Giản Ngôn tưởng tưởng cũng hiểu được. Theo như A Từ nói thì lúc đó tâm lý và khả năng chịu đựng của cậu có vẻ kém hơn hiện tại, việc mình không nói ra có thể hiểu được. Dẫu sao những chuyện đó chưa chắc là chuyện gì tốt.
Giản Ngôn ấn đầu A Từ lên vai mình, nói: "Đương nhiên là bằng lòng, quả thật những chuyện ấy anh không muốn nói với ai. Nhưng em là người thân nhất của anh, anh không nói với em thì nói với ai đây? Nếu không phải nghĩ em biết thì anh đã nói từ trước rồi."
A Từ lại cảm động, đoạn rút lấy điếu thuốc từ trong tay Giản Ngôn hút mạnh vài cái, nói: "Anh nói đi."
Nhìn hành động của A Từ, Giản Ngôn không nhịn được cười. Hắn lấy lại thuốc lá rồi dụi vào gạt tàn, cười nói: "Chuyện của nhiều năm trước nay đã thành quá khứ, em không cần quá căng thẳng."
A Từ hơi xấu hổ, dụi dụi vào cổ Giản Ngôn.
Giản Ngôn thì lại rất hưởng thụ đối với động tác này, bàn tay vô thức vuốt ve bờ vai láng mịn của cậu, nói: "Em biết hai người gặp tai nạn máy bay rồi nhỉ?"
A Từ "Ừm" một tiếng.
"Lúc đấy anh vẫn chưa được mười tuổi." Giản Ngôn nói, "Hôm nay anh đã nói rồi đó, trước năm mười tuổi anh chuyên môn cầm đầu mấy đứa trẻ con, vô cùng lì lợm, thích quậy phá, cả ngày không có chuyện gì làm. Cả đám trẻ con đứa nào cũng biết tới đại danh của anh... Lúc đó, anh cảm thấy anh là người hạnh phúc nhất trên đời. Cha mẹ thương yêu, gia đình giàu có, cuộc sống không lo không nghĩ. Nhưng hết thảy tất cả đã thay đổi hoàn toàn vào cái ngày đó..."
A Từ vội ôm lấy Giản Ngôn, Giản Ngôn vỗ vỗ lên tay cậu, nói: "Biến cố xảy ra quá đột ngột, anh chính thức trở thành một đứa trẻ giữ của. Anh không có người thân ruột thịt, nhưng lại có một đống bà con xa đã không còn liên lạc từ thủa nào xuất hiện, tranh giành quyền nuôi dưỡng anh. Lúc đó tuy còn nhỏ, song anh cũng hiểu được chút ít, điều bọn họ muốn không phải là anh mà là công ty của ba anh."
"Thời gian đó ngày nào anh cũng bị bọn họ cướp qua cướp lại. Dù ở trường hay ở nhà, hay là đang đi ngoài đường, chưa gì hết đã bị người ta bắt đi. Sau đó ở nhà người này sẽ bị nhà người khác cướp đi, rồi lại bị ép tới nhà tiếp theo... Bọn họ nói với anh những lời kỳ quặc, gặp mặt những người xa lạ, ăn những món ăn kỳ quái. Anh liên tục bị người ta tranh giành, nhưng trước sau không ai hỏi qua suy nghĩ của anh." Tay A Từ đang ôm Giản Ngôn run lên, Giản Ngôn nghiêng qua hôn lên mặt cậu một cái, rồi lại nói tiếp, "Lúc đó anh rất ghét bị bọn họ giành tới giành lui, nhưng bây giờ ngẫm lại anh mới thấy biết ơn bọn họ. Bọn họ không đồng lòng, ai cũng muốn một mình nuốt trọn công ty. Nếu không, bọn họn mà liên hợp lại trực tiếp cho anh đi chết, thì có khi công ty ba anh đã sớm bị họ chia năm xẻ bảy."
A Từ ôm chặt Giản Ngôn, đau lòng không thôi, cắn răng hỏi: "Nhưng không phải anh được Trâu cục nuôi lớn sao?"
