Sếp, Dè Dặt Một Chút!

Quyển 2 - Chương 33: Là cô!

"Chị Thẩm, sao tôi cảm thấy không bình thường nhỉ, thôn này mới vừa lớn một chút, thì có mấy đứa trẻ mất tích, hơn nữa nhìn người trong cục công an ở chỗ này, dường như hoàn toàn không có ý định đi tìm người." Hôm nay, Tiểu Kha và Tòng Thiện cùng đi thu thập tình hình, không nghĩ tới, nhân viên ở cục công an này cũng không quá mong muốn phối hợp, đối với câu hỏi của Tòng Thiện cũng có vẻ có chút thờ ơ, làm Tiểu Kha cảm thấy rất là nén giận, khi hai người ra khỏi cục, Tiểu Kha nhịn không được oán giận nói.


Tòng Thiện suy nghĩ một chút, nói: "Chúng ta đi tìm người dân ở đây hỏi thăm một chút, nói không chừng sẽ có manh mối mới."


Không ngờ tới, hai người vừa hỏi chung quanh, quả nhiên phát hiện một số chỗ không ổn, chẳng hạn như những đứa nhỏ tới viện phúc lợi này đều là khuyết tật, bởi vì cửa chính của viện phúc lợi thường xuyên khóa chặt, cho nên người dân cũng không rõ tình trạng của bọn nhỏ ở bên trong cho lắm, cho dù là có người bị lạc, cũng sẽ không làm cho người xung quanh chú ý.


"Ở đây chỉ là thôn xóm, sao lại thu nhận nhiều trẻ em khuyết tật như vậy, kinh phí nhân sự của họ phải làm thế nào?" Tòng Thiện ngẫm nghĩ nói, thông thường mà nói, có trẻ em khuyết tật có rất ít người sẽ nhận nuôi, hơn nữa chăm sóc những đứa nhỏ đặc biệt này sẽ tốn rất nhiều sức người sức của, viện phúc lợi nho nhỏ này có điều kiện này sao?


"Hơn nữa còn thường xuyên khóa cửa, là sợ người khác đi vào hay là bọn nhỏ đi ra?" Tiểu Kha cũng nghi ngờ khó hiểu.


Tòng Thiện liên tưởng tới đủ loại trước đó, càng lúc càng cảm thấy trong đó không bình thường, gọi điện thoại về, bảo người trong tổ điều tra nhân số bọn nhỏ được đưa tới viện phúc lợi mấy năm nay, trực giác của cô, chắc chắn viện phúc lợi còn che giấu điều gì đó.


"Xem ra hôm nay chúng ta không điều tra được cái gì." Chờ Tòng Thiện nói chuyện điện thoại xong, Tiểu Kha trải tay ra, bất đắc dĩ nói.


"Thật ra thì vốn là không thuộc về khu chúng ta quản lý, cũng không tiện làm quá rõ ràng." Tòng Thiện trấn an nói, chợt nhìn thấy trên cây đằng trước có mất đứa trẻ đang leo cây, nghĩ tới điều gì đó, đi tới, vừa khéo đón được một đứa nhỏ thiếu chút nữa rơi từ trên cây xuống, "Cẩn thận một chút."


Bọn nhỏ đang chơi đùa vui vẻ nhìn thấy hai người cảnh sát đi tới, cũng có chút sợ hãi, rối rít từ trên cây trượt xuống, có chút lo lắng đứng ở một bên, sợ bị "bắt" đi.


Tòng Thiện đi tới một cậu bé hơi cao lớn trước mặt, "hòa nhã dễ gần" hỏi: "Người bạn nhỏ, các em thường chơi ở chỗ này sao?"
Cậu bé lập tức gật gật đầu.
"Leo lên cây chơi?" Tòng Thiện chỉ chỉ cái cây to, tiếp tục hỏi.
Đứa nhỏ lại gật đầu.


"Vậy các em có thể nhìn thấy viện phúc lợi trước mặt không?" Tòng Thiện cười đến mức cực kỳ thân thiện, yêu thương mà sờ sờ đầu của đứa nhỏ, hỏi.
"Có thể." Cậu bé dùng sức gật đầu, những đứa nhỏ khác cũng phụ họa nói.


"Vậy bình thường bên trong là cảnh tượng gì? Trong sân có bạn nhỏ đang chơi đùa sao?" Tòng Thiện hỏi tiếp, có lúc dự thính đánh thọc sườn chân thật hơn nhiều so với trực tiếp tới cửa hỏi thăm tình hình.
"Bọn họ không thích ra ngoài chơi." Cậu bé lắc lắc đầu, thành thật đáp.


"Tại sao?" Tiểu Kha đặt câu hỏi.
"Bởi vì người lớn sẽ đánh bọn họ." Cậu bé đáp nói.
"Bọn họ thường xuyên khóc." Một đứa nhỏ khác bổ sung.


