Tuy rằng A Từ không phản đối công khai quan hệ với Giản Ngôn, thậm chí có lúc cũng muốn khoe một tí, nhưng nó chưa đến mức gặp ai cũng phải phô ra. Hơn nữa, chú tài xế này khuôn mặt rất chất phác, lỡ như bị hù cho trượt tay lái thì hai người bọn họ khó mà giữ được cái mạng nhỏ này. Là một người sống lại, đương nhiên A Từ rất coi trọng sinh mệnh, nên chỉ có thể mặc yên cho cái tay của Giản Ngôn đang tác quái trên lưng mình.
Cũng may nghĩa trang không cách Trầm Ngư sơn trang quá xa, rất nhanh đã đến nơi.
A Từ thở phào một cái, vội nhảy xuống xe, còn có thể nghe thấy tiếng cười trêu ghẹo của Giản Ngôn.
A Từ làm như không nghe thấy, bắt đầu ngắm nghía khung cảnh sơn trang. Trước đó cậu thật sự lo rằng cái nơi Trầm ngư sơn trang này sẽ có một cái cổng lớn khí phái uy nghiêm, trên cổng có hai cái vòng đồng to bự, trước cổng sẽ có hai con sư tử đá uy vũ.
Cũng may, nơi này không giống với tưởng tưởng của A Từ cho lắm. Trên cổng chỉ có một khối đá hình bầu dục, trên đó viết bốn chữ "Trầm Ngư sơn trang". Chữ viết cũng đơn giản rõ ràng, trông như chữ của phụ nữ. Tiến vào cửa sẽ thấy một con đường nhỏ được lát đá xanh, đường này sẽ được thông tới các nơi khác. Bên đường cũng được trồng các lại hoa cỏ khác lạ, trông cũng không tệ lắm.
"Nơi này cũng khá lớn nhỉ." A Từ hơi kinh ngạc.
Giản Ngôn vẫn không chịu nói dẫn cậu tới đây làm gì, A Từ chỉ coi như đang tìm chỗ ở. Bây giờ mới thấy, nơi này hẳn là một nhà nông có hoàn cảnh khá tốt, chẳng qua trông nó lớn hơn những nhà nông bình thường khác.
"Ừ." Giản Ngôn gật đầu, nói: "Ở đây ăn ở vui chơi đều rất đặc biệt, em chắc sẽ thích."
Nói rồi kéo lấy rương hành lý, đưa A Từ đi tìm chỗ ở.
Giản Ngôn quả nhiên rất quen thuộc nơi này, trực tiếp dẫn A Từ đi đến lầu dưới của khu cư trú.
Cô gái tiếp tân đang cúi đầu chơi điện thoại, Giản Ngôn đưa ra một cái thẻ tương tự như thẻ "VIP", nói: "Ở đây còn phòng không?"
"Thật xin lỗi, chỗ chúng tôi chỉ còn một phòng tình nhân." Cô gái để điện thoại xuống, vừa nhìn sang tấm thẻ, vừa ngước lên nói: "Hai vị..."
Cô gái ngẩng đầu, A Từ nhìn cô, thật là trùng hợp, chính là cô gái đã gặp trên xe lửa hồi chiều này. Đúng là trái đất tròn, A Từ gật đầu cười với cô.
Nhìn rõ Giản Ngôn và A Từ, vẻ mặt cô gái trở nên vi diệu, nhất thời có chút xấu hổ và kinh ngạc, cũng không biết nên nói gì cho phải.
Giản Ngôn ôm eo A Từ, nói: "Chúng tôi vốn muốn ở phòng tình nhân."
"A, được, tôi hiểu rồi ạ." Cô gái tiếp tân đỏ mặt, vội đưa thẻ phòng cho Giản Ngôn, "Ở lầu năm ạ, chính là phòng đầu tiên ở bên phải thang máy."