"Ừ." Giản Ngôn gật đầu, nói: "Sư phụ với ba anh vẫn luôn rất thân thiết. Chẳng qua, đúng vào lúc đó sư mẫu cũng xảy ra chuyện, cho nên ông ấy không thể phân tâm được. Ông vốn nghĩ với khối tài sản đó, có lẽ những người bà con kia sẽ đối xử tốt với anh. Nào ngờ đâu mấy người này coi thường anh không có ai quan tâm, vốn chẳng biết kiêng nể gì cả. Sau này Sư phụ biết được thì vô cùng tức giận, nhưng mấy thân thích đó muốn chiếm công ty của ba, căn bản không chịu buông tay."
"May là ba anh đã dự kiến trước. Trước khi gặp nạn ông có làm một bản di chúc, nội dung là nếu như hai người xảy ra chuyện thì sẽ bán công ty đi, tiền đó trực tiếp để lại cho anh. Sư phụ đã tìm được bản di chúc ấy, còn giúp dàn xếp mọi chuyện trong công ty. Bởi đã biết những chuyện mấy người thân thích làm nên ông không dám giao anh cho bọn họ, trước sau phải trải qua rất nhiều trận kiện cáo. Cũng do bọn họ thấy công ty đã bị bán mất, lại không thể trắng trợn nuốt hết tiền của anh. Sư phụ cũng phải khá trầy trật mới chiếm được quyền nuôi dưỡng."
Nghe hết đoạn chuyện này, trong đầu A Từ thoáng hiện lên vài ý nghĩ, nhưng lại không lên tiếng.
Giản Ngôn nói tiếp: "A Từ, không phải em đã từng hỏi anh sao? Nếu anh gặp được em ngay khi em còn chưa ưu tú, thì anh có yêu em hay không? Lúc đấy anh không trả lời, nhưng sau này anh vẫn luôn nghĩ tới. Mỗi một lần đều chỉ có một đáp án, dù cho gặp em ở đâu hay trong hoàn cảnh nào thì trong anh vẫn chỉ có đong đầy yêu thương. Cả hai chúng ta đều chồng chất vết thương, nhất định sẽ đến được với nhau. Bởi vì chúng ta có thể chữa trị cho nhau, sưởi ấm lẫn nhau. Từ đó, thân thể liền kề, linh hồn tương liên, không còn cô đơn nữa."
Giản Ngôn nâng cằm A Từ, cúi đầu in lên đó một nụ hôn vô cùng triền miên dịu dàng.
A Từ không ngờ Giản Ngôn lại dùng lời tỏ tình thâm tình để kết thúc câu chuyện cũ thương tâm. Tâm tình rối loạn của cậu cũng dần dần yên lắng trong nụ hôn này.
Giản Ngôn hôn thỏa rồi mới buông A Từ ra, cười nhìn cậu: "Còn muốn hỏi gì nữa không?"
Từ đầu tới cuối câu chuyện, Giản Ngôn vẫn luôn rất bình tĩnh, thật sự như đang kể lại chuyện của người khác. A Từ cảm nhận được hiện tại trong lòng Giản Ngôn rất bình thản. Đoạn chuyện cũ ấy quả thật đã từng tạo ra đau thương rất lớn cho Giản Ngôn. Nhưng với bản tính kiên cường của mình, Giản Ngôn nhất định sẽ tìm cách vượt qua. Hiện tại Giản Ngôn có thể sống tốt như vậy chính là minh chứng mạnh mẽ nhất.
A Từ ngẫm nghĩ, gật đầu nói: "Còn ạ."
"Chuyện gì?" Giản Ngôn hơi ngạc nhiên, A Từ vậy mà không đi an ủi hắn?
"Anh không thấy quá sức kỳ lạ sao?" A Từ hỏi một cách dè dặt, "Vì sao ba mình lại lập ra di chúc sớm như vậy?"
"Em quả đúng là cảnh sát, mới đó đã bắt được điểm mấu chốt rồi." Giản Ngôn buồn cười sờ mặt A Từ, nhưng thoáng cái nụ cười đã dập tắt, nói: "Đương nhiên là anh thấy kỳ lạ rồi, đây cũng là một trong những nguyên nhân anh đi làm cảnh sát."
Giản Ngôn thở dài, nói: "Chuyện này mặc dù mới đầu rất hỗn loạn, song tới khi hết thảy đã kết thúc, rồi sau anh đi theo Sư phụ sinh sống, thì cũng không có ai đến phiền anh nữa, ngược lại có vài nhóm người gây phiền phức cho Sư phụ. Nhưng anh cũng không gặp chuyện gì cả, tài sản vẫn luôn yên ổn trong tay anh. Trước đây không riêng gì anh, Sư phụ cũng từng nghi ngờ, nhưng cả hai không ai tra được vấn đề gì."