"Các em là nói, người lớn trong căn nhà này thường đánh những bạn nhỏ sao?" Tòng Thiện cau mày, nhưng lập tức đã khôi phục lại thái độ bình thường, cô nhìn những đứa nhỏ xung quanh, lại hỏi.
"Dạ!" Bọn nhỏ cùng gật đầu.
"Những tên khốn kiếp này!" Tiểu Kha mắng chửi ra tiếng, khiến bọn nhỏ giật nảy mình.


"Không có gì, các em chơi đi." Tòng Thiện vội vàng kéo Tiểu Kha rời đi, vừa đi vừa nói, "Viện phúc lợi này nhất định là có vấn đề, cục công an cũng không tín nhiệm, sau khi trở về sẽ cẩn thận điều tra thêm tài liệu ở đây, trước hết, bây giờ chớ bứt dây động rừng."


"Chị Thẩm, chị là nói đứa nhỏ bị lạc đều có liên quan đến viện phúc lợi và cục công an sao?" Tiểu Kha hiếm khi nhanh trí một lần, đầu óc bỗng chốc đã xoay chuyển.


"Chỉ là phán đoán của tôi, hy vọng chuyện không phải là như chỗ tôi nghĩ." Tòng Thiện có điều cất giữ nói, nếu như bị cô đoán trúng, vậy thế lực liên lụy tới cũng sẽ không đơn giản như vậy.


Buổi tối Tòng Thiện cũng không còn chuyện gì, vì vậy muốn đến thư viện công cộng đọc sách, ở nơi đó, cô gặp được Vương Đình, Vương Đình hiển nhiên rất quan tâm đến tiến triển của vụ án, ở sau khi Tòng Thiện giải thích một lần, cô bỗng im lặng.


"Làm sao vậy?" Tòng Thiện nhìn ra được tâm trạng cô không tốt, quan tâm hỏi.
"Đều tại tôi." Vương Đình tự trách nói, "Tại sao phải đưa bọn nhỏ đi, nếu như không đưa bọn nhỏ đi, thì sẽ không xảy ra chuyện như vậy."


"Cái này làm sao có thể trách cô." Tòng Thiện lập tức an ủi nói, "Cô nhi viện đóng cửa là chuyện không còn cách nào khác, hơn nữa ai cũng không nghĩ đến tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì."


Vương Đình lắc đầu, hốc mắt có chút ửng đỏ, "Cho dù tôi khổ thêm một chút, mệt mỏi một chút, cũng có thể tiếp tục duy trì cô nhi viện."


"Nếu như cô nói như vậy, vậy tôi cũng có trách nhiệm, lúc đầu nên giúp các cô tìm kiếm tài trợ xã hội, chứ không phải bỏ mặc không để ý tới." Tòng Thiện vỗ vỗ bả vai của cô, thấy người xung quanh quăng tới ánh mắt tò mò, vội vàng kéo cô rời đi.


"Tòng Thiện, tôi không sao, chị đi về trước đi." Ra khỏi thư viện, tâm tình của Vương Đình tốt lên rất nhiều, cô quay đầu nói với Tòng Thiện.
"Vẫn còn sớm như vậy." Tòng Thiện nhìn đồng hồ, mới qua bảy giờ, sợ Vương Đình trở về lại tự mình đau lòng, cho nên đề nghị cùng đi dạo phố.


Ở khuyên bảo không ngừng của Tòng Thiện, Vương Đình mới đồng ý, hai người đi tới bên tủ kính của một cửa hàng châu ngọc, thấy đặt một pho tượng ngọc lưu ly nhiều màu rất là đẹp, vì vậy Tòng Thiện kéo Vương Đình đi vào, muốn đến gần nhìn một chút.


Khi Vương Đình đặt tay trên tủ kính, thì một nhân viên hướng dẫn mua hàng đi tới, nhìn lướt qua cách ăn mặt của Vương Đình, có chút khinh miệt lên tiếng nói: "Những thứ đồ này của chúng tôi rất đắt, xin đừng tùy ý đụng vào."


Vương Đình vừa nghe, tay nhanh chóng rụt trở về giống như bị bỏng vậy.
Tòng Thiện lại có chút bốc hỏa, cô xoay người đối mặt với nhân viên hướng dẫn mua hàng, nhíu mày nói: "Cô nói gì?"
Vương Đình sợ Tòng Thiện cãi vã, lập tức kéo cô, nhẹ giọng nói: "Thôi, Tòng Thiện, chúng ta đi thôi."


Tòng Thiện lại không để ý tới cô, chỉ tiếp tục nhìn nhân viên hướng dẫn mua hàng hỏi: "Cô cho rằng chúng tôi mua không nổi, cho nên muốn đuổi người đúng không?"