Thấy Giản Ngôn chỉ nhận thẻ phòng chứ không đưa tiền, vậy mà cô gái tiếp tân cũng không nói gì, A Từ nhướng mày.
Đợi hai người đi rồi, cô gái tiếp tân vội vàng lấy điện thoại gửi lên một tin: Tôi lại gặp được đôi tình nhân đó, tiểu công quá tâm cơ, rõ ràng đã yêu cầu chúng tôi bố trí gian phòng từ trước, vậy mà bây giờ còn làm bộ như không biết gì.
Hai người đứng đợi ở cửa thang máy một hồi, thang máy mới xuống tới. Lúc bước vào thang máy A Từ có xoay đầu nhìn thoáng qua, thấy được cô gái kia đang cúi đầu liên tục bấm chữ trên điện thoại, nụ cười trên mặt hơi kỳ quái.
"A Từ..." Giản Ngôn chợt gọi cậu từ phía sau.
"Dạ?" A Từ quay lại thì thấy Giản Ngôn đang tựa người trên vách thang máy, không có tới gần để động tay động chân, tự nhiên cậu lại thấy không quen cho lắm.
Có phải Giản Ngôn vẫn không vui? Sao cứ thấy anh ấy không có sức sống, anh còn để ý chuyện "hai Giản Ngôn" sao?
Giản Ngôn nhìn A Từ, tựa như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói: "Thôi, không có gì đâu."
"Anh muốn nói gì cứ nói đi." Bình thường nếu Giản Ngôn không muốn nói thì A Từ sẽ không truy vấn, nhưng hôm nay cậu rất muốn nghe Giản Ngôn nói hết.
"Thật chứ?" Tròng mắt Giản Ngôn xoay động, cười vẻ đắc ý, "Là tự em nói nha."
A Từ có dự cảm không lành, nhưng lời nói ra đã như nước đổ đi, cậu không thể thu hồi được, đành phải gật đầu: "Thật."
Giản Ngôn sáp tới, nhìn A Từ nói: "Không phải hôm nay em đã đổi xưng hô sao? Vậy tối nay chúng ta có thể động phòng không?"
A Từ: "..."
Vì sao vừa rồi cậu lại thấy Giản Ngôn không vui chứ? Rốt cuộc điều gì đã khiến cho cậu có ảo giác Giản Ngôn đứng đắn?
Còn nữa, vì sao nhất định phải lấy chuyện này ra nói chứ? Xấu xa!
Đúng lúc thang máy tới lầu năm, A Từ đi ra trước, gian phòng đầu tiên bên phải là phòng số 520. Cũng được, đây đã là tiêu chuẩn thấp nhất của phòng tình nhân. Chỉ hy vọng bên trong không có mấy cái đồ vật kỳ lạ là được rồi.
Giản Ngôn mở cửa phòng, A Từ lưỡng lự một lúc mới đi vào.
Không tồi, ngoại trừ một cái giường cực lớn thì bố trí trong phòng rất ấm áp, cũng không có vật gì kỳ quái. Không có cánh hoa hồng, không có ảnh khỏa thân, cũng không có Sex toys...
A Từ thở phào, nhưng lại càng thấy kỳ lạ hơn, phòng tình nhân mà như thế này, có chắc sẽ không bị khiếu nại không?
Giản Ngôn cất hành lý xong thì đi dạo quanh một vòng, nói: "Chúng ta đi ăn cơm trước ha?"
Vừa tới Phong Thành hai người đã đi nghĩa trang, sau đó lại đi thẳng tới chỗ này, đến bây giờ vẫn chưa ăn cơm chiều.
A Từ đương nhiên không có ý kiến, hai người lại cùng nhau đi xuống lầu. Khi đến đại sảnh, A Từ đúng lúc trông thấy cô gái tiếp tân đưa thẻ phòng cho một người phụ nữ mang theo rương hành lý.
Sao nói không có phòng mà?
