Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ

Chương 86

Sáng sớm A Từ đang nấu ăn trong bếp thì chợt nghe tiếng Giản Ngôn từ trong toilet vọng ra: "Vợ ơi..."

Từ hồi tay bị thương đến nay, Giản Ngôn luôn lấy cớ bất tiện để A Từ chăm sóc mình: Đút cơm, tắm táp, cạo râu...

A Từ biết tỏng hắn đang kiếm cớ nhưng vừa nghe thấy tiếng đã bỏ hết việc chạy qua.

"Vợ, em giúp anh cạo râu đi, tay anh không tiện." Quả nhiên vừa trông thấy A Từ tới Giản Ngôn liền cười tủm tỉm nói.

A Từ không kềm được mắng hắn: "Hồi trước không bị thương có thấy anh cạo râu mỗi ngày đâu..."

Miệng thì nói vậy nhưng vẫn đi lấy dao cạo râu.

"Trước đây anh chưa có em mà?" Giản Ngôn đường hoàng nói, "Da mặt vợ anh mỏng như vậy, lúc anh hôn không phải sẽ khiến em e ngại sao? Đâm phải em anh sẽ đau lòng."

"Ai bảo râu ria anh cứng quá làm chi." A Từ hầm hừ.

Giản Ngôn dùng tay không bị thương ôm lấy eo cậu, bóp bóp ám chỉ: "Không chỉ có râu anh mới cứng đâu."

A Từ lập tức đỏ mặt, cố sức dùng bọt biển chà lên cằm Giản Ngôn, nói: "Anh chớ có ba hoa, tay trái anh dùng vẫn thuận như tay phải mà? Cạo râu thôi cũng không làm được?"

"Nếu nhỡ anh tự làm mình bị thương sẽ khiến vợ anh đau lòng, đúng không?"

"Im lặng!" A Từ vừa nhìn vừa nói khiến bọt biển trượt vào trong miệng, cậu vội dùng tay lau thì bị Giản Ngôn nhân cơ hội ngậm lấy ngón tay. Cậu rụt ngay tay lại như bị điện giật.

Thấy dáng vẻ này của A Từ, Giản Ngôn bật cười thành tiếng, cái cằm không ngừng run run.

"Không được cười!" A Từ bất đắc dĩ, mặt càng đỏ lựng, "Còn cười nữa em phá hư mặt anh bây giờ!"

Miệng nói lời cáu giận nhưng động tác lại vô cùng dịu dàng.

Giản Ngôn ngưng cười, nhìn xuống thấy động tác nghiêm túc của cậu, nhu tình đong đầy cả cõi lòng.

Một chốc sau Giản Ngôn lại lấy điện thoại ra tự chụp, chỉ chụp cằm mình và tay A Từ.

Thấy hắn làm vậy A Từ cũng không cản.

"Được rồi." Cạo râu cho hắn xong, A Từ thở phào nhẹ nhõm. Chẳng qua chỉ là một việc rất đơn giản bình thường, lại giống như vừa hoàn thành một nhiệm vụ đáng gờm.

"Ôi, vợ anh đúng là số dách, cạo râu còn giỏi hơn anh." Giản Ngôn sờ soạn cái cằm trơn nhẵn, đoạn đi qua bắt lấy A Từ hôn một trận, xong còn cố ý dùng cằm cọ lên mặt A Từ, "Giờ thì không sợ bị đâm nữa nhỉ?"

"Có khác gì mấy đâu?" A Từ bất đắc dĩ, cậu đã quá quen với hành vi của hắn nên chỉ cúi người thu dọn đồ đạc.

Giản Ngôn càng soi càng hài lòng, bèn tự chụp thêm một tấm cho cái cằm của mình.


Nghĩ một hồi lại ghép ảnh này cùng với ảnh khi nãy, đăng lên wechat kèm dòng chữ: Vợ mình thật khéo tay.

A Từ nhìn thấy càng bất đắc dĩ: "Anh đừng ấu trĩ nữa được không?"

"Ấu trĩ hồi nào?" Giản Ngôn hầm hừ, "Anh đang biểu đạt niềm hạnh phúc đó chứ."

Dừng một chút, A Từ nghiêm túc nói: "Vào lúc này anh phải nên cẩn thận."

"Sao vậy?" Giản Ngôn sững sờ.

