"Đáng buồn nhất chính là người trong cuộc qua rất nhiều năm sau mới ý thức được mình có lẽ là làm sai." Hàn Trường Hạo khe khẽ thở dài, "Có rất nhiều cách để yêu, nhưng mà anh ấy lại lựa chọn cách khiến người ta ngạt thở. Ba mươi lăm năm qua, Nhạc Thanh Lăng quả thật trải qua rất không vui. Cô ấy cho rằng Trường Hiên tước đoạt của cô ấy rất nhiều, cho nên cô ấy muốn đoạt lại từ chỗ khác. Cô ấy trở nên càng lúc càng cường thế, kiểm soát dục vong càng ngày càng mạnh, nhất là đối với người bên cạnh."
"Cho nên bà mới căm ghét con như vậy, nghĩ cách đuổi con đi, là bởi vì bà cảm thấy con khiến con trai của bà không nghe lời của bà?" Tòng Thiện phần nào hiểu được, Nhạc Thanh Lăng có thể bỏ lại hai đứa con trai quanh năm sống ở nước ngoài chẳng quan tâm, nhưng đối với hôn sự của bọn họ lại đặc biệt quan tâm, có lẽ là bởi vì rất muốn thao tác cuộc sống của người khác.
"Có lẽ cô ấy không phải là hận con, cô ấy chỉ là không học được yêu người khác, ngay cả con trai duy nhất, cô ấy cũng không quan tâm nó sẽ bị tổn thương." Hàn Trường Hạo ý vị sâu xa nói, "Trường Hiên và cô ấy làm vợ chồng nhiều năm như vậy, thật ra thì cũng không hiểu cách nghĩ thật sự trong lòng của cô ấy. Lúc còn trẻ, Nhạc Thanh Lăng hận anh ấy, vắt óc suy tính muốn chạy trốn khỏi cái nhà này. Nhưng mấy năm nay, Trường Hiên nghĩ thông suốt, nếu Nhạc Thanh Lăng bất kể thế nào cũng không yêu anh ấy, như vậy có lẽ là lúc anh ấy buông tay. Cho nên anh ấy không còn phái người đi theo cô ấy nữa, tùy cô ấy muốn đi các nơi trên thế giới, anh ấy cũng không hỏi nữa. Với địa vị của nhà họ Nhạc ngày nay, Nhạc Thanh Lăng muốn rời đi là chuyện dễ dàng. Nhưng cô ấy không có, trái lại trở nên rất an phận, một lần ly hôn cũng không có đề cập đến. Còn có, bất kể bận rộn thế nào, hàng năm có ba ngày cô ấy đều nhất định sẽ về nhà đúng giờ. Một ngày là tết âm lịch, một ngày là ngày giỗ của Tiểu Ngũ, còn có một ngày là sinh nhật của Tiểu Lục Tử." Truyện chỉ được đăng tại dîễη đàη lê qµý đôη.
"Theo như chú nói, bà là yêu con của mình?" Tòng Thiện có chút không xác định hỏi.
"Vấn đề này, hẳn là con có tư cách trả lời hơn chú." Hàn Trường Hạo cười nói, "Con cũng sắp trở thành mẹ, làm mẹ, có thể thật sự không thương con của mình sao?"
"Con không biết." Tòng Thiện thật thà nói, "Con tin mỗi người mẹ đều là tốt cho con của mình, nhưng mà cách làm của bà khiến con khó mà tiếp nhận, cũng không thể dễ dàng tha thứ. Chúng ta không thể lúc nào cũng lấy tổn thương mình đã chịu làm cớ, còn làm ra hành động tổn thương người bên cạnh."
"Chú không phải bảo con tha thứ cho cô ấy." Hàn Trường Hạo nhìn cô chăm chú, nói, "Trường Hiên bảo chú, là muốn xin hai đứa đừng hận cô ấy. Cô ấy là một người phụ nữ đáng thương, cô ấy không biết yêu, hoặc giả theo cô ấy, yêu sẽ chỉ là mang đến thương tích đầy mình. Từ ý nào đó mà nói, cô ấy đang dùng cách thức của mình để bảo vệ Dập Hạo. Chú cũng không phải là nói cô ấy không sai, trên thực tế cô ấy sai rất thái quá, nhưng chú xin con thử nhìn vấn đề từ góc độ của cô ấy, có lẽ con có thể cảm nhận được cảm nhận chân thực của cô ấy."
"Chú Sáu, trong lòng của con rất rối." Tòng Thiện cắn cắn môi, cô thật sự không rõ cảm xúc giờ phút này, cô cần thời gian, suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc Nhạc Thanh Lăng có đáng để được tha thứ hay không.