Quay lại nhìn Giản Ngôn mới phát hiện anh đang nhập tâm suy nghĩ, căn bản không chú ý tới động tĩnh bên tiếp tân. A Từ cũng không muốn vạch trần anh ngay bây giờ, cậu đành im lặng.
Giản Ngôn quen thuộc dẫn A Từ đến phòng ăn. Không cần hai người gọi món, phục vụ đã dọn ra một bàn đồ ăn. Cả bàn đều là cá, xem ra nơi này thật đúng là chỗ nuôi cá.
"A Từ..."
"Sư ca..."
Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng cười.
"Thôi, ăn cơm trước đi." Giản Ngôn lắc đầu, múc một chén canh cá cho A Từ, "Cá nhà này rất đặc sắc, em nếm thử xem."
A Từ nấu ăn rất giỏi, ngoại trừ đồ ăn Giản Ngôn làm thì rất kén chọn. Nhưng lại không có gì để bắt bẻ đối với bàn đồ ăn này, thịt cá mềm mịn, canh cá ngon ngọt. Điều đặc biệt nhất là, mười mấy món ăn này đều lấy cá làm nguyên liệu chính, nhưng món nào cũng đặc sắc cả, hoàn toàn không bị trùng hương vị, có thể thấy tay nghề đầu bếp rất cao.
Ăn uống no nê, Giản Ngôn chần chừ hỏi A Từ: "Em có muốn đi câu đêm không?"
A Từ khẽ giật mình. Hôm nay bọn họ ngồi xe rất lâu, lại còn đi nghĩa trang, lúc này đã sắp 11 giờ, Giản Ngôn còn muốn đi câu đêm?
Mặc dù thường ngày bọn họ cũng hay ngủ trễ, nhưng đó đa phần là vì công việc.
A Từ cũng không nghĩ Giản Ngôn đến đây chỉ vì muốn câu cá. Quen biết Giản Ngôn hai đời, nhưng cậu chưa bao giờ nghe nói anh có sở thích câu cá.
Vậy vì sao Giản Ngôn cứ luôn nhắc đến việc câu cá? Anh có sắp xếp gì sao? Hay là anh không muốn về phòng?
Trước đó ở trong thang máy Giản Ngôn còn nói tối nay muốn động phòng, dù loại chuyện này khiến cho A Từ nghĩ tới cũng mặt đỏ tim đập. Nhưng Giản Ngôn thì khác, theo tính cách của Giản Ngôn thì đáng lý ra phải về sớm một chút mới đứng chứ?
Từ biểu hiện của cô gái tiếp tân và nhân viên phục vụ ở phòng ăn này, có thể thấy Giản Ngôn đã chuẩn bị sẵn. Anh đã chọn phòng tình nhân, còn liên hợp với cô gái tiếp tân để gạt mình, vậy rõ ràng lúc sắp đặt anh đã thật sự muốn làm gì đó vào tối nay. Nhưng sao bây giờ Giản Ngôn lại thay đổi ý định? Hay anh ấy còn chuẩn bị kinh hỉ nào khác?
Trong lòng A Từ vẫn hơi bất an, cậu rất hiểu Giản Ngôn, cảm giác nếu tối nay không phải kinh hỉ thì cũng sẽ là kinh hãi.
A Từ hơi do dự, nói: "Câu đêm chắc không được rồi? Nhưng hoàn cảnh nơi đây cũng không tệ, hay là chúng ta ra ngoài dạo một chút?"
Như vậy, nếu có kinh hỉ thì chắc Giản Ngôn cũng có thể phô diễn rồi?
"Cũng được." Giản Ngôn đồng ý cùng A Từ đi ra ngoài, quả nhiên không nhất quyết phải đi câu, xem ra vừa rồi cũng chỉ thuận miệng nói.
Trầm Ngư sơn trang vào ban đêm vẫn rất xinh đẹp. Nếu không vì cái câu "cá nặng trình trịch" của ông chú tài xế, cộng với "Thiên hạ đệ nhất trang" của Giản Ngôn, thì thật sự A Từ vẫn cảm thấy nơi này rất lịch sự tao nhã.
