"Ngài nói bậy." Tòng Thiện cũng lên tiếng đứng phắt dậy, ở ánh mắt thay đổi liên tục của Arsfat với người báo tin, lớn tiếng nói.
"Vậy đây là cái gì?" Arsfat giơ miếng thiết bị kim loại nho nhỏ này lên, châm chọc cười nhạo, "Từ đầu tới cuối đều là ván cờ do anh ta thiết lập, anh ta đoán được cô sẽ theo tới, đoán được tôi sẽ đưa cô đi, cho nên cố ý gắn thiết bị theo dõi ở trên người của cô. Hôm nay, sự thật bày ra trước mắt, cô còn không tin sao? Vì để đạt được mục đích, anh ta có thể để thân cô vùi lấp nơi hiểm cảnh, lại còn vì sao nói dối cô? Thẩm Tòng Thiện, cô tỉnh táo lại đi."
Lạnh lùng liếc nhìn Tòng Thiện đang ngây người như phỗng, Arsfat bước nhanh rời đi khỏi đây.
Sắc mặt Tòng Thiện trở nên tái nhợt như tuyết, chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa té ngã trên đất.
"Không thể nào, anh ấy sẽ không lợi dụng tôi, nhất định là người khác sắp đặt." Nghĩ tới khả năng nào đó, Tòng Thiện lập tức khôi phục lại thái độ bình thường, Hàn Dập Hạo không có ở doanh trại, cũng không chỉ có một mình anh có quyền sai người khác đưa Dunham Linda ra ngoài, ván cờ này nhất định là người khác thiết lập, Hàn Dập Hạo nhất định không biết.
Xa xa, ngăn cách bởi khoảng không truyền đến tiếng súng, đã kéo lý trí của Tòng Thiện về với thực tế.
Bây giờ, cô nhất định phải rời khỏi đây.
Nghĩ vậy, cô lập tức đi ra khỏi lều bạt, bên ngoài đã sớm hỗn loạn, tất cả mọi người ghìm súng vội vàng chạy qua người cô, vốn không có nhìn cô lấy một cái.
Đúng rồi, Dunham Linda!
Ngay lúc phát hiện cục diện hỗn loạn như vậy, Arsfat vội vàng chỉ huy chiến đấu không có thời gian rỗi dành cho việc khác, cho nên cô phải tìm được đứa nhỏ đồng thời đưa nó an toàn rời đi.
Tuy nhiên, Tòng Thiện hoàn toàn không biết Dunham Linda được đưa tới đâu, cô chạy loạn giống như con ruồi không đầu, nhiều lần bị người ta thô bạo đẩy ngã trên đất, quân chính phủ ném bom nổ tung cách đó không xa, ngọn lửa bắn ra mãnh vụn hóa thành ngàn vạn lưỡi dao, người chung quanh thương tích đầy mình.
Tòng Thiện lập tức bò dậy, tiếp tục tìm kiếm.
Đầu gối bị rách, máu tươi từ vết thương chảy ra, nhỏ giọt rơi trên mặt đất, hóa thành một màu với bùn đất.
Khắp nơi đều là tiếng bắn nhau đinh tai nhức óc, quân chính phủ từng chút tiến tới gần, đội ngũ của Arsfat giống như bị bắt bỏ vào trong túi, sắc mặt mỗi người đều hoảng hốt lo sợ, xác chết, máu tươi hong đỏ mảnh đất này, ngay cả mặt trời chiều cũng muốn nhuộn chân trời thành một màu đỏ thẫm như máu. Truyện chỉ được đăng tại dîễn đàn lê qµý đôn.
Rốt cuộc, Tòng Thiện nhìn thấy Dunham Linda được ôm lên một chiếc xe, cô vội vàng chạy tới, tại lúc này, một quả bom lại vẽ ra một vòng cung lạnh băng trên không trung, rơi vào trên mui xe. "Ầm!" nổ tung chiếc xe, ngọn lửa hừng hực vụt lên không trung, người xung quanh đều bị văng trên mặt đất, Tòng Thiện bị luồng khí xông tới, phần lưng đụng vào tảng đá gồ lên.
Đau đớn làm cô thiếu chút nữa ngất đi, nhưng cô lại cố nén bò dậy, nhìn vào nơi xảy ra vụ nổ, mắt đỏ ngầu như muốn nứt ra, không thể nào tin nổi.
Không thể nào! Vừa rồi nhất định là nhìn nhầm, Dunham Linda không có trên chiếc xe ấy, càng không có bị nổ chết!
"Dunham Linda!" Tòng Thiện mất đi lý trí, cô xông tới ngọn lửa hừng hực, dường như làm vậy mới có thể cứu đứa nhỏ ra khỏi đám cháy.
Đột nhiên,