"Vụ án còn chưa phá xong..." A Từ nói, "Chính bản thân anh cũng biết mà? Có người trăm phương ngàn kế muốn bắt lỗi anh."

Giản Ngôn là người có danh tiếng trong hệ thống. Có người ghen tị nhất định sẽ có người đố kỵ, thậm chí là ghi hận. Chuyện này ai ai cũng biết nhưng không công khai, bọn họ cũng làm như không biết.

Từ trước đến nay Giản Ngôn luôn có nguyên tắc riêng. Hắn sống rất tùy ý, càng không vì những việc này mà che che giấu giấu.

"Ai muốn bắt cứ bắt. Anh đứng thẳng ngồi ngay còn phải sợ mấy trò vặt vãnh này?" Giản Ngôn không bận tâm nói, "Vợ anh tốt thì anh khoe, làm gì được anh?"

Vì đời trước Giản Ngôn từng bị thiệt thòi do chuyện này nên A Từ mới thuận miệng nhắc qua, thấy hắn có vẻ nghiêm túc bèn không nói nữa. Dù sao không làm gì thì kẻ muốn gây sự cũng sẽ tìm tới cửa, thôi cứ chiều theo anh ấy vậy.

Bên đây mây trôi nước chảy thì trong nhóm "Chống thức ăn cho chó" lại đang sôi trào.

Hướng Dương: Mẹ kiếp, tôi cứ tưởng chí ít trong thời gian phá án bọn họ sẽ không khoe ân ái, ai ngờ lại còn điên hơn.

Tiếu Tiếu: Chứ còn gì nữa? A Từ quá sủng ái Sếp rồi.

Đàm Mộc: Có khi nào A Từ căn bản không biết gì cả? Cậu ấy hình như đâu có chơi Wechat?

Niệm Niệm: Có thể lắm, A Từ giống như cán bộ già vậy, cậu ấy sẽ không thích Sếp ngày ngày khoe khoang thế đâu.

Tiểu Hắc: Chính xác. Lần tới chúng ta chụp lại cho A Từ xem, nhất định cậu ấy sẽ ngăn chặn Sếp.

Trâu Vận: Mọi người thật ngây thơ.

A Khiêm: Em nói thế là sao?

Trâu Vận: Em từng chụp cho A Từ xem rồi...

Tiếu Tiếu: Cho nên, đúng là A Từ đã chiều hư Sếp.

Thạch Diễm: Mọi người nên bắt chước tôi chặn luôn cái wechat của hắn đi, để xem hắn còn khoe với ai.

Đàm Mộc: Sao anh vào được đây?

Hướng Dương: Không phải cậu đưa vào sao?

Đàm Mộc: Đâu có.

Thạch Diễm: Anh dùng điện thoại của em.

Đàm Mộc:...

.....................................................................

Giản Ngôn A Từ không đến cục cảnh sát mà trực tiếp đi Doãn gia.

Theo lời Hứa Thư Hòa nói, Viên Triều An đã từng muốn giết Đường Nhạn. Vậy thì cái chết của Doãn Trí Viễn và Mao Lôi rất có khả năng liên quan tới Viên Triều An.

Doãn Qua và Viên Triều An bên ngoài là bạn bè, bên trong là kẻ địch. Muốn hiểu rõ tình huống Viên Triều An thì tìm Doãn Qua là thích hợp nhất.

Hai người đợi rất lâu mới gặp được Doãn Qua.

So với hình ảnh trên truyền thông thì Doãn Qua trông già hơn một chút. Có thể là do hai đứa con trai liên tiếp gặp chuyện nên trông ông ta có vẻ vừa cáu kỉnh vừa mệt mỏi. Tiếp theo đó ông ta cũng không chào đón Giản Ngôn A Từ cho lắm: "Hai vị cảnh sát, mới sáng ra đã đến tận cửa, lần này muốn bắt ai?"

Giản Ngôn rất ghét bộ dạng này của ông ta: "Nuôi con không dạy là lỗi của cha. Hai đứa con trai. Một đứa là vị thành niên không bằng lái đâm chết người ta. Một đứa thì cho vay nặng lãi cắt cổ. Đã vậy còn không biết xấu hổ trút giận lên cảnh sát. Doãn tổng thật đúng là có mặt mũi!"

Doãn Qua bị chọc tức nói không nên lời: "Anh..."

"Doãn tổng." A Từ ngắt lời ông, "Bây giờ hai đứa con trai của ông đều đã... Gia nghiệp to như vậy ông tính làm sao?"

Nếu như nói Giản Ngôn chọc cho Doãn Qua tức giận thì A Từ lại đâm một nhát dao vào tim ông ta. Doãn Qua đứng như không vững, suýt chút trực tiếp học máu.

"Doãn tổng, chúng tôi không phải cố ý chọc tức ông." Giản Ngôn ngồi xuống, song lời hắn nói vẫn không khách sáo hơn bao nhiêu, "Bàn về chuyện đấu đá thì ông giỏi hơn chúng tôi. Với Doãn gia hiện nay, chắc hẳn ông sẽ không cam tâm?"

Suy cho cùng Doãn Qua cũng không phải người bình thường, thở gấp mấy cái liền bình tĩnh lại, không trả lời vấn đề của Giản Ngôn mà chỉ hỏi ngược: "Tôi chưa từng thấy cảnh sát nào như các anh. Các anh có thành kiến với tôi à? Nhưng tôi không nhớ tôi có từng đắc tội với các anh."

Giản Ngôn rủ mắt, bỗng chốc đột nhiên nói thẳng: "Chẳng qua tôi thấy ông không xứng làm một người cha. Nếu ông không quá nuông chiều Doãn Trí Viễn thì hắn sẽ không làm ra nhiều chuyện nguy hiểm, đương nhiên sẽ không phải chết. Nếu ông không có thành kiến với Doãn Thái thì hắn sẽ không bí quá hoá liều muốn vơ vét của cải. Doãn gia sẽ không đến nỗi cả một người thừa kế cũng không có. Nếu năm đó ông có thể tôn trọng ý nguyện của cô Doãn thì sức khỏe của cô ấy sẽ không kém như vậy, sẽ không phải sầu não uất ức nhiều năm như thế..."

Doãn Qua chăm chú nhìn Giản Ngôn, chốc sau rốt cuộc nhớ lại: "Hèn gì tôi trông anh rất quen. Anh chính là cậu lính cảnh sát đã giúp đỡ Mã Luân năm ấy?"

"Đúng là tôi." Giản Ngôn thừa nhận.

"Lá gan anh cũng không nhỏ." Doãn Qua thâm ý hầm hừ, lại nói: "Hôm nay anh đến để lấy lại danh dự cho Mã Luân?"

"Hôm nay tôi đến để phá án." Giản Ngôn nhìn ông ta nói, "Có người đang đối phó với Doãn gia. Tự lòng ông còn rõ hơn tôi mà? Ông muốn đợi cho Doãn gia cứ thế sụp đổ, hay là nói ra hết những chuyện mà ông biết? Chí ít có thể giúp con trai ông yên lòng nhắm mắt."

"Các anh muốn biết chuyện gì?" Sau một hồi lâu Doãn Qua mới hỏi.

"Nửa năm trước, ông và Viên Triều An đã nói chuyện gì ở Quán bar Già Lam?" Giản Ngôn hỏi.

Doãn Qua biến sắc, hơi chần chừ nói: "Chuyện nửa năm trước làm sao tôi nhớ nổi? Quán bar Già Lam là ở đâu?"

"Không nhớ nổi? Vậy để tôi giúp cho ông nhớ lại." Giản Ngôn cũng không giận, "Ông và Viên Triều An nói chuyện bị Doãn Trí Viễn nghe được, lần đó ông còn đánh hắn một trận ngay tại chỗ. Sau đó ông mới bắt đầu xa lánh Doãn Trí Viễn, cố ý đẩy Doãn Thái ra làm bia đỡ. Nhưng chuyện ông làm đều vô dụng, Doãn Trí Viễn vẫn vì biết được bí mật không nên biết mà mất mạng."

Ngược lại lần này Doãn Qua không đổi sắc mặt, nhưng tay ông đã siết chặt thành nắm đấm: "Tôi với Viên Triều An còn có thể nói chuyện gì? Đương nhiên là chuyện làm ăn thôi."

"Chuyện làm ăn gì mà mất mặt đến vậy? Bị con trai nghe được phải đánh cho nó một trận?"

Lời đáp trả của Doãn Qua rõ ràng không khiến người ta tin phục.

"Các anh gặp Doãn Thái chắc hẳn đã nghe nó nói rồi? Tôi với Viên Triều An bên ngoài là hợp tác nhưng bên trong lại đấu đá lẫn nhau." Doãn Qua vô cùng trấn tĩnh, "Năm nay tôi làm ông ta tổn thất ít nhất cả trăm triệu. Viên Triều An bất mãn nên tới tìm tôi lý luận. Vừa đúng lúc chuyện ông ta nói tới lại là chuyện mà Doãn Trí Viễn gây ra. Viên Triều An vốn đã rất tức giận, đã vậy cái thằng này còn dám nghe lén bên ngoài rồi bị phát hiện. Tôi thì vẫn chưa muốn trở mặt với Viên Triều An, đương nhiên phải cho ông ta chút mặt mũi, nên mới đánh Trí Viễn trước mặt mọi người. Còn về chuyện xa lánh sau đó và cả yêu thích đối với Doãn Thái, cũng chỉ là làm cho Viên Triều An xem thôi."

Quả nhiên Doãn Qua đã sớm soạn sẵn, lời nói vô cùng trơn tru.

Cả dấu chấm câu Giản Ngôn cũng không tin. Nhưng Doãn Qua cả quyết chuyện đúng là như vậy, bọn họ cũng không làm gì được ông ta. Còn về chuyện của Đường Nhạn và Viên Triều An thì Doãn Qua càng thoái thác, cái gì cũng không rõ.

Song ông ta đã thừa nhận việc hại Viên Triều An tổn thất một trăm triệu. Điều đó cho thấy giữa hai người quả thực có mâu thuẫn không thể hóa giải.

Nhưng chuyện gì có thể khiến Doãn Qua thà rằng bảo vệ kẻ địch chứ không chịu nói ra chân tướng?

Giản Ngôn nghĩ mãi không thông, hỏi cũng không ra, không khỏi hơi bực dọc.

Lúc rời đi, Doãn Qua chợt gọi hắn lại: "Anh họ Giản?"

Giản Ngôn thầm giật mình, gật đầu: "Phải."

"Giản Nguyên là gì của anh?" Doãn Qua lại hỏi, ánh mắt vô cùng kỳ lạ, trong đó bao hàm quá nhiều thứ, nhất thời Giản Ngôn nhìn không ra.

"Là cha tôi." Giản Ngôn chầm chậm nói.

Vẻ mặt Doãn Qua lại càng kỳ lạ. Hồi lâu sau ông thở dài, dùng giọng điệu nhận mệnh nói: "Đúng là anh."

"Ông có ý gì?" A Từ còn kích động hơn Giản Ngôn.

"Tôi chỉ cảm thán thôi." Doãn Qua thế mà nhìn cậu mỉm cười rồi nói với nói Giản Ngôn, "Cảm ơn anh đã quan tâm Đồng Đồng những năm qua. Bản thân anh cũng phải cẩn thận hơn."

"Có phải ông biết chuyện gì không?" A Từ nghe xong lập tức chất vấn, "Cẩn thận hơn là có ý gì?"

Doãn Qua không đáp, vẫn lo nói với Giản Ngôn: "Nếu thật sự các anh có thể chứng minh Viên Triều An cho người giết Trí Viễn, thì lại đến tìm tôi."

A Từ nóng vội: "Rốt cuộc ông biết chuyện gì hãy nói đi."

Doãn Qua không quan tâm bọn họ, chỉ nói "tiễn khách" với quản gia rồi đứng dậy rời đi.

A Từ vội xông lên trước nhưng bị Giản Ngôn ôm lại: "Chúng ta đi thôi."


"Nhưng mà ông ta biết..."

"Ngoan nào." Giản Ngôn dẫn A Từ ra khỏi Doãn gia mới nói, "Chắc chắn bây giờ em có hỏi ông ta cũng không nói."

Nhưng rõ ràng có manh mối lại không lấy được, cảm giác này rất khó chịu, A Từ nóng đến đỏ cả mắt.

Giản Ngôn ngược lại tỉnh táo hơn nhiều, hắn nói: "Hiện tại Doãn Qua không nói thì chắc chắn sẽ không nói. Chúng ta thay vì ở đây tốn công tốn sức chi bằng lần theo tin tức ông ta đưa mà đi tìm manh mối khác."

A Từ gấp đến độ không suy nghĩ được: "Ông ta đưa tin tức gì?"

"Nếu anh nhớ không lầm, em từng nói với anh là Doãn thị và Viên thị được tách ra từ Tập đoàn Lam Dương. Mà tiền thân của Tập đoàn Lam Dương chính là Tập đoàn Tố Nguyên." Giản Ngôn bình tĩnh nói, "Chúng ta một mực tìm manh mối tại Doãn thị và Viên thị mà không để ý đến Tập đoàn Lam Dương."

"Đúng!" A Từ kích động, "Rõ ràng Doãn Qua cũng đang nghi Viên Triều An giết Doãn Trí Viễn. Nhưng dù vậy ông ta vẫn không chịu nói ra bí mật của Viên Triều An. Cho thấy bí mật này còn quan trọng hơn cả sinh mạng con trai ông ta. Vậy thì có bí mật nào còn quan trọng hơn thế? Em nghĩ chỉ có thể là tính mạng của chính ông ta và toàn bộ vận mệnh Doãn gia. Hiện tại thế lực Doãn gia đã cực lớn, có thể uy hiếp được Doãn gia cũng không nhiều."

"Còn điều này nữa, Doãn Qua và Viên Triều An cùng giữ chung một bí mật. Mà mối liên quan lớn nhất giữa hai người họ chính là được tách ra từ Tập đoàn Lam Dương. Cho nên rất có khả năng bí mật này có liên quan đến Tập đoàn Lam Dương." Giản Ngôn nói, "Chúng ta lập tức quay về điều tra Tập đoàn Lam Dương."

"Người phụ trách Tập đoàn Lam Dương họ Hạ, tên gọi Hạ Dự." A Từ trước tiên nói ra điều mình biết, "Là một người cực kỳ khiêm tốn và thần bí, rất ít xuất hiện trước công chúng, cũng không hề có thông tin bên lề. Nhưng nghe nói hắn ta rất có năng lực, dù là vấn đề nào chỉ cần có mặt hắn thì không có gì không giải quyết được."

Giản Ngôn về cục cảnh sát liền trực tiếp đi tìm Trâu Hồng Thạc. Hắn muốn mượn chuyện công ty Doãn thái để tra cùng một lúc Doãn thị, Viên thị và Tập đoàn Lam Dương.

Trâu Hồng Thạc nghe xong liền gập đầu đồng ý: "Ta sẽ an bài cho bên Lão Triệu đi thăm dò."

Dừng một chút, ông lại hỏi: "Nhưng sao con lại muốn điều tra Tập đoàn Lam Dương?"

Giản Ngôn hơi do dự nói: "Sư phụ, ngài có biết tiền thân của Tập đoàn Lam Dương không?"

Trâu Hồng Thạc dừng một chút, nói: "Tập đoàn Tố Nguyên?"

Giản Ngôn sửng sốt: "Ngài biết?"

Chuyện này sau khi A Từ nói hắn mới biết. Hắn cho rằng Trâu Hồng Thạc cũng không biết, nào ngờ Trâu Hồng Thạc vậy mà cũng biết.

"Ta biết. Nhưng mấy năm nay ta dõi theo bọn sát sao cũng không thấy có chuyện gì lạ." Trâu Hồng Thạc nói.

Giản Ngôn ngẫm nghĩ, giếm lại chuyện Doãn Qua, chỉ nói: "Mặt trong ba công ty này có mối liên hệ rất mật thiết. Con nghi trong đó có bí mật nên muốn điều tra cả ba."

"Con nói đúng." Trâu Hồng Thạc gật đầu, "Thế thì cần phải cẩn thận hơn. Con yên tâm, ta sẽ sắp xếp."

Sau khi giải quyết xong chuyện bên này, Giản Ngôn liền quay lại cùng A Từ tìm kiếm thông tin về Tập đoàn Lam Dương và Hạ Dự.

Nhưng đúng như A Từ nói, Hạ Dự rất là thần bí. Mà mặt ngoài Tập đoàn Lam Dương càng không có vấn đề gì.

Buổi tối hai người về nhà còn phải tra tư liệu đến nửa đêm, song vẫn không có tiến triển gì.

Ngày hôm sau vừa đến cục A Từ đã cảm thấy bầu không khí khác thường.

Giản Ngôn chưa kịp ngồi đã bị Trâu Hồng Thạc gọi đi.

Trâu Hồng Thạc nhíu chặt đôi mày, vẻ mặt mệt mỏi. Thấy vậy, trong lòng A Từ chợt dâng lên dự cảm không tốt.