Quế Chi biết tất cả mọi thứ. Cô thông thuộc từng hành lang và phòng ốc ở nơi này, cũng như những bí mật mà chúng đang ẩn chứa. Cô biết mọi ngóc ngách mà bọn họ có thể lẩn trốn. Nhất là vào một đêm giông bão thế này, thực tế là chẳng có bao nhiêu chỗ cho họ lẩn tránh. Nếu như đây là một trò chơi trốn tìm, cô sẽ đặt cược tất cả với niềm tin chiến thắng tuyệt đối. Cô nhắm mắt, lẩm nhẩm từ một đến một trăm, lắng nghe những tiếng động và mường tượng đến những người cô đang tìm kiếm. Vĩ Diệp luôn thích những nơi vắng vẻ, nhưng với một điều kiện là nơi đó phải cho cậu ta một cái nhìn bao quát tất cả. Cậu ta rất thích thú với việc lặng lẽ quan sát mọi người, giống như một nhà nghiên cứu kiên nhẫn theo dõi tập tính sinh hoạt của vật mẫu vậy. Tuyết Lê cũng thích ở một mình, nhưng nơi đó phải yên tĩnh, thoải mái và có đủ ánh sáng để cô ấy có thể đọc quyển sách yêu thích của mình. Thiên Minh về căn bản là một người khó gần, vậy nên cô ấy thường cô độc vì đó là hệ quả chứ không phải là lựa chọn. Nhưng với Minh Hải thì chuyện đó lại là lựa chọn. Sở thích của cậu ta là trốn vào một hốc tối nào đó và ngồi yên lặng hàng giờ. Nếu như có thể, chắc hẳn cậu ta sẽ biến thành cái bóng và mãi mãi bám lên một bức tường nào đó trong trường. Tất cả bọn họ đều thích sự cô độc, hoặc là chấp nhận nó. Bạn bè của cô, những người bạn cũ, những người mà cô từng quen nay đã đi khuất. Và cô cũng là một kẻ lẻ loi như thế. Cô đã từ bỏ việc tìm kiếm anh ta rồi.
Cô đã từng tự an ủi rằng, Bách Du là một người không thích sự gắn bó. Đó chắc hẳn phải là lí do khiến anh ta xa cách và lạnh lùng với cô như vậy. Nhưng cô phải nhìn vào sự thật này thôi. Anh ta thích Vĩ Diệp, và đó là toàn bộ vấn đề. Cô nên giũ sạch mấy cái ý nghĩ này ra khỏi đầu mình, cô thực sự không thích những cảm xúc mà chúng đang mang đến.
- Bồ đến rồi à?
Minh Hải thản nhiên chào đón cô như thể họ vẫn chỉ là những đứa trẻ ở sát nhà nhau khi xưa. Cậu ta không hồ hởi, cũng chẳng ngạc nhiên hay hoảng hốt gì với sự xuất hiện của cô. Cậu ta có biết cảm xúc của cô lúc này là gì không?
- Tại sao bồ lại ở đây?
Quế Chi nghiêm nghị đứng trước mặt cậu ta chất vấn. Nhưng cô nhanh chóng nhận ra rằng, đối với Minh Hải, cô chẳng phải là một nữ hoàng gì cả. Cậu ta sẽ không thờ phụng cô, không vâng lời cô, thậm chí là không hề cảm thấy e ngại, mặc cho cả ngôi trường này có bàn tán thế nào về cô đi chăng nữa. Cậu ta sẽ luôn đưa ra một gương mặt đần độn và hỏi cô những câu cũng ngu ngốc như thế.
- Bồ giận à?
- Phải. Tui đã muốn bồ về nhà! Tui đã hi vọng rằng mấy lời đồn về cái bóng ma luẩn quẩn trên hành lang không phải là bồ. Tại sao bồ vẫn ở đây chứ?
Minh Hải không biết phải bắt đầu câu trả lời của mình như thế nào. Nó bắt đầu từ đâu, chính cậu cũng chẳng biết nữa. Mà dù cho cậu có biết, cậu cũng chẳng biết phải diễn tả thế nào, chưa nói gì đến chuyện cậu có đủ can đảm để nói điều đó ra hay không. Hiện tại, cậu chỉ là một kẻ ngốc chẳng biết tí gì về những lời giải, và một kẻ hèn luôn chạy trốn khỏi việc tìm kiếm những lời giải đó.
