Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 2 - Chương 41: Hẹn gặp

Đợi đến về cục cảnh sát, Tòng Thiện nhận được điện thoại, đối phương tự xưng là quản gia của nhà họ Hàn, phu nhân của bọn họ hẹn đêm nay gặp Tòng Thiện.
Tòng Thiện vừa nghe, lập tức trở nên căng thẳng, mẹ Hàn Dập Hạo muốn gặp cô?


"Thẩm tiểu thư, phu nhân nói đây là cuộc gặp mặt riêng, cho nên không hy vọng cô nói cho người khác biết." Đối phương khéo léo nhắc nhở một câu.


"Tôi biết." Tòng Thiện biết rõ "người khác" là chỉ Hàn Dập Hạo, thật ra thì cô cũng không tính nói cho anh biết, nên tới sớm muộn gì cũng sẽ tới, nếu như ngay cả một mình gặp mẹ anh cũng không có dũng khí, vậy cô cũng không tránh khỏi quá vô dụng.


Trong lúc Tòng Thiện suy tư nên ăn mặc thế nào, nên nói thế nào để không mất lễ vì cuộc gặp đêm nay, bên kia, Vương Đình đang mặc chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của Câu Tử Minh đi ra phòng tắm.
Cô dè dặt cẩn thận liếc nhìn trong khe cửa một cái, thấy trong phòng không có ai, cô mới đi ra.


Cửa kính thủy tinh sát đất to lớn lúc này mở ra, rèm cửa sổ mỏng nhẹ như cánh chim bị gió thổi lên, chầm chậm phất phới trên trong trung, một cơn gió mát lướt qua bắp chân trần của Vương Đình, cô quay đầu nhìn về phía ban công, ánh mặt trời sáng ngời có chút chói mắt.


Bởi vì không có mang theo quần áo tới đây, trong phòng cũng không có máy giặt, Vương Đình ôm lấy quần áo của mình mở cửa, muốn đi tìm một chỗ để giặt sạch quần áo.
Vừa mới mở cửa, lại nghe được trong phòng khách dưới lầu truyền đến tiếng khóc của một cô gái, kèm theo nhiều tiếng cầu xin.


Vương Đình lập tức khép cửa lại, chỉ hé mở một chút, muốn nghe rõ động tĩnh phía dưới.
Chỉ nghe giọng của Câu Tử Minh chậm rãi vang lên: "Tần Kha ở đâu?"
"Câu thiếu gia, em thật sự không biết, anh thả em đi đi." Cô gái khóc cầu xin nói.


"Không biết, cô là tình nhân hắn cưng chiều nhất, chẳng lẽ một cú điện thoại cũng không gọi cho cô?" Câu Tử Minh rõ ràng không tin, hừ lạnh một tiếng, giọng lạnh băng. Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.


"Anh ta thật sự không có liên lạc với em, Câu thiếu gia, xin anh tin em." Cô gái dường như là quỳ bò đến trước mặt của Câu Tử Minh, đầu gối ma sát trên tấm thảm lông thật dày phát ra tiếng "sột soạt" nhỏ.


"Tin cô?" Giọng của Câu Tử Minh trở nên ngả ngớn, "Ngực đủ lớn, mặt đủ quyến rũ, quả nhiên là báu vật, khó trách Tần Kha lại mê cô như vậy."
Cô gái cho rằng Câu Tử Minh coi trọng cô, lập tức dùng giọng càng mềm mại quyến rũ tận xương hơn nói: "Câu thiếu gia, em thật sự không có lừa anh..."


"Ồ?" Câu Tử Minh bật cười khẽ, "Nếu như hắn không cần cô nữa, vậy làm người phụ nữ của tôi thế nào?"
Cô gái vừa nghe, lập tức trở nên vui mừng: "Thật ra thì em ngưỡng mộ thiếu gia đã lâu rồi..."


Vương Đình nghe đến đó, trái tim như bị cái gì đó đâm trúng, đau đớn không hề kịch liệt, nhưng lại lan tỏa tí ti chua xót và lạnh lẽo. Cô định khép cửa lại, không muốn nghe nữa, Câu Tử Minh vốn là loại người như vậy, cô cũng không phải không biết, hà tất lại tiếp tục làm mình khó chịu.


Đột nhiên, "A!" Một tiếng thét chói tai vang lên, là của cô gái kia phát ra.


