Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 2 - Chương 50: Bệnh di truyền (2)

Tòng Thiện nghĩ thầm, nhất định là anh vội vã đưa Vương Đình đi gặp bác sĩ. Ngay sau đó, người của Tòng Thiện cũng đã tới, cô dẫn người tiếp tục lục soát trong viện phúc lợi rất khả nghi này, nhưng đối phương lại nói người đã tìm được rồi, đừng tiếp tục tìm kiếm nữa.


Nhóm người hai phe giằng co, Tòng Thiện càng khẳng định bên trong còn giấu bí mật gì đó, hơn nữa đồn công an địa phương cũng biết chuyện.


Cô khăng khăng muốn lục soát, đối phương lại khăng khăng ngăn cản, hai bên giằng co không ít, Tòng Thiện càng không muốn từ bỏ cái cơ hội thật tốt này, bởi vì nói không chừng ngày mai bọn họ trở lại, đối phương cũng đã dời chứng cứ đi.


"Rốt cuộc các anh ngăn cản là có ý đồ gì?" Tòng Thiện rất là tức giận, thật sự rất muốn trực tiếp đánh nhau, liệu bọn họ cũng sẽ không phải là đối thủ của cô.


"Không phải đưa người đi thì chấm dứt rồi sao? Ở đây còn có nhiều bạn nhỏ như vậy, bản thân tôi lại thấy được các cô có ý đồ khác." Tên mập vừa thấy "đội ngủ lớn" đều đã rời đi, nghĩ thầm Tòng Thiện cũng không có bối cảnh gì, hơn nữa ngộ nhỡ bị bọn họ phát hiện bí mật tầng hầm, vậy thì xong đời, cho nên cái bụng bự tiêu chuẩn ngăn ở trước mặt của Tòng Thiện.


"Thật không cho?" Khóe miệng của Tòng Thiện hơi nhếch lên, chứa đựng nụ cười lạnh, tên mập mạp chết bầm này, hôm nay cô vẫn là sẽ chống đối với ông ta! Lật ngược bọn họ cũng phải đi vào lục soát.


"Cô muốn làm gì!" Đối phương muốn hù dọa Tòng Thiện, nhưng không ngờ cô đột nhiên dùng sức, một chiêu cầm nã thủ liền áp chế cánh tay đầy mỡ ra phía sau.


"Bảo người của ông đi ra ngoài!" Tòng Thiện lạnh giọng quát lên, hôm nay cô quyết tâm hăm dọa, nhất định phải truy xét đến cùng! Người ở đây cũng bị hành động của cô hù sợ, đây coi là cảnh sát đánh lén cảnh sát?


"Còn không mau đi ra ngoài!" Tòng Thiện tăng lực trong tay, tên mập lập tức đau đến kêu oai oái, ông vội vã bảo người của mình đi ra ngoài.
"Đóng cửa lại." Tòng Thiện nói với người của mình.


Nhưng người trong cục cũng bối rối, vốn định khuyên Tòng Thiện buông tay, nhưng lại nghe cô nói: "Các người làm theo là được, xảy ra chuyện gì một mình tôi chịu."


Thấy Tòng Thiện kiên trì, người trong cục cũng không tiện nói cái gì nữa, bọn họ theo chỉ thị của Tòng Thiện đóng cửa lại, sau đó cẩn thận đi lục soát nơi này.


Trong lòng mọi người đều đang lẩm bẩm, không hiểu một người luôn suy nghĩ cặn kẽ như Tòng Thiện sao bây giờ lại xúc động như vậy, cho dù có khả nghi, cũng không cần nhất định phải chờ tới bây giờ lục soát chứ, hơn nữa "bắt cóc" một sở trưởng của đồn công an, đây cũng không phải là chuyện giỡn. Nếu là thật sự tìm ra vật phẩm khả nghi vậy thì còn có cách nói, nếu là không có, lần này nhất định cô sẽ bị xử phạt.


Song, bọn họ thật đúng là tìm được chỗ bất thường.


Nghe trong tầng hầm truyền tới tiếng động yếu ớt, Tòng Thiện quả quyết ra lệnh bảo bọn họ phá cửa, cô áp giải tên mập đi xuống, nhìn thấy tầng hầm âm u ẩm ướt này thật có vài phần giống như phòng tra tấn cổ đại, chính giữa có một cái bàn lớn, trên vách tường thì treo mấy cây roi và dao nhọn có gai. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.


Đi qua mặt đất hỗn độn bẩn thỉu, có người phát hiện một cậu bé ở bên trong căn phòng, nó bị nhốt ổ trong lồng, cả người dơ bẩn, tứ chi dị dạng nhỏ gầy, con ngươi cũng mất, còn lại hai hốc mắt đen ngòm, nói cũng nói không nên lời, chỉ có thể phát ra tiếng kêu ê a yếu ớt. Dường như nó biết có người tiến vào, cằm chống ở trên mặt đất, chầm chậm ngọa nguậy, giống như con sâu rớm không chân vậy, thoạt nhìn, vẫn là nhìn không ra chút "hình người" !


Cảnh tượng trông vô cùng quỷ dị kinh người, Tòng Thiện nhịn không được hút một ngụm khí lạnh, lập tức liên tưởng đến "đoàn tạp kỹ dị dạng" theo lời tên cầm đầu nói, viện phúc lợi quả nhiên là làm tàn phế trẻ em rồi bán cho đoàn tạp kỹ, để đổi lấy số tiền đáng kể! Nghĩ tới đây, Tòng Thiện chỉ cảm thấy trong lồng ngực có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, cô đưa tay đẩy ngã tên mập họ Tưởng, từng đá từng đá đá vào ngực của ông ta, giận dữ hét: "Có phải ông đã sớm biệt nội tình hay không, cho nên mới không cho chúng tôi tới lục soát!"


"Ai da!" Tên mập đau đớn lăn lộn trên đất.
Những người còn lại vội vàng kéo Tòng Thiện lại, "Đừng đánh nữa, sẽ xảy ra án mạng đấy!"
Tòng Thiện hít sâu một hơi, cố gắng kìm nén lửa giận tràn đầy, cô quay đầu dặn dò cấp dưới: "Lập tức báo lên trên! Bắt người!"


"Vụ án buôn bán trẻ mồ côi đặt biệt lớn" này bắt đầu xôn xao cả thành phố thậm chí cả nước từ đó mới bị bóc trần tảng băng ngầm, dẫn tới chấn động cực lớn cả giới cảnh sát, bởi vì vụ án cực kỳ phức tạp, người có liên quan đến vụ án rất nhiều, đồn công an địa phương cũng bị đưa hết lên tòa án, hơn nữa theo các bằng chứng thu được sau khi khai thác xem ra, đám người cặn bã vô liêm sỉ cầm tiền lương nhà nước lại làm chuyện thương thiên hại lý này không chỉ có nhận hối lộ kếch xù, cũng từ giai đoạn đầu không làm trực tiếp chuyển thành gián tiếp tham gia đoạn hậu kỳ, bao gồm không làm tròn trách nhiệm, bao che và liên lạc người mua bán nước ngoài.


Ở lúc nhóm người của Tòng Thiện rời đi còn xảy ra một chút ít chuyện nhỏ xen giữa, đó chính là nhóm người bị bóc trần tội chứng này, vốn muốn dứt khoát bắt cóc đám người của Tòng Thiện, hoặc là không làm đã làm thì phải làm đến cùng, ra sức hạ thủ, lại ép không cho thôn dân nói ra đã từng gặp mấy người này, đánh cuộc một lần.


May mà Câu Tử Minh lưu tâm, thấy Tòng Thiện không có đi theo, cử một nửa số người quay lại đón cô, mới hóa giải cuộc nguy cơ này.


Nhưng sau vụ bắt giữ, điều tra, quá trình xét xử, tất cả đều không quan trọng với Tòng Thiện, bởi vì cô phát hiện cậu vẫn bí mật giấu diếm cô, cũng không đủ tinh lực để ứng phó với vụ án này.


Bởi vì người của nhà họ Thẩm cũng không có nói cho Tòng Thiện biết, Nhạc Thanh Lăng đã từng tìm tới nhà, cho nên khi người quản gia gọi điệ