Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 2 - Chương 92: Khuyên can

Editor: smizluy1901
Tòng Thiện kích động gọi điện cho Vương Đình, nhưng vẫn là nhắc nhở tắt máy.
Cô bảo Hàn Dập Hạo gọi điện cho Câu Tử Minh, mới biết được hai người họ cãi nhau, di động của Vương Đình cũng bị rớt bể.
"Mau đi xem một chút!" Tòng Thiện vội vàng kéo Hàn Dập Hạo, đi ra cửa.


"Làm gì vội vàng như vậy?" Hàn Dập Hạo kéo cô lại, không để cho cô lao đi quá nhanh, vô tình nói, "Hai người họ cãi nhau rất bình thường, điện thoại rớt bể để Tử Minh mua lại cho cô ấy một cái là được."
"Anh không hiểu, em lo cho Vương Đình." Tòng Thiện sốt ruột không thôi.


"Có gì mà lo lắng?" Hàn Dập Hạo không hiểu, "Theo em nói, Vương Đình có thai, dù Tử Minh "phát rồ" thế nào cũng sẽ không làm gì cô ấy đâu."


"Cũng là bởi vì có con, bọn họ mới có thể xảy ra chuyện." Trong chốc lát không giải thích rõ được, Tòng Thiện vừa kéo Hàn Dập Hạo đi nhanh lên vừa nói, "Bây giờ chúng ta đến nhà Câu Tử Minh xem tình hình một chút, dọc đường em sẽ nói cho anh biết."


"Được rồi." Thật ra thì Hàn Dập Hạo không muốn dính vào chuyện nhà của người khác, nhưng thấy bộ dáng Tòng Thiện lo lắng như vậy, anh cũng không tiện tiếp tục phản đối.


Ánh đèn trong kính chiếu hậu vụt nhanh về phía sau, Tòng Thiện ngồi ở vị trí ghế lái phụ mới nói với Hàn Dập Hạo: "Cho tới nay, Vương Đình đối với Câu Tử Minh đều chất chứa phòng bị rất sâu, cô ấy đã từng bị tổn thương rất nặng, cho nên không cách nào tha thứ cho anh ta. Bọn họ gặp lại, có thể nói hoàn toàn là Câu Tử Minh cường thủ hào đoạt, nhưng thật ra thì Vương Đình muốn rời khỏi anh ta, nếu không phải lần trước em ngã bệnh nằm viện, cô ấy đã đi nước ngoài rồi."


"Tử Minh biết chuyện này không?" Hàn Dập Hạo có chút sáng tỏ, khó trách Tòng Thiện sốt ruột như vậy, không phải cô lo lắng Câu Tử Minh làm ra chuyện gì, cô là sợ Vương Đình nghĩ không thông.


"Em không biết." Tòng Thiện lắc đầu, kể từ sau khi cậu xảy ra chuyện, trước giờ Vương Đình chưa từng nói qua chuyện của mình, cho nên tình trạng hiện giờ của Vương Đình cô cũng không rõ lắm, "Em chỉ biết cô ấy trải qua cũng không vui, nhất là có con, em thấy thái độ của cô ấy đối với Câu Tử Minh rất tệ, cũng vốn không muốn nói chuyện có thai với em, em nghĩ, cô ấy là không có chuẩn bị tâm lý đón nhận đứa bé này." Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.


"Nếu như cô ấy có con, còn muốn rời khỏi Câu Tử Minh, theo anh hiểu Tử Minh mà nói, nếu quả thật cậu ấy quan tâm Vương Đình, có thể sẽ dùng một chút thủ đoạn không quá mềm mỏng để cưỡng ép giữ chân cô ấy lại." Hàn Dập Hạo phân tích nói.


"Em cũng nghĩ như vậy." Tòng Thiện thở dài, hỏi Hàn Dập Hạo, nói, "Anh và Câu Tử Minh chơi từ nhỏ tới lớn, anh cảm thấy lần này anh ta là nghiêm túc sao? Hay chẳng qua là giống như lời Vương Đình nói, là không cam lòng bị người phụ nữ ngày trước phớt lờ anh ta."


"Chuyện này, anh không thể trả lời thay cậu ấy. Có phải là thật lòng hay không, người trong cuộc mới rõ nhất." Hàn Dập Hạo cẩn thận nói, "Nhưng anh cũng giống như em, có khuynh hướng cậu ấy là thật sự quan tâm đến Vương Đình, cũng quan tâm đến đứa bé này."


"Sao anh biết em nghĩ gì?" Tòng Thiện ngây cả người, cô tỏ thái độ tin tưởng Câu Tử Minh từ lúc nào?
Bộ dáng ngây ngốc của cô chọc cười anh, Hàn Dập Hạo nắm tay nhỏ bé của cô, khẽ cười nói: "Suy nghĩ của em đều biết ở trên mặt, không biết chữ thật đúng là nhìn không ra."


"Nói bậy." Tòng Thiện lườm anh một cái, thật sự hoài nghi có phải Hàn Dập Hạo đã từng học qua thuật đọc tâm hay không, tại sao mỗi lần cô không cần nói, anh đều có thể đoán ra suy nghĩ trong lòng của cô.


"Em bây giờ không phải là đang đoán, anh có thuật đọc tâm hay không, phải không?" Khóe môi Hàn Dập Hạo mang theo nụ cười, đường nét cường ngạnh lạnh lùng ngày thường chỉ có ở chung với Tòng Thiện, mới dịu dàng hơn một chút.


"Lẽ nào anh thật sự đã từng học qua chương trình dạy về phương diện này?" Tòng Thiện kinh ngạc hỏi.


"Đồ ngốc." Hàn Dập Hạo nhịn không được véo mặt cô một cái, mới lên tiếng, "Anh đoán ý qua lời nói và sắc mặt là một mặt, nguyên nhân càng nhiều hơn nữa là vì anh rất quan tâm tới em, nghĩ đến nội tâm của em, hiểu rõ suy nghĩ của em. Nếu như một người đàn ông thật sự yêu người phụ nữ đó, sẽ thử "đọc hiểu" cô ấy. Anh đối với em là như thế, vậy nếu như Tử Minh cũng là như thế, ý nghĩ Vương Đình muốn rời đi nhất định đã bị cậu ấy biết được."


"Cho nên bọn họ mới cãi nhau." Tòng Thiện gật đầu, vừa rồi trong điện thoại rõ ràng cho thấy Câu Tử Minh đang nổi giận, trong khoảng thời gian này, với mức độ anh ta che chở cho Vương Đình cho thấy, không phải chuyện đặc biệt nghiêm trọng, anh ta sẽ không cãi nhau với Vương Đình, như vậy xem ra, chuyến đi tối nay này vẫn là phải đi.


"Cá tính của Tử Minh anh rất rõ, nhìn như phóng đãng ngổ ngược, thật ra thì động tình, trái lại còn một lòng thâm tình hơn so với người bình thường." Hàn Dập Hạo nhận xét nói, "Trái lại, Vương Đình cũng không cần cố chấp như vậy, là người đều sẽ phạm sai lầm, chỉ cần có thể sửa đổi cũng không phải không thể tha thứ."


"Anh đương nhiên là nói giúp cho đàn ông các anh rồi." Tòng Thiện không phục biện bạch giúp Vương Đình nói, "Phạm sai lầm cũng phải phân mức độ nghiêm trọng, Câu Tử Minh lệch đường ray ngay trước mặt cô ấy, còn làm hại cô ấy xa xứ, mất đi con, lại mắc bệnh trầm uất. Nếu như là em, em cũng sẽ không tha thứ."


"Nhưng em cũng không phải là Vương Đình, không thể kết luận thay cô ấy được." Hàn Dập Hạo khách quan nói, "Nếu như Vương Đình mất hết hy vọng với Tử Minh, cho dù cậu ấy bức ép cô ấy thế nào, cô ấy cũng sẽ không thỏa hiệp. Trái lại, Vương Đình lần lượt viện cớ cho mình, không có lập tức rời khỏi Tử Minh, chứng minh trong lòng của cô ấy cũng không phải thật sự tâm tình bình lặng như mặt nước."


"Nói không chừng chính là vì có con, Vương Đình mới càng kiên định hơn với quyết tâm rời đi." Tòng Thiện nhíu mày, tuy cô không thích nghe những lời Hàn Dập Hạo nói, nhưng nghĩ lại, anh nói cũng không sai, từ khi Câu Tử Minh trúng đạn, Vương Đình lén gọi điện tới là có thể nhìn ra được.


"Vậy thì khó giải quyết rồi." Hàn Dập Hạo nhún vai, nói, "Tử Minh nhất định sẽ không để cô ấy đi."
Trên đường đi, Tòng Thiện càng không ngừng thúc giục, giống như là sợ mình tới trễ một giây, Vương Đình sẽ xảy ra chuyện vậy.


Ở nửa đường, Hàn Dập Hạo mua thức ăn, cưỡng ép cô lấp đầy bụng, mới bằng lòng tiếp tục lái xe.
Đến nhà họ Câu, vào cửa liền nhìn thấy trên đất bừa bãi, bình hoa cổ ném vụn vãi đầy mặt đất, bàn ghế cũng xiên vẹo, giống như bị cuồng phong cuốn qua.


Hàn Dập Hạo che chở cho Tòng Thiện, vòng qua bã vụn đầy đất, đi về phía người đàn ông tựa lưng ở trên ghế sofa.
"Tử Minh, trên đất sao lại như thế?" Hàn Dập Hạo nhíu mày, lên tiếng hỏi.


Câu Tử Minh không có đứng dậy, nhìn qua cơn giận vẫn còn chưa tiêu tan, Hàn Dập Hạo lại hỏi lần nữa, anh mới đáp: "Là tôi đập."
"Vương Đình đâu?" Tòng Thiện lập tức hỏi.
"Trên lầu." Câu Tử Minh lạnh nhạt cho hai chữ.


Tòng Thiện lập tức chạy lên lầu, thấy có một cánh cửa đóng chặt, mà bên trong lại truyền ra tiếng khóc trầm thấp.
"Vương Đình?" Tòng Thiện đập đập cửa, hỏi người ở bên trong.
Tiếng khóc bên trong ngừng lại, chỉ nghe giọng nữ mang theo âm mũi đáp lại nói: "Tòng Thiện?"


"Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao không mở cửa được?" Tòng Thiện xoay xoay tay nắm cửa, lại phát hiện không mở cửa được.
Trong nháy mắt cô hiểu được, lập tức chạy xuống dưới lầu, chất vấn Câu Tử Minh nói: "Sao anh lại nhốt Vương Đình ở trong phòng? Mau mở cửa ra!"
Câu Tử Minh im lặng không nói.


Tòng Thiện sốt ruột, liếc nhìn Hàn Dập Hạo một cái, ý bảo anh đừng có ngây ra.
"Chìa khóa ở đâu? Đưa cho tôi." Hàn Dập Hạo lên tiếng nói.
"Các cậu đừng quản." Câu Tử Minh lạnh nhạt liếc hai người họ một cái, nói, "Chuyện của tôi tự tôi sẽ xử lý, các cậu về đi."


"Cách anh xử lý chính là nhốt Vương Đình ở trong phòng sao?" Tòng Thiện vốn không tin anh ta, "Cho dù anh không đau lòng cho cô ấy, cũng nên đau lòng cho đứa bé trong bụng của cô ấy chứ, bây giờ cô ấy khóc ở trong phòng, anh cứ mặc cho cô ấy như thế sao?"
Câu Tử Minh không trả lời, chỉ nhíu chặt mày hơn.


"Phụ nữ mang thai trước ba tháng rất dễ sẩy thai, tâm trạng cô ấy kém như vậy, anh cũng không lo lắng cô ấy xảy ra chuyện?" Tòng Thiện vươn tay về phía của anh ta, tức giận nói, "Lấy chìa khóa ra!"


"Cậu lấy chìa khóa ra đi." Hàn Dập Hạo theo khuyên nhủ, "Tòng Thiện sẽ đi khuyên nhủ cô ấy, giằng co thế này cũng không phải là cách, ngộ nhỡ cô ấy xảy ra chuyện, đến lúc đó cậu hối hận cũng không kịp."


Câu Tử Minh vốn định cương quyết tới cùng, nhưng Tòng Thiện nói như thế, anh đang giận dữ cũng nhịn không được phải lo lắng, do dự mấy giây, vẫn là lấy chìa khóa ra.
Tòng Thiện lập tức nhận lấy, chạy lên lầu.
"Cẩn thận một chút!" Thấy động tác của cô quá lớn, Hàn Dập Hạo vội vàng nhắc nhở nói.


Mãi cho đến khi bóng lưng của Tòng Thiện biến mất ở cuối cầu thang, Hàn Dập Hạo mới ngối xuống đối diện, không nói lời nào.
Không khí im lặng giữa hai người này ông này chuẩn bị lên men, Hàn Dập Hạo không có an ủi cũng không có chỉ trích, lẳng lặng chờ tâm trạng Câu Tử Minh bình tĩnh trở lại.


"Cô ấy muốn rời đi." Giống như cách một thế kỷ vậy, giọng nói trầm thấp của Câu Tử Minh vang lên, trong giọng nói xen lẫn tức giận và mệt mỏi không dễ phát giác.


"Người phụ nữ tôi yêu cũng giống vậy." Hàn Dập Hạo nhàn nhạt nói, "Tòng Thiện không chỉ một lần muốn rời khỏi tôi, nếu như tôi xử lý giống như cậu, vậy cũng chỉ có thể giam giữ cô ấy cả đời."


"Tôi biết cô ấy vẫn còn không bỏ xuống được chuyện quá khứ, cho nên tôi không ép cô ấy, chỉ muốn đối đãi với cô ấy thật tốt, dùng thời gian để chứng minh tất cả." Câu Tử Minh có chút phiền não nói, "Tôi cũng không phải không biết, cô ấy vẫn luôn muốn chạy trốn khỏi tôi, nhưng tôi cho rằng cô ấy sẽ nể mặt đứa bé mà cho tôi thêm một cơ hội, nhưng cô ấy không chỉ không cho tôi cơ hội, thậm chí cô ấy còn không muốn đứa bé này. Hôm nay, cô ấy giấu tôi uống thuốc phá thai, bị tôi phát hiện, cô ấy lại nói, mang thai con của tôi khiến cô ấy cảm thấy mình rất bẩn, rất ghê tởm."


Dừng một chút, làm dịu lại sự tức giận trong lồng ngực, Câu Tử Minh mới nói tiếp, "Cô ấy gần như đã làm cạn kiệt sự kiên nhẫn của tôi rồi, bây giờ ngoại trừ nhốt cô ấy ở trong phòng, tôi không biết nên làm cái gì nữa."
"Đứa bé này là nằm trong dự liệu sao?" Hàn Dập Hạo thăm dò nói.


"Không phải." Câu Tử Minh lắc đầu nói, "Đứa bé tới rất đột nhiên, tôi cũng không có dự liệu tới. Nhưng không thể phủ nhận, tôi rất vui, cho rằng ngay cả ông trời cũng đang giúp tôi. Nhưng rõ ràng cô ấy không nghĩ như vậy, cô ấy nhận định là tôi tính kế cô ấy, đối với tôi, càng chán ghét đến tột cùng hơn."


Nhìn nụ cười khổ ở khóe môi của Câu Tử Minh, Hàn Dập Hạo lại nhịn không được cất một tiếng cười khẽ.
Câu Tử Minh khó hiểu nhìn anh.


Hàn Dập Hạo nói: "Con của tôi lại là tôi cố ý, tôi cũng là vì cho rằng có con là có thể giữ chân người lớn, kết quả lại dính dấp đến bệnh tình của cô ấy. Thật ra thì cậu may mắn hơn tôi rất nhiều, ít nhất không cần hốt hoảng lo sợ. Nếu như có thể trao đổi, tôi thà để Tòng Thiện giận tôi, nổi cáu với tôi, thậm chí không có con, chỉ cần cô ấy khỏe mạnh là tốt rồi."


Nói đến đây, ánh mắt Hàn Dập Hạo nhuốm một vẻ ưu buồn, Câu Tử Minh phiền lòng, anh lại không ư?


"Tôi cũng không phải là muốn nói cho cậu biết nên làm như thế nào, cậu thật sự quan tâm đến Vương Đình, tự nhiên sẽ biết nên làm như thế nào. Cô ấy không chấp nhận được, thì cho cô ấy thêm một chút thời gian, tóm lại, đừng làm ra quyết định khiến mình hối hận." Hàn Dập Hạo điểm đến là dừng, đạo lý này thực ra ai cũng hiểu, làm thế nào thì phải xem cá nhân của anh ta rồi.