Chẳng qua, do được giải thích quá mức sinh động, khiến cho A Từ không thể chuyên tâm ngắm cảnh nữa.
Tối nay Giản Ngôn cũng rất ít nói, không biết vì sao bầu không khí có hơi xấu hổ.
A Từ ngồi xuống cái ghế gỗ ở sát bờ tường có trồng đầy dây thường xuân, đang định nói chuyện thì điện thoại Giản Ngôn chợt đổ chuông. Hắn nhận máy rồi vài câu, A Từ cũng nghe được một ít đối thoại, đối phương như đang quan tâm hắn ở đây có tốt hay không. Từ giọng điệu có thể thấy hai người rất thân thiết.
"Người vừa gọi cho anh có phải là cái vị trang chủ đam mê võ hiệp đó không?" A Từ thuận miệng tìm đề tài, biểu hiện của Giản Ngôn cho thấy hắn có quen biết ông chủ của sơn trang này.
"Chính là anh ta." Giản Ngôn gật đầu, không biết nhớ ra gì đó mà cười lên, "Thật ra anh ta tốt lắm, tụi anh là bạn rất thân."
A Từ thật sự hơi kinh ngạc, cậu cũng đã đoán được một chút, Giản Ngôn rất quen thuộc với Trầm Ngư sơn trang. Chẳng qua, A Từ luôn nghĩ mình đã hiểu rõ về Giản Ngôn, ai quen với anh cậu đều biết cả. Nhưng với Trầm Ngư sơn trang này, và cả ông chủ đam mê võ hiệp kia nữa, ở đời trước A Từ cũng chưa từng nghe nói đến. Nên dù có thấy Giản Ngôn biết rõ nơi này, cậu cũng không nghĩ tới hai người sẽ là bạn thân. Lúc này A Từ mới biết, thì ra cậu không hiểu Giản Ngôn đến mức đấy.
Nhưng A Từ vẫn không biểu hiện ra ngoài, cậu tiếp lời Giản Ngôn: "Nghe ra cũng hiểu được một chút."
"Nghe hiểu được một chút?" Giản Ngôn lại phát hiện vấn đề trong câu nói của A Từ, "Không phải đời trước em chưa từng đến đây đó chứ?"
"Em chưa đến." A Từ thành thật lắc đầu.
"Hả?" Giản Ngôn không biết nên nói gì.
Dừng một chút, hắn lại giới thiệu: "Ông chủ của Trầm Ngư sơn trang họ Mã, mọi người đều gọi anh ta là Lão Mã. Lão Mã có một người vợ rất xinh đẹp, chị ấy vô cùng thích ăn cá. Nơi này trước kia có một con sông nhỏ, lần nọ vợ Lão Mã được ăn cá ở đây, cảm thấy cá này ngon hơn hẳn cá nơi khác, Lão Mã bèn mua luôn nơi này. Mới đầu chỉ là vì cá của con sông đó, sau này vợ Lão Mã mới nói cá trong cả con sông này một mình chị ăn không hết, không bằng mở một tiệm cơm. Sau đó khách trong tiệm muốn tự mình câu cá trên sông, người đến câu cá càng nhiều thì càng phải cần chỗ ở, Lão Mã lại mở thêm khu nhà trọ. Thời gian dài qua đi, nơi này liền trở thành Trầm Ngư sơn trang của hiện tại."
"Cho nên, cái tên Trầm Ngư sơn trang này..."
"Là Lão Mã đặt cho vợ mình. Lão Mã luôn nói vợ anh ta có dung mạo chim sa cá lặn, nên mới lấy cái tên như vậy. Người quanh đây không biết chuyện này, chỉ biết cá trong sơn trang rất dồi dào thơm ngon, từ đó mới sinh ra ý nghĩ giống chú tài xế kia." Giản Ngôn giải thích, "Đúng rồi, khi vào cửa em cũng thấy mấy chữ "Trầm Ngư sơn trang" kia nhỉ? Là do vợ Lão Mã tự tay viết ra. Phong cách trang trí của sơn trang này cũng là do vợ anh ta thiết kế."
