trước khi đi có nhiều việc phải hoàn thành, nhưng ta chắc sẽ chào tạm biệt cha trưởng.”
Ngay sau khi cha cô khuất dạng ở khúc quanh, cô nhìn sang Stephen. “Tôi cảm thấy như thể đã lừa dối cha mình vì không nói với ông chúng ta đã tìm thấy Liam ra sao.”
“Cô bảo vệ nam tước bằng cách giấu ông điều đó. KHông ai trong chúng ta có thể biết được hậu quả của việc giết một người và cứu một người khác. Cả hai bọn họ với chúng ta đều xa lạ. Ngài ấy không không nên dính dáng vào chuyện này, và điều gì cũng có thể xảy ra. Tốt hơn hết là chúng ta phải về nhà.”
Cô đồng ý. “Đây hẳn là một chuyến đi ảm đạm.”