- Tui ở lại vì bạn bè mình. Cô ấy cần tui giúp. Lần trước, tui đã bỏ rơi cô ấy. Và hãy xem chuyện gì đã xảy ra nào? Lần này, dù cho kết thúc của nó là thế nào, tui cũng không thể bỏ mặc cô ấy như thế nữa.
- Bồ nghĩ mình có thể sao? Sửa chữa lại những lỗi lầm mà bồ đã phạm phải? Điều đó có khiến cho mọi thứ tốt hơn không?
- Ít nhất, trong lòng cô ấy sẽ cảm thấy thỏa mãn. Dù cho thật lòng mà nói, tui chưa bao giờ nghĩ báo thù là một cách để sửa chữa những sai lầm và mất mát. Chẳng có thứ gì sẽ trở nên tốt đẹp hơn sau một cuộc báo thù.
Đó chẳng phải là những gì mà họ đang cố làm ở đây sao? Nó thật mù quáng, nhưng con đường mà họ đi vốn dĩ phải là như thế. Quế Chi cảm thấy bụng mình có chút quặn thắt. Cô biết rằng mọi chuyện đối với cô đã là quá trễ rồi. Nhưng còn với cậu ta thì sao? Tiếng nói bên trong cô đang muốn thoát ra ngoài. Hãy ngăn cậu ấy lại! Nhưng cô có đủ sức để làm chuyện đó không? Quế Chi không biết nữa, cô thực sự không biết hết tất cả mọi thứ điên rồ xảy ra trên đời này. Hay ít nhất, cô không thể hiểu được người bạn cũ của mình nữa. Cô không phải là một nữ thần đối với cậu ta. Minh Hải không tôn thờ Quế Chi. Nhưng tại sao cậu ta lại luôn chìa tay ra mà giúp cô chứ? Cô có biết câu trả lời không? Hay cô chỉ mải nghĩ đến Bách Du mà gạt bỏ qua điều gì đó?
- Bồ nên đến nhà ăn và nhập bọn với mọi người. Cả bồ và Thiên Minh đều nên như thế. Thật không an toàn khi ở một mình ngoài này. Và bọn họ sẽ nghi ngờ hai người là hung thủ đấy.
- Thế sao?
Quế Chi không bận tâm đến ánh mắt kì lạ của cậu ta. Cô nhìn xung quanh và dò hỏi về Thiên Minh. Cô ấy đâu rồi? Quế Chi có vài chuyện muốn nói với cô ấy. Phải bảo đảm rằng cô ấy giữ được bình tĩnh và theo đúng kế hoạch của họ. Cô không muốn Thiên Minh gặp thêm rắc rối vì việc nhảy bổ vào Khiết Đường nữa.
- Bồ biết mà đúng không? Cô ấy quay trở lại không phải là vì bồ hay Tuyết Lê. Cô ấy trở lại vì chính bản thân mình, vì muốn giải quyết cho xong chuyện với Khiết Đường.
Quế Chi nhận ra sự buồn bã trong giọng nói của cậu ta. Cô tự hỏi cậu ta đã dành bao nhiêu niềm thương xót cho cô nữa. Cậu ta chắc hẳn phải xem sự thay đổi của cô như là một sự mất mát đầy tiếc nuối. Thật là một cậu bé con không hiểu được ý nghĩa của sự trưởng thành.
- Đó là điều tốt đó chứ. Cô ấy có một mục tiêu rất đúng đắn. Chẳng có sức mạnh nào lớn lao bằng sự báo thù. Và cũng chẳng có kẻ nào khôn ngoan bằng những kẻ nghĩ cho bản thân mình trước cả.
Quế Chi đứng dậy và tiếp tục dặn dò cậu ta, giống như một nữ hoàng đang ra lệnh cho cậu bé hầu cận.
- Nhưng tui không muốn cô ấy tự ý làm gì ngoài những điều tui đã bảo. Tìm cô ấy và cùng nhau đến chỗ mọi người đi. Dù cho chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo, hai người không còn bị nghi ngờ nữa nếu như luôn ở trước mắt bọn chúng. Bồ hiểu chứ?