Từ trước A Từ đã cảm thấy mấy cái chữ đó giống chữ viết của phụ nữ, hóa ra là thật. Hơn nữa, phong cách của sơn trang này trông cũng không tệ. Vợ Lão Mã chắc rằng không chỉ xinh đẹp mà còn rất tài giỏi.
Nhưng rõ ràng Giản Ngôn đang kể về một câu chuyện tình yêu rất đẹp, vì sao trong giọng nói của anh lại hơi ẩn chứa sự đau thương?
A Từ luôn nắm bắt được cảm xúc của Giản Ngôn, cậu còn đang lưỡng lự muốn hỏi vợ Lão Mã có còn ở đây hay không, thì Giản Ngôn lại hỏi: "Chúng ta về nghỉ ngơi trước đi, ngày mai anh dẫn em đi gặp hai người họ."
A Từ thở phào, thầm may mắn mình đã không ngốc nghếch hỏi ra.
Giản Ngôn đi đằng trước, A Từ đi theo phía sau. Cậu nhìn tay Giản Ngôn suy nghĩ, đoạn tiến lên một bước nắm lấy tay anh.
Giản Ngôn giật mình nhìn A Từ, sau đó hắn trở tay nắm chặt tay A Từ, chặt đến nỗi tay A Từ còn hơi bị đau.
Lúc đi tới dưới lầu khu trọ, có một người đàn ông lao vội từ bên trong ra, chạy thẳng tới chỗ hai người.
A Từ đang định né qua nhường đường, thì bỗng có một phụ nữ cũng từ bên trong đuổi ra theo, cô ta thét lớn "Có ăn trộm".
Là một cảnh sát, A Từ luôn phản ứng rất nhanh đối với tình huống này, cậu lập tức ngăn tên đó lại.
Tên đó lo lắng nhìn hai người, đoạn lấy một con dao gọt trái cây từ bên hông ra, đâm về phía A Từ.
Giản Ngôn đẩy A Từ ra phía sau hắn, sau đó đoạt lấy con dao trong tay gã.
A Từ hơi sửng sốt rồi cũng đi lên hỗ trợ. Tên này nào phải đối thủ của hai người họ? Chỉ vài giây trôi qua đã bị chế phục.
Tên đàn ông không cam tâm giãy dụa, A Từ bẻ tay gã xuống, gã đau quá đành phải trung thực: "Tôi sai rồi, tôi không dám nữa đâu, hai vị đại gia tha cho tôi đi. Tôi trên có già, dưới có trẻ, bất đắc dĩ mới đi ăn trộm..."
A Từ không thèm nhìn gã mà chỉ ân cần đi kiểm tra người Giản Ngôn, khẩn trương hỏi: "Anh không sao chứ? Có bị thương hay không?"
"Anh nào có vô dụng như vậy?" Thấy cậu quá lo sợ, Giản Ngôn bèn giao tên trộm cho bảo vệ vì nghe tiếng chạy tới, rồi ôm lấy A Từ, "Em yên tâm, anh không sao đâu."
Phụ nữ kia cũng chạy tới, nhìn thấy tên đàn ông đã bị bắt liền phẫn nộ bước lên đá một cước, nhưng rồi bị bảo vệ cản lại.
Thấy Giản Ngôn thật sự không bị gì A Từ mới yên lòng đi xem những người khác. A Từ nhận ra người phụ nữ này chính là người vừa vào ở lúc hai người đi ra ngoài. Cậu nhíu mày, vận may của cô này sao tốt quá vậy? Mới vào ở đã bị trộm?
"Mau trả đồ lại cho tôi!" Nhan sắc phụ nữ này không tệ, nhưng vẻ mặt lại rất hung ác, cô ta nhìn tên trộm như có thâm cừu đại hận.
Thấy có nhiều người như vậy, tên trộm biết chắc mình chạy không thoát, đành lấy ra một bao văn kiện từ trong áo đưa trả cô ta.
A Từ và Giản Ngôn liếc nhìn nhau, cả hai đều cảm thấy hơi kỳ lạ. Với một tên trộm bình thường, cho dù có trộm thì cũng phải trộm tiền mặt châu báu các thứ, sao lại đi trộm bao văn kiện?
Người phụ nữ vội vàng cất bao văn kiện vào trong túi xách, quả nhiên văn kiện đó là một vật rất quan trọng.
Mắt A Từ sáng lên, đang định mở miệng lại chợt có người gọi: "Giản Ngôn!"
A Từ và Giản Ngôn cùng quay lại, liền thấy hai người một nam một nữ đang đi tới.
Người nam thân hình cao to, tướng mạo tuấn tú, độ khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, trông rất đẹp mắt. Còn người nữ thì dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, gầy tới mức chỉ còn da bọc xương, mái tóc lưa thưa được buộc lại, mặt vàng như nến, xương gò má nhô lên, gương mặt hóp lại. Vào tiết trời tháng năm mà chị còn mặc một cái áo len thật dày, có điều áo len này lại quá lớn, chiếc áo trống không treo ở người tạo ra cảm giác rất chênh lệch.
A Từ đại khái đoán được, hai người có thể chính là Lão Mã và vợ Lão Mã.
"Lão Mã." Giản Ngôn chào hỏi, chứng thực suy đoán của A Từ, "Đã trễ như vậy rồi, sao chị dâu còn ra đây?"
Lão Mã trước tiên đi bàn giao với đội trưởng đội bảo vệ đưa tên trộm đến đồn cảnh sát, tiếp đó lại đi xin lỗi người phụ nữ kia.
Vợ Lão Mã thì ở lại trò chuyện với Giản Ngôn. Khi người quá gầy mặt không có thịt sẽ tạo cảm giác hung dữ, nhưng vợ Lão Mã vẫn giữ được khí chất dịu dàng, chỉ mở miệng nói chuyện đã khiến cho người ta như được tắm trong gió xuân: "Chị không yên tâm nên mới đi theo xem thử."
Vợ Lão Mã nhìn A Từ, vẻ mặt vui thích: "Em chính là A Từ nhỉ? Nghe Giản Ngôn nói muốn dẫn em tới đây, anh chị rất là vui mừng, hân hạnh được gặp em."
A Từ nhìn bàn tay khô gầy như que củi của chị, nhẹ nhàng nắm lấy rồi lễ phép thưa: "Em chào chị dâu ạ."
"Chị dâu, chúng ta vào trong ngồi trước đi, chớ đứng ở đây." Giản Ngôn lo lắng nhìn vợ Lão Mã, ra hiệu cho A Từ cùng vào trong.
Vợ Lão Mã vội nhìn Lão Mã một cái, sau đó gật đầu rồi đi theo Giản Ngôn và A Từ. Vào tới đại sảnh, cô gái tiếp tân vội vàng bưng nước trà đến.
"Hôm nay đã quá muộn, lúc đầu em còn bảo ngày mai sẽ đưa A Từ đi gặp chị dâu, không ngờ đêm nay lại gặp phải loại chuyện này." Giản Ngôn giải thích, lại nói: "Chị dâu không nên ra đây, có chúng em ở đây rồi, có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
"Chị không lo xảy ra chuyện." Vợ Lão Mã cười nói, "Thật ra chị cũng sốt ruột muốn gặp các em một lần, thừa dịp ra ngoài hít thở không khí luôn."
Nói xong, chị lại nhìn A Từ rồi cảm thán với Giản Ngôn, "Em thật đúng là có phước lớn."
Mặt A Từ hơi nóng lên. Lúc trước thẳng thắn với Trâu Hồng Thạc chỉ giống như bàn điều kiện, đều rất có lý trí, cậu thoải mái ứng phó.
Sau đó đi gặp cha mẹ Giản Ngôn, tuy trong lòng có khẩn trương, nhưng dù sao hai người cũng chỉ còn lại một tòa bia mộ, A Từ vẫn có thể cố gắng trấn tĩnh.
Nhưng khi ở trước mặt người phụ nữ này, một người dịu dàng hiền lành, luôn thể hiện rõ rất yêu thích mình, trong lời nói cũng chứa dựng sự thân thiết, lại còn gọi tới gọi lui A Từ, cậu hoàn toàn không biết phải ứng đối thế nào.
Nhìn ra được quan hệ của hai người và Giản Ngôn rất tốt, giống như người một nhà. Đến lúc này, A Từ mới chợt có cảm giác khẩn trương và ngượng ngùng khi đi "gặp gia trưởng". Giản Ngôn hiển nhiên rất hưởng thụ lời ca ngợi của vợ Lão Mã, không hề có ý muốn giải vây cho A Từ.
Cũng may, Lão Mã đã mau chóng chạy tới, hắn vừa về đến đã ôm vợ nhà mình. Sau mới nhìn lướt qua Giản Ngôn rồi nhìn A Từ, gương mặt tràn đầy ý cười: "A Từ, hoan nghênh em đến sơn trang chơi."
Dừng một chút, lại nói: "Nhưng mà trễ quá rồi, anh không chiêu đãi tụi em được. Ở đây cũng giống như ở nhà vậy, em muốn ăn cái gì, muốn chơi cái gì cứ nói với Giản Ngôn là được, cái gì nó cũng biết, em không cần phải khách sáo."
A Từ thở phào nhẹ nhõm. Vợ Lão Mã trừng Lão Mã một cái, Lão Mã nhỏ giọng dụ dỗ: "Đã trễ lắm rồi, chúng ta không nên quấy rầy vợ chồng trẻ... nghỉ ngơi, đúng không? Có gì thì ngày mai nói tiếp, được không?"
Lúc này vợ Lão Mã mới đứng lên tạm biệt hai người. Lão Mã ôm vợ mình, quay lại mỉm cười tỏ ý xin lỗi với A Từ.
Tên trộm đã được đưa đến đồn cảnh sát, Giản Ngôn và A Từ đang là khách du lịch, đương nhiên không cần bao đồng chuyện trên đất người ta, vậy nên cũng không hỏi nhiều.
"Sao lại đỏ mặt?" Giản Ngôn và A Từ cùng nhau lên lầu, nhìn thấy mặt A Từ vẫn cứ đỏ ửng như vậy, Giản Ngôn hơi kinh ngạc.
Giản Ngôn luôn biết A Từ thẹn thùng, nhưng hắn nghĩ chỉ đối với chuyện tình của hai người mới như vậy. Bình thường dù đối mặt với chuyện gì A Từ vẫn luôn trấn định bình tĩnh, không ngờ khi gặp vợ Lão Mã em ấy lại ngại ngùng như vậy.
A Từ cắn môi, không nói lời nào.
Giản Ngôn càng cảm thấy kỳ lạ, truy hỏi: "Rốt cuộc là sao?"
A Từ chần chừ, nói: "Chị ấy khiến cho em có cảm giác đi gặp gia trưởng..."
Đúng lúc Giản Ngôn đang mở cửa phòng, nghe được câu trả lời này liền giật mình.
Thấy anh cứ nhìn mình trừng trừng, A Từ trái lại thấy sợ hãi: "Anh làm sao vậy?"
"A Từ." Giản Ngôn cắn răng nắm lấy tay A Từ, kéo cậu đi tới ghế salon rồi ngồi xuống, nói: "Anh có chuyện muốn nói với em."