Giọng của Câu Tử Minh tiếp tục vang lên: "Muốn trở thành người phụ nữ của tôi sao, vậy thì phải có một chút tác dụng. Nếu như cô không khai Tần Kha ra, vậy tôi buộc lòng phải đưa cô đi "an ủi" lửa giận ngút trời của các anh em. Chọn cái nào, tự mình chọn."


"Câu thiếu gia, xin anh..." Cô gái khóc đến mức rất là thê lương.
"Nhốt cô ta lại." Câu Tử Minh ra lệnh một tiếng, có người lập tức đưa cô ấy đi.


Vương Đình vẫn còn đắm chìm ở trong nội dung khϊế͙p͙ sợ nghe được, Câu Tử Minh bắt tình nhân của Tần Kha, muốn dùng cô ấy để dẫn dụ Tần Kha, chẳng lẽ anh thật sự còn muốn làm cái gì nữa sao?
Không được, cô có nên nói cho Tòng Thiện biết hay không, ngăn cản Câu Tử Minh?


Tuy nhiên, một loạt tiếng bước chân cắt ngang tự hỏi của cô, ý thức được là Câu Tử Minh trở lại, Vương Đình vội vàng đóng cửa lại, ôm lấy quần áo vọt vào phòng tắm, cô không muốn ở một mình chung với anh.


Người nào đó đã đi lên lầu hai nhìn thấy cửa phòng khép lại, khóe miệng cong lên một nụ cười ý vị sâu xa, cô gái này nhất định là đã nghe thấy chuyện xảy ra vừa rồi, người nhát gan như cô chỉ sợ là càng sợ anh hơn.


Câu Tử Minh đi vào phòng, thấy Vương Đình lại trốn vào phòng tắm, cách bởi cánh cửa nói: "Còn không ra, có phải muốn tôi ra lệnh bảo người phá cửa này hay không?"


Vương Đình trốn ở phía sau cửa nghe thấy, sợ chọc giận anh, anh sẽ không đưa bà ngoại đi chữa bệnh. Đấu tranh một hồi, kéo chiếc áo sơ mi dài đến đầu gối thấp hơn nữa, cô ôm lấy quần áo đã thay đi ra khỏi phòng tắm.
"Cô làm cái gì?" Câu Tử Minh thấy cô ôm một đống quần áo, không vui nhíu mày.


"Tôi muốn hỏi anh, có thể giặt quần áo ở chỗ nào?" Vương Đình nhẹ giọng hỏi, vẫn đứng ở cửa, không muốn đến gần anh.
"Vứt đi!" Anh trầm giọng mở miệng, nhìn thấy bộ quần áo quê mùa này lại tức giận.
"Cái gì?" Vương Đình ngây cả người, vứt quần áo đi vậy cô mặc cái gì.


Câu Tử Minh nhìn thấy cô ngây người đứng đó, dứt khoát tự mình đi tới, đoạt lấy quần áo trong tay cô, ném thẳng xuống ban công.
"Này, anh!" Vương Đình muốn đến đoạt lại, lại bị ánh mắt anh hù sợ, lùi vào trong góc.


Câu Tử Minh quay đầu nhìn đôi mắt rụt rè kia, chỉ cảm thấy tức hơn, nhưng khi anh nhìn thấy đôi chân trắng noãn như ngọc kia, thì ánh mắt lại bất giác trở nên nóng như lửa.


Chết tiệt, nhất định là mấy ngày qua không có chạm đến phụ nữ, mới có thể cảm thấy làn da mới vừa tắm rửa qua trông vô cùng hồng hào, lại mặc áo sơ mi của đàn ông càng lộ vẻ nhỏ nhắn động lòng người hơn, cô như vậy thật ngon miệng.


Vương Đình cũng đã phát giác ánh mắt anh trở nên không được bình thường, cho dù hai năm không gặp, cô cũng rất rõ hàm ý của vẻ mặt này.
Cho nên không chút nghĩ ngợi, cô cất bước chạy về phía cửa phòng.


Song, đàn ông chân dài bước vài bước dài đã đuổi kịp cô, cánh tay vượn vươn ra, liền ném phịch cô đến giường lớn.
"Muốn chạy đi đâu?" Câu Tử Minh tà tứ mà nhìn người mặt mày tái nhợt phía dưới, giễu cợt nói.


"Anh." Tuy Vương Đình sợ anh, nhưng lại càng chán ghét sự đụng chạm của anh hơn, phản xạ có điều kiện liền vung mở tay của anh ra.
"Học được phản kháng? Hả?" Âm cuối kéo thật dài, Câu Tử Minh một tay ấn hay tay cô lên đỉnh đầu, ánh m