"Chú sẽ không ép con làm quyết định." Hàn Trường Hạo nhìn ra được Tòng Thiện đã bắt đầu do dự, ông cũng nhìn ra được cô lương thiện thế nào, cho dù Nhạc Thanh Lăng đối với cô như vậy, cô cũng không có hạ quyết tâm muốn căm ghét cô ấy, trái lại sau khi nghe được những chuyện cũ này, trở nên có chút đồng tình với Nhạc Thanh Lăng. Xem ra, con mắt chọn phụ nữ của Tiểu Lục Tử đúng là ưu việt hơn nhiều so với những bậc cha chú bọn họ.
"Chú Sáu, những chuyện này chú đã nói cho Dập Hạo biết chưa?" Tòng Thiện lại hỏi.
"Nó vẫn luôn trốn chú, có lẽ là cho rằng chú lại muốn "giảng đạo" ấy mà." Hàn Trường Hạo cười cười, "Hơn nữa chú cho rằng, tìm con càng hữu hiệu hơn nhiều so với trực tiếp tìm nó, bởi vì cả thế giới đều nhìn ra được, nó coi trọng con cỡ nào."
"Tại sao nhiều năm như vậy mà Dập Hạo cũng không biết chuyện giữa bố mẹ anh ấy?" Tòng Thiện nghĩ không ra hỏi, "Nếu như Nhạc, nếu như mẹ của anh ấy thật sự hận bố của anh ấy mà nói, hẳn là sẽ nói cho anh ấy biết những chuyện này, giành ủng hộ của anh ấy, để anh ấy xảy ra khoảng cách với bố anh ấy mới đúng."
"Có hai khả năng, một là Nhạc Thanh Lăng vốn không quan tâm hình tượng của cô ấy ở trong lòng của con trai, còn một khả năng khác chính là cô ấy đang bảo vệ bọn họ, không muốn để cho hai đứa con trai biết được bố của chúng nó đã từng là một tên khốn." Hàn Trường Hạo cạnh hay là khuông cái nào cũng được nói, "Rốt cuộc là loại nào, chú nghĩ con sẽ là người gỡ bỏ đáp án này."
"Con?" Tòng Thiện cười khổ nói, "Có lẽ chính bà cũng không hiểu chính mình, sao con có thể hiểu được bà?"
"Con nói đúng, lòng người vốn là thứ không thể đẽo gọt, không thể dựa vào hành vi bên ngoài của một người mà đã kết luận nội tâm của cô ấy. Coi như cô ấy là một bệnh nhân đi, mắc bệnh trầm trọng cũng không có ý thức được sự khác thường của mình."Vẻ mặt của Hàn Trường Hạo trở nên nặng nề mấy phần, ông nói, "Cái nhà này có thể duy trì tới hôm nay cũng không dễ dàng, mỗi người đều bỏ ra cái giá không nhỏ, đau đớn nhất, chẳng có gì hơn là sự ra đi của Dập Huy. Trước khi nó tự sát, đã từng nói với chú, nó chẳng hề hận bố mẹ của mình, nó hy vọng mỗi người trong nhà đều có thể vui vẻ hạnh phúc mà sống tiếp. Đó là tâm nguyện của nó, chú hy vọng con và Dập Hạo có thể thay nó đạt được."
"Con." Tòng Thiện không biết nên nói cái gì, cô biết Hàn Trường Hạo là đang gây áp lực cho cô, hy vọng cô có thể khuyên Hàn Dập Hạo và mẹ anh lại quay về hòa thuận, thế nhưng cái nhà này nhiều khúc mắc như vậy, tháo gỡ thế nào đây?
"Chú nên nói cũng đã nói xong." Hàn Trường Hạo không tiếp tục thúc ép Tòng Thiện nữa, ông cười ấm áp, đứng dậy, chào tạm biệt nói, "Chú sẽ không đến tìm Dập Hạo nữa, hôm nay nói chuyện chỉ có hai chúng ta biết, bất kể con làm ra quyết định thế nào, chú đều có thể hiểu được. Nói một câu cuối cùng, chú rất mong đợi làm ông Sáu."
Tiễn bước Hàn Trường Hạo, Tòng Thiện rơi vào thiên nhân giao chiến, nói thật, cô thật sự không biết nên làm thế nào nữa.
Nhạc Thanh Lăng là một người phụ nữ đáng thương, nhưng bà đem bất hạnh của chính mình đặt vào trên người hai đứa con trai, hơn nữa không hề có lòng áy náy, riêng một điểm này đủ để khiến Tòng Thiện không cách nào buông được.
Nhưng dù sao bà cũng là mẹ của Hàn Dập Hạo, người thân nhất trên đời này, thật sự muốn anh cắ