Quế Chi biết điều gì đó. Có lẽ cô ấy đã biết chuyện gì đang xảy ra ở đây. Có lẽ cô ấy đã biết kẻ đó là ai. Nhưng chuyện đó không quan trọng, cô ấy không cần phải kích động mọi người về chuyện đó. Cứ để kẻ sát nhân chơi trò chơi của hắn, xử lí vài kẻ mà cô không ưa. Cô biết luật chơi là gì, và cô sẽ an toàn cho đến khi mọi chuyện khép lại. Đến cuối cùng, cô vẫn sẽ là người thắng.
XXX
- Vậy là, tui lại có thêm một cái xác nữa cần được xử lí.
Hoàng Hạnh nhận xét tình hình trước mắt mình với một sự quan ngại vô cùng sâu sắc. Nếu tình hình này cứ tiếp diễn, cô biết chứa xác của bọn họ ở đâu đây? Có lẽ cô nên bàn với Tuyết Tâm về chuyện tống hết tất cả xuống hầm chứa bí mật thay vì giữ chúng trong phòng lạnh. Tuyết Tâm muốn giữ mấy cái xác lại để giao cho cảnh sát, trong khi tên nhóc thám tử thì lại phụ họa theo ý tưởng đó. Cô thực sự nghi ngờ việc mổ xẻ khám nghiệm mấy cái xác này sẽ có bất kì ích lợi gì. Đằng nào thì tên sát nhân cũng sẽ bị tóm trước khi cảnh sát đến và chạm vào mấy cái xác. Thật vô nghĩa làm sao...
- Chị biết gì không? Cứ mỗi lần có ai đó ở đây mở miệng, tui lại càng thêm kinh ngạc về tình trạng thần kinh của mọi người đấy. Có lẽ chúng ta nên tiến hành một cuộc điều tra song song về thứ đã giúp các anh chị có một cái đầu vững vàng như vậy.
Thiên Kiệt quan sát gương mặt của Uyên Thư lần cuối cùng trước khi bọn họ khiêng cô ấy ra ngoài. Vẫn là một gương mặt trắng xanh như thế, cùng một đôi môi nhợt nhạt khô héo như cánh hoa cuối mùa. Thứ duy nhất có sức sống từng hiện hữu trên gương mặt cô ấy chính là đôi mắt, thì nay cũng đã khép chặt, và vĩnh viễn không thể hé mở lần nào được nữa. Cậu thậm chí còn chưa từng nói chuyện với cô ấy đủ lâu để hiểu về cô ấy. Mặc dù chính bản thân cậu từng ôm chặt lấy cô ấy trong vòng tay của mình, nhưng bấy nhiêu thì vẫn chưa đủ để giữ cô ấy ở lại. Uyên Thư đã ra đi, lại một học sinh mới nữa đã ra đi, và cậu cảm giác như một phần sức sống nào đó trong cậu cũng đã đi theo cùng cô ấy.
- Tại sao là cô ấy? Thật không hợp lí gì cả.
Hoàng Hạnh nhìn vẻ thễu não của cậu ta một cách đầy khinh thường.
- Một đứa trẻ chết đi. Làm sao chuyện đó có thể hợp lí được cơ chứ? Thật lãng phí làm sao. Nhưng cô ta đâu phải kẻ đầu tiên trong số các cậu bị sát hại.
Chị ta nói đúng. Kim Vy là kẻ đầu tiên bị giết. Nhưng thực tế thì cậu đã có giả thuyết của mình vể cái chết của cô ta. Việc một học sinh mới như cô ta bị giết sẽ không còn khó hiểu nữa, nếu như đi theo giả thuyết của cậu. Nhưng cái chết của Uyên Thư đang làm cho cái giả thuyết đó bị lung lay... hoặc lại càng củng cố thêm cho nó. Thiên Kiệt chợt nghĩ đến một điều rất đỗi kinh hoàng. Hắn ta sẽ đi xa đến thế sao? Cậu nhìn xung quanh phòng, tìm kiếm những gương mặt khác. Vân Yên có vẻ như đã rất sốc với sự ra đi của Uyên Thư. Cô ta đã ra khỏi phòng từ lâu, trong khi Anh Thanh và Phục Lễ vẫn đang lặng lẽ đứng ở góc phòng. Có lẽ bọn họ cũng đang mặc niệm cho người đã khuất, ngẫm nghĩ về những hình ảnh ít ỏi mà họ đã có về cô ấy, cố gắng hiểu thêm chút nữa về người bạn mà họ sẽ không có cơ hội kết thân hơn nữa. Thiên Kiệt không phải là một người có nhiều cảm xúc như thế. Nỗi tiếc thương là thứ không dành cho thám tử. Dù sao thì cậu cũng thích công lí và sự thật hơn.
