Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 2 - Chương 70: Biết được chân tướng (1)

Editor: smizluy1901
"Người phụ nữ nhẫn tâm!" Câu Tử Minh vốn định dùng sức mạnh, nghĩ lại, tiếp tục từng bước dẫn dụ nói, "Chẳng lẽ em không muốn biết người theo dõi ở dưới lầu của Thẩm Tòng Thiện rốt cuộc là ai à?"


"Chẳng lẽ anh biết?" Vương Đình vừa nghe, có chút cấp bách dò hỏi, biết người đó là ai, sẽ biết rốt cuộc là ai muốn đối phó với cô ấy.
"Điều kiện." Câu Tử Minh chỉ chỉ miệng mình, mập mờ ra hiệu nói.
Vương Đình quay mặt đi, không muốn để ý tới anh.


"Haiz, em không quan tâm đến sự sống chết của Thẩm Tòng Thiện thì thôi." Câu Tử Minh thở dài một tiếng, nằm ngửa ở trên giường, cố ý nói, "Tôi vốn định phái vài người trông chừng ở dưới lầu của cô ấy, phòng ngừa vạn nhất. Em cũng đã không quan tâm, tôi cần gì phải nhọc lòng."


"Ai nói tôi không quan tâm." Vương Đình nóng nảy, người đàn ông này sao lại tự quyết như vậy chứ.
"Vậy em vì bạn hy sinh một chút xíu cũng không chịu, xem là quan tâm gì chứ." Câu Tử Minh liếc xéo cô, hừ một tiếng.
"Anh là cố ý." Cố ý kích cô. Vương Đình trừng mắt nhìn anh lên án nói.


"Không sai." Câu Tử Minh thoải mái thừa nhận, "Tôi nói nhiều "ưu đãi" như vậy, có chịu hay không em tự mình quyết định đi."
Vương Đình do dự, cô không lấy được bất kỳ tin tức gì từ chỗ của Tòng Thiện, có lẽ bây giờ cũng chỉ có Câu Tử Minh sẽ nói cho cô biết chút ít sự thật.


Hôn hay không hôn đây? Hôn anh, cô thà đi hôn đầu heo!
Nhưng không hôn, người này rất có thể nói được làm được, phủi tay mặc kệ.


Trong lúc Vương Đình thiên nhân giao chiến, Câu Tử Minh thu hết nét mặt của cô vào trong mắt, biết rõ nội tâm của cô rất là đấu tranh, vì vậy tiếp tục "hạ dự liệu mãnh liệt" nói: "Chẳng lẽ em không muốn để cho Thẩm Tòng Thiện quay về với Dập Hạo sao? Tôi có thể giúp thu xếp đấy."


"Thật sao?" Vương Đình hoài nghi nhìn anh, nếu thật sự có thể như anh nói, hai người họ quay về với nhau vậy thì không còn gì tốt hơn rồi.


"Tuy tôi không thể bảo đảm trăm phần trăm, nhưng tôi hiểu Dập Hạo, bề ngoài Dập Hạo nhìn như đa tình, thật ra thì chung tình nhất chính là cậu ấy. Hơn nữa qua nhiều năm như vậy, Thẩm Tòng Thiện lại là người phụ nữ duy nhất khiến cậu ấy bỏ ra tình cảm thật sự. Chỉ cần em có thể hỏi ra nguyên nhân thật sự từ chỗ của Tòng Thiện, nói không chừng chuyện sẽ có thể có chuyển biến." Câu Tử Minh phân tích nói.


"Anh cũng cảm thấy lý do Tòng Thiện rời khỏi Hàn tiên sinh không thành lập?" Vương Đình vội vàng dò hỏi.


"Tôi không có nói như vậy." Câu Tử Minh bắt chước cái nào cũng không trả lời, "Nhưng từng nghe Dập Hạo nhắc tới một số chuyện của cô ấy, cô ấy hẳn là một người không sợ cường quyền hơn nữa tâm địa rất tốt, nếu nói bởi vì mẹ của Dập Hạo đã làm cái gì đó, cô ấy có thể nhẫn tâm giết chết con của mình, ngẫm kỹ lại, quả thật có chút không phù hợp với lẽ thường."


"Anh thật sự cảm thấy như vậy?" Mặt Vương Đình lộ vẻ vui mừng, thật ra thì cô cũng là cảm thấy như vậy, nếu như Câu Tử Minh cũng cho rằng như vậy, vậy càng chứng minh trực giác của cô không sai.
Câu Tử Minh lại không có trả lời cô, chỉ xấu xa mà nhìn cô chằm chằm, chỉ cái miệng của mình, nhắc nhở.


Vương Đình tức giận nhìn anh, tên khốn này!
"Không muốn hả?" Câu Tử Minh làm bộ muốn đứng dậy, "Không muốn thì thôi, tôi cũng không muốn không có việc gì kiếm chuyện làm."


"Đừng!" Vương Đình vội vàng ép chặt lồng ngực của anh, không cho anh đứng dậy, dường như anh mà đi, thì sẽ không đồng ý giúp Tòng Thiện.


"Điều kiện là có thời hạn, mười giây, em không trả lời, những lời vừa rồi tôi nói tất cả hết hiệu lực." Câu Tử Minh trầm mặt, dường như kiên nhẫn đã dùng hết.


"Có thật anh sẽ phái người bảo vệ Tòng Thiện hay không, còn có thể giúp cô ấy và Hàn tiên sinh hòa thuận?" Vương Đình không yên tâm xác nhận nói.


"Tôi có cần thiết gạt em không?" Câu Tử Minh nhíu mày trả lời, trên thực tế, Đường Tuấn vẫn cho rằng chuyện có quá nhiều kỳ lạ, cho nên cả sự kiện cũng chưa có kết thúc, cho dù Vương Đình không đề cập tới yêu cầu, anh cũng không thể thật sự khoanh tay đứng nhìn.


Vương Đình siết chặt ra giường dưới người, bất cứ giá nào, dù sao cũng không phải bị anh hôn ít, cùng lắm thì lại tiếp tục xem như bị chó cắn một cái.
Nghĩ vậy, cô hạ quyết tâm, "thấy chết không sờn" mà cúi người xuống, môi hồng dán lên môi mỏng của anh.


"Đưa đầu lưỡi vào." Câu Tử Minh ra lệnh.
"Đừng quá--" Cô vừa mới mở miệng, lưỡi dài nóng bỏng của anh thừa cơ đưa vào, quấn lấy cái lưỡi thơm mát của cô vào trong khoang miệng nóng bỏng của anh.


Lưỡi nhỏ bị anh ngậm chặt, cô chỉ có thể phát ra tiếng "ưm ưm", không có phát giác được tay của anh dời đến trên mông đẹp của cô, cách quần jean dùng sức vuốt ve.


Đợi cô ý thức được cô lại bị anh chiếm hết tiện nghi, thì vật cương cứng nào đó giữa hai chân ấy khiến cô trong nháy mắt vừa sợ lại vừa không dám lộn xộn.
"Ưm-- thả--" Cái miệng nhỏ nhắn bị anh chặn lại, cô chỉ có thể thốt ra mấy âm tiết nhỏ vụn đứt quãng.


Khớp xương ngón tay thon dài rõ ràng chuyển động qua lại giữa hai đùi của cô, thân thể Vương Đình lại căng thẳng đến mức không thể tự kiềm chế, cô chống lên lồng ngực rắn chắc của anh, hung hăng đánh anh.
Rốt cuộc anh cũng buông cô ra, hai mắt lại nhuốm một tia màu đỏ.


Vương Đình vội vàng bò ra khỏi người anh, lại bị anh kéo lại.
"Tôi đi tắm nước lạnh." Giọng Câu Tử Minh khàn khàn từ phía sau cô truyền đến, sải bước, liền đi tới phòng tắm.


Vương Đình ngồi ở mép giường buồn bực, quả nhiên không nên tin anh. Nhưng, nghe trong phòng tắm truyền tới tiếng nước chảy, Vương Đình lại rơi vào trầm tư, nếu như anh thật sự có nhu cầu sinh lý, cần gì cố nén, đi tìm người phụ nữ khác không phải là được sao, đừng tưởng rằng anh làm như vậy, là có thể làm cô cảm động!


Ngày hôm sau
"Ôi!" Trong nhà vệ sinh của trung tâm mua sắm, một người ở bên trong mở cửa ra, liền đụng phải người bên ngoài.
Khuôn mặt trang điểm đẹp đẽ của Tô Nhị Hà trầm xuống, khi nhìn thấy rõ mình đụng phải chính là Thẩm Tòng Thiện, thì dài mặt hơn: "Là cô!"


"Thật xin lỗi." Đỡ Tòng Thiện, Tiểu Kha vội vàng tươi cười nói, "Thì ra hai người biết nhau hả."
Tô Nhị Hà hừ lạnh một tiếng, cao ngạo mà liếc xéo Tòng Thiện, môi hồng thoa son bóng nhếch lên một nụ cười