Giản Ngôn ngẫm nghĩ, lại bổ sung: "Hơn nữa, thời gian đó mặc dù rất vội, nhưng theo thông tin nội bộ thì công ty ba bán được giá khá cao. Cho nên, trong chuyện này hẳn không có vấn đề gì."
A Từ nhìn Giản Ngôn, khẽ cắn môi nói: "Điều này không phải chính là điểm tình nghi lớn nhất sao?"
Giản Ngôn sửng sốt, trong phút chốc vẫn chưa hiểu ra, A Từ lại nói: "Lúc đó cha mẹ đều không còn, chỉ có đứa trẻ chưa tròn mười tuổi là anh, lại nắm trong tay một công ty lớn như vậy. Ngoài trừ những thân thích không biết ở đâu ra, thì người có ý đồ cũng không ít. Nhưng vì sao đến cuối cùng anh vẫn bán được công ty với giá tốt, còn không chịu chút thiệt thòi nào? Chẳng lẽ cái người mua công ty kia thật sự có lòng tốt không muốn ức hiếp kẻ yếu? Anh có tin không?"
Giản Ngôn thở một cách nặng nề, bỗng nhiên chộp lấy cánh tay A Từ, run rẩy hỏi: "A Từ, có phải em đã biết chuyện gì hay không?"
Lúc ấy tuổi còn nhỏ, chỉ biết bán được giá không tồi, có lẽ đối phương không có vấn đề. Nhiều năm trôi qua đã tạo thành quán tính, cũng chưa từng nghĩ theo khía cạnh khác, theo bản năng không để ý tới, cho nên không cảm thấy có sơ hở gì. Bây giờ nghe A Từ nói, Giản Ngôn mới chợt nhận ra, bọn họ vậy mà không để ý tới một điểm đáng ngờ lớn như vậy! Thương nhân hám lợi, dưới tình huống bọn họ đang sốt ruột muốn bán công ty thì bất kể là ai cũng phải tìm trăm phương ngàn kế để ép giá mới đúng. Thuận lợi bán đi với giá cao như vậy, vốn dĩ không bình thường chút nào!
A Từ mặc cho Giản Ngôn nắm lấy tay mình, áy náy không dám nhìn vào mắt hắn: "Xin lỗi, em vẫn chưa tìm được chứng cứ xác thực nào... nên mới không nói chuyện này với anh. Tối nay anh nhắc tới nên nhất thời em không nhịn được... Xin lỗi, lại khiến anh khổ sở thất vọng rồi."
"Khờ quá, em có làm gì sai đâu? Xin lỗi cái gì chứ?" Giản Ngôn ôm người vào trong lòng, A Từ áy náy khiến hắn bình tĩnh lại, "Loại chuyện này vốn dĩ em nên nói với anh. Cho dù bây giờ vẫn chưa có chứng cứ, nhưng chúng ta có hai người cùng nhau tìm không phải sẽ càng dễ dàng hơn, đúng không?"
Giản Ngôn vô cùng cảm động, từ lời A Từ nói có thể nghe ra cậu vẫn luôn tìm cách điều tra chuyện này. Giản Ngôn không biết A Từ đã tìm trong bao lâu, nhưng kể từ lúc ở bên nhau hai người gần như dính nhau cả ngày, thời gian riêng tư không còn bao nhiêu. Cho nên, Giản Ngôn có thể chắc chắn trước lúc gặp hắn, A Từ đã bắt đầu điều tra chuyện này rồi.
Phần thật lòng này của A Từ đã giúp Giản Ngôn nhanh chóng bình tĩnh lại. Nếu trước đây nghe được tin này, nhất định hắn sẽ sốt ruột, hận mình sao quá chủ quan, thậm chí có khi còn xúc động đi làm một số chuyện. Nhưng giờ đây đã có A Từ ở bên, Giản Ngôn sẽ không làm chuyện gì khiến cho mình và A Từ lâm vào nguy hiểm.
"Anh nghĩ được như vậy em cũng yên tâm." A Từ dè dặt ngẩng đầu lên từ trong lòng Giản Ngôn, trông mong nhìn hắn, "Càng gặp chuyện như vậy thì càng phải nên bình tĩnh, đúng không ạ?"
Cứ mỗi lần A Từ tỏ vẻ đáng thương thì Giản Ngôn liền ngứa ngáy trong lòng, âm thầm may mắn vừa rồi mình tỉnh táo, Giản Ngôn hôn lên mắt A Từ, nói: "Bé cưng, em nói đúng lắm. Yên tâm, cho dù là vì em, anh cũng sẽ không manh động."
"Thật ra..." A Từ thở dài, lại hơi chần chừ, nói: "Cũng không phải hoàn toàn không có manh mối."
Giản Ngôn khẽ giật mình, ngay khi A Từ đưa ra nghi vấn này, hắn biết cậu nhất định đã tìm ra chút manh mối. Nhưng A Từ không muốn nói nên Giản Ngôn cũng không hỏi, chẳng qua trong lòng hắn vẫn rất muốn biết. Hiện tại A Từ nói như vậy, tim hắn bất chợt đập liên hồi.
"Manh mối gì?" Giọng Giản Ngôn hơi khàn khàn.
"Tiền thân của bất động sản Doãn thị chính là tập đoàn Tố Nguyên."
Tập đoàn Tố Nguyên là công ty đã bán của ba Giản Ngôn.
"Sao có thể?" Giản Ngôn kinh hãi nhìn A Từ, "Công ty của ba rõ ràng lúc đó đã bán cho..."
"Không chỉ có bất động sản Doãn thị." A Từ nắm tay Giản Ngôn, nói: "Còn có vật liệu Viên thị nữa, đều được tách ra từ tập đoàn Tố Nguyên trước đây."
"Viên thị?" Giản Ngôn nắm lại tay A Từ thật chặt, nhanh chóng bắt được điểm mấu chốt, "Là Viên Nhã Tuyết kia sao?"
"Phải." A Từ gật đầu, nói: "Tập đoàn Tố Nguyên sau khi bán đi đã nhanh chóng đổi tên thành tập đoàn Lam Dương. Viên thị và Doãn thị lúc ban đầu đều được đăng ký đầu tư sau lưng tập đoàn Lam Dương. Chẳng qua, chuyện này vẫn luôn được giấu kín, em phải mất rất nhiều thời gian mới tra được. Sau này, không biết do cố ý hay mâu thuẫn mà công ty của hai nhà đã hoàn toàn độc lập. Hơn nữa, mặc dù bề ngoài công ty hai nhà không hề hợp tác với tập đoàn Lam Dương, nhưng việc buôn bán lại có liên quan rất lớn ở bên trong."
Dừng một chút, A Từ lại nói: "Từ trước đến nay anh không có hứng thú với phương diện này. Mặc dù có chú ý tới tập đoàn Lam Dương, nhưng bọn họ làm việc trong bóng tối, anh không biết cũng là bình thường."
Biết A Từ sợ mình nghĩ nhiều, Giản Ngôn nhắm mắt vạch ra một đường lý giải trong hàng đống tin tức: "Cho nên, hiện tại Doãn Trí Viễn bị giết, Viên Nhã Tuyết cũng bị dính dáng trong đó. Có phải đều cùng liên quan tới tập đoàn Lam Dương? Có khi nào cũng có liên quan tới chuyện năm đó?"
"Từ vụ của Doãn Thái trước đó, em đã đinh ninh trong này có thể liên quan tới chuyện hai mươi năm trước. Hiện tại, trạng huống Doãn Trí Viễn bị giết khá giống với trạng huống của Doãn Thái." Nói đoạn, A Từ đứng dậy đi lấy bản danh sách mà Cát Quả đưa. Cậu khoanh mấy vòng ở trên đấy, lại viết thêm vài chữ, nói: "Anh nhìn xem, đây là những người đã xuất hiện trong cả hai vụ án. Em nghĩ hung thủ nhất định nằm trong số những người này. Nếu chúng ta có thể tìm ra hung thủ, tìm ra nguyên nhân Doãn Trí Viễn bị hại, thì có lẽ chúng ta sẽ tìm được nhiều manh mối hơn."
Giản Ngôn nhìn mấy cái tên được A Từ khoanh tròn: Cát Quả, Hứa Thư Hòa, Đường Hạc, Viên Nhã Tuyết, Mao Lôi.
Trong đó, Mao Lôi không phải do Cát Quả cung cấp, mà là được chính A Từ thêm vào.
Giản Ngôn chỉ vào tên Mao Lôi, hỏi: "Đây là ai? Cô ta đâu có mặt tại hiện trường?"
A Từ nói: "Cô đấy là tình nhân của Doãn Trí Viễn. Em nghi rất có thể người phụ nữ xuất hiện ở Trầm Ngư Sơn Trang chính là Mao Lôi."
Nếu như người đó là Mao Lôi, thì việc cô ta tới tìm Doãn Đồng có khi không đơn giản chỉ là tranh giành gia sản như bọn họ đoán lúc trước.
Mao Lôi vừa xuất hiện đã có người đi trộm đồ đạc của cô ta, thứ đồ đó nhất định không phải tài vật đơn giản. Như vậy, cô Mao Lôi này ắt hẳn đã biết không ít chuyện. Mà chuyện Doãn Trí Viễn chết lại càng có nội tình thâm sâu hơn.
Giản Ngôn và A Từ đều có phần hối hận. Trước đây không nên bận tâm tị hiềm gì đó, phải đi hỏi thẳng mới đúng.
A Từ càng thêm tự trách: "Ở đời trước vụ án này không được tra rõ, nên em cũng không biết cụ thể ai là hung thủ. Lúc đó, em cũng chưa gặp qua Viên Nhã Tuyết và Mao Lôi. Ngày ở Trầm Ngư Sơn Trang, khi nghe người đến là em dâu của chị dâu, em cũng nghĩ tới vụ án này. Nhưng lúc đó em vẫn tin rằng hai năm sau mới xảy ra, cho nên..."
"Không phải đã nói với em rồi sao?" Giản Ngôn ôm A Từ qua, nói: "Đừng có gặp chuyện gì cũng tự ôm trách nhiệm vào mình. Em cũng không phải nhà tiên tri, làm sao có thể biết hết tất cả mọi chuyện được chứ?"
"Còn nữa, nếu như em có thể biết hết mọi chuyện, vậy thành ra người chồng này rất vô dụng rồi, có phải không?" Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của A Từ, Giản Ngôn không nhịn được chọc cậu, "Chừa lại chút chuyện cho chồng em làm nữa, được không hả?"
A Từ không ngờ tới nước này mà Giản Ngôn vẫn còn tâm trạng đùa giỡn. Cậu đỏ mặt trừng Giản Ngôn một cái, nhưng vẫn không có vẻ muốn nói tiếp, ngược lại trông cậu đã thoải mái hơn hẳn.
Thấy phản ứng của A Từ, Giản Ngôn mới nói tiếp chủ đề vừa nãy: "Trong năm người mà em khoanh, Đường Hạc và Mao Lôi đều không có mặt tại hiện trường, cho nên hai người này nhất định không phải hung thủ. Ngược lại, Viên Nhã Tuyết từng có mặt nhưng không có thời gian gây án, dẫu cố ý muốn phá hư hiện trường thì cũng không phải hung thủ trực tiếp. Như vậy xem ra, Cát Quả và Hứa Thư Hòa vẫn có khả năng là hung thủ nhất."
"Hai người đó..." A Từ nhíu mày, nói: "Tuy không thích họ nhưng em cảm thấy hai người này không giống hung thủ, động cơ không rõ ràng."
"Anh cũng thấy không đủ động cơ, nhưng có thể bọn họ có động cơ nào đó mà chúng ta không biết. Hơn nữa, biểu hiện của hai người này có vấn đề. Như trước em có nói, cho dù bọn họ không phải hung thủ, nhưng ở ngay sát vách thì hẳn phải biết chút gì đó." Giản Ngôn xoa mày A Từ, nói: "Ngày mai bắt đầu tháo gỡ từ mấy người này, trước hết cứ điều tra cho kỹ đi."
"Dạ." A Từ gật đầu tỏ vẻ đồng ý, lại cầm tờ danh sách từ trong tay Giản Ngôn về, bắt đầu suy nghĩ.
"Được rồi." Giản Ngôn lấy lại danh sách đặt lên tủ đầu giường, ôm A Từ rúc vào trong chăn, "Biết mấy giờ rồi không? Mau đi ngủ đi, có chuyện gì để ngày mai tính."