- Thông thường thì mọi người sẽ thắc mắc: tại sao hắn lại chọn cô ấy? Nhưng với trường hợp này, tui nghĩ chúng ta nên cân nhắc lại việc cô ấy có phải là nạn nhân của hắn hay không.
Phục Lễ ngẩng đầu lên và hỏi một cách đầy bực tức.
- Ý bồ là sao?
- Chúng ta đều tận mắt nhìn thấy thói quen ăn uống của cô ấy. Tên sát nhân nào có thể khiến nạn nhân của hắn chết vì biếng ăn chứ? Tui nghĩ cô ấy bị suy nhược.
- Bị suy nhược và chết trong vòng một ngày sao? Khi cô ấy đến đây vào lúc sáng, cô ấy vẫn còn ổn mà. Vả lại, chẳng phải tên sát nhân đã để lại lời nhắn rồi sao? Vân Yên tìm thấy nó ở trong lòng bàn tay của Uyên Thư. Đây không phải là một cái chết tự nhiên.
Thiên Kiệt im lặng quan sát căn phòng. Cái túi của Uyên Thư vẫn nằm ngay ngắn ở trên bàn. Bên cạnh đó là phần thức ăn còn sót lại của cô ấy, hay chính xác hơn là toàn bộ bữa ăn đó. Cô ta thực sự không động chút nào đến nó. Ở góc bàn thì lại là một đống vỏ hộp thức ăn của ba người còn lại. Cùng vài ba lon nước đều đã được uống cạn.
- Tui vẫn không hiểu lí do mà cô ấy chết. Không có vết máu, vết bầm hay thậm chí là dấu hiệu trúng độc đột phát. Cô ấy đã chết một cách từ từ giống như câu thơ đó. Dần dần héo tàn. Hắn đã làm cách nào chứ?
Thiên Kiệt chầm chậm đảo quanh căn phòng. Rất sạch sẽ, thậm chí đến cả thùng rác cũng chả có mẩu rác nào. Cậu quay trở lại với hai tên kia và nghiêm túc hỏi bọn họ:
- Sau khi bước vào căn phòng này, hai người đã làm gì?
Trước câu hỏi đó, Anh Thanh chỉ biết mở to cặp mắt tròn xoe vô tội của mình ra. Trong khi Phục Lễ thì cười khẩy một cách thách thức.
- Bây giờ thì bọn tui cũng trở thành nghi phạm sao?
- Mấy bồ là những người đầu tiên có mặt ở hiện trường. Dĩ nhiên là mấy bồ có ít nhiều liên quan! Mấy bồ có thể xem mình là nhân chứng!
- Tui chẳng làm gì cả! Bọn tui chỉ ngồi đó và chờ mấy bồ đến!
- Không nhìn thấy hay nghe thấy gì khả nghi?
- Không có gì!
Thiên Kiệt vẫn hồ nghi nhìn hai gã này.
- Bồ chắc chứ? Ba người có quan sát lẫn nhau không?
- Ôi trời! Ba người bọn tui đã ở cùng nhau suốt cả đêm nay! Tui và cậu ngốc này ngồi cạnh nhau suốt. Đúng là tui không luôn luôn dán mắt vào Vân Yên, tui không thích thú với con gái, nhưng cô ấy chẳng làm gì khác ngoài việc bón ăn cho Uyên Thư.
- Nhưng Uyên Thư vẫn không ăn gì.
- Cô ấy chỉ uống nước. Mỗi khi có một thìa thức ăn đến trước mồm thì cô ấy lại nói chuyện hoặc là uống nước.
Thiên Kiệt gật gù rồi từ tốn bước ra khỏi phòng. Có vài cái thùng rác bên ngoài hành lang nhưng bên trong chúng đều trống rỗng. Vân Yên đang đứng tựa người vào lan can và nhìn về phía những bụi cây đang nghiêng ngả vì cơn bão. Sự hỗn loạn trong lòng cô ấy không biết đến bao giờ thì mới chấm dứt. Tiếng bước chân của cậu ta kéo cô quay lại với thực tại. Vân Yên ghé mắt nhìn sang cậu ta. Những nếp nhăn trên trán cô đan lại với nhau như một đám mây u ám đang giăng trên cặp mắt đầy mệt mỏi.
- Bồ lại đến để hỏi tui mấy câu vớ vẩn nữa sao? Tui chẳng nhìn thấy gì cả. Mỗi thứ đều bình thường cho đến khi tui chạm vào cô ấy. Tui đã nghĩ rằng cô ấy bị lạnh là do thời tiết, nhưng sự thật thì không phải thế... Tui chạy ra ngoài để gọi mọi người. Và sau đó tui còn chẳng dám quay lại vào trong nữa. Thật khủng khiếp. Đến khi nào thì chúng ta mới có thể ra khỏi chỗ này chứ?
- Cơn bão. Chúng ta không thể đi cho đến khi cơn bão này tan.
Thiên Kiệt vẫn tiếp tục lẩm nhẩm điều gì đó về cơn bão. Những tia chớp kia dường như đã cho cậu một ý tưởng gì đó. Vân Yên có chút tò mò nhưng trước khi cô kịp dò hỏi thì cậu ta đã chạy đi mất. Cậu ta đã nhận ra điều gì rồi chăng? Vân Yên vội theo sau cậu ta nhưng rồi cô lại thấy thất vọng khi hóa ra cậu ta chỉ chạy đến chỗ một người vừa mới đến.
Không ai trong số họ biết rõ Tú Cầu là ai. Cô ta không phải là thành viên hội đồng, cũng chẳng phải là một người bạn năng nổ của ai cả. Nhưng dù cho cô ta có ít chường mặt ra trước mọi người, ngay khoảnh khắc Thiên Kiệt bắt gặp cái cau mày của cô ta thì cậu đã biết chắc hẳn cô ta phải là một kẻ khó chịu lắm đây.
- Bồ là đứa nào thế? Học sinh mới à?
Thiên Kiệt mỉm cười một cách vô cùng hòa nhã, trong khi cô ta vẫn lạnh lùng không liếc nhìn gì đến cậu. Mắt cô ta đang mải mê tìm kiếm mấy lọ thuốc trên kệ, như thể mấy cái nhãn xanh đỏ đó thú vị hơn gương mặt của cậu rất nhiều lần. Cô ta không nhớ rằng bọn họ từng gặp nhau rồi sao? Tú Cầu rít lên trước khi cậu kịp giới thiệu tên mình, một lần nữa.
- Bồ là cái tên nhóc tọc mạch đang chơi trò phá án ở đây đúng không?
Ừ thì cô ta biết gần như chính xác cậu là ai, nhưng qua giọng điệu của cô ta thì rõ ràng là cô nàng chẳng hiểu rõ ý nghĩa việc làm của cậu.
- Thật là một trò ngu ngốc vô bổ. Trong đầu của bồ là cái gì thế? Trong đầu của mấy ông bà tuyển mộ bồ đến đây có cái gì thế không biết?! Ôi trời ơi! Cái trường này càng lúc càng khiến tui phát điên hơn bao giờ hết! Mấy cái thí nghiệm, mấy cái bài tập nhóm, mấy con quỷ cái chưng diện và mấy thằng con trai dở người! Có cái gì đó không ổn với nơi này đúng không?!
Thiên Kiệt không nghe được hết những gì cô ta nói. Cô gái này giống như một quả bom đã bị dồn ép quá mức và đang chực chờ nổ vào mặt bất kì kẻ ngu nào chọc vào. Sao cậu lại là kẻ ngu đó nhỉ?
- Tui chỉ muốn hỏi rằng bồ có cần tui giúp gì không? Bồ đang làm gì thế?
Tú Cầu lắc đầu và liếc nhìn cậu theo cái kiểu tỏ vẻ rằng cô ta thừa hiểu những thứ đang diễn ra trong đầu đối phương.
- Bồ đang chơi trò điều tra đúng không? Tuyết Tâm cho phép bồ chạy quanh và tra hỏi mọi người, và bồ nghĩ rằng mình có thể moi được điều gì đó từ tui.
Thiên Kiệt vừa gãi đầu vừa nhún vai đáp với một vẻ mặt rất ngỡ ngàng.
- Không hề. Tui chỉ muốn giúp bồ mang mấy thứ đó thôi. Bồ không thể một mình ôm hết đống thuốc đó, và càng không nên đi lại một mình trong trường vào lúc này... Dù sao thì, tui chẳng có hi vọng sẽ biết được điều gì từ bồ đâu. Trúc Đào nói với tui rằng bồ là đứa mù thông tin nhất ở trường. Suốt ngày bồ chỉ vùi mặt vào mấy cái ống nghiệm và mấy cuốn sách...
- Con khốn đó!
Trong một giây, Tú Cầu đã mất kiểm soát. Nhưng rồi cô lại lấy lại lí trí của mình và cười nhạo vào cái trò khích bác trẻ con của cậu ta.
- Đừng có nhử tui! Tui không có để bồ đánh lừa đâu.
Thiên Kiệt vẫn mỉm cười và nhất quyết không bỏ tay khỏi trò chơi của mình.
- Lừa? Bồ có gì để cho tui lừa nào? Bồ có thông tin gì tui quan tâm không?
Tú Cầu sắp xếp mấy lọ thuốc ngay ngắn vào khay. Sau đó, cô cầm nó lên và ra hiệu cho cậu ta tránh đường.
- Dễ thương đấy. Nếu là một cô nàng khác, chắc hẳn ả ta sẽ cười rộ lên vì mấy câu khiêu khích của bồ. Nhưng đáng tiếc, tui không phải là loại con gái như thế.
- Thế bồ là loại con gái thế nào? Mẫu người cán bộ? Mẫu người mọt sách?
- Đừng đánh giá thấp những cô nàng mọt sách. Bồ quên rằng Tuyết Lê cũng là một cô mọt sách sao?
Thiên Kiệt rất thích thú khi nói về Tuyết Lê. Cậu ta tiếp tục kéo dài cuộc trò chuyện về đề tài này.
- Cô ta đọc nhiều sách lắm đúng không? Giống như bồ?
- Mỗi khi vào thư viện, tui luôn nhìn thấy cô ta. Tuyết Lê sống cùng mấy cuốn tiểu thuyết. Thành thật, đừng so sánh tui với cô ta. Tui là người đam mê sách khoa học chứ không phải các thể loại hư cấu đó.
- Và đó là nơi cô ta gặp gỡ Đức Tòng đúng không?
Câu hỏi đột ngột của cậu khiến Tú Cầu lại quay về với chế độ phòng ngự. Cô ta lại lắc đầu và cười khẩy.
- Tui không có thời gian để cùng bồ thảo luận về chuyện tình đẫm máu của cô ta. Tui phải nhanh chóng đem đống thuốc này đến phòng ăn để sơ cứu cho cái gã thiên tài chết hụt kia. Mặc dù rất muốn, nhưng tui không thể để anh ta chảy máu đến chết được.
Tú Cầu vội vã ra khỏi phòng trước khi gã phiền phức kia lại kịp hỏi thêm câu nào. Cô ta khinh khỉnh nhìn Hoàng Hạnh khi thấy cách chị ta dò xét theo hành động của cô.
- Sao bồ không tiếp tục câu chuyện với chị ta này. Hoàng Hạnh cũng thường có mặt ở thư viện lắm đấy!
Hoàng Hạnh nhíu mày nhìn theo Tú Cầu khi con bé đó dần đi khuất. Vẫn còn nhiều kẻ ở đây cần được xử lí. Mấy đứa con gái lẻo mép, những đứa nhóc không biết tôn trọng, và những kẻ ngáng đường cô. Hoàng Hạnh hi vọng rằng kẻ sát nhân đó có thể giết thêm vài kẻ đáng ghét nữa trước khi hắn bị bắt.
- Hai người vừa nói chuyện gì thế?
- Tuyết Lê. Bọn tui vừa nói về Tuyết Lê.
Đó có vẻ là một chủ đề rất nhạy cảm vào lúc này. Khuôn mặt của Hoàng Hạnh nhanh chóng chuyển sang trạng thái cứng đờ vô cảm. Chị ta quay ngoắt sang hướng khác, chẳng thèm bận tâm gì đến câu trả lời mà mình đã khơi gợi nữa. Nhưng đôi mắt của chị ta đã tố cáo với Thiên Kiệt sự bối rối của một kẻ biết nhiều hơn những gì cần thiết. Thiên Kiệt không thể bỏ lỡ qua cơ hội đó. Cậu ta nhanh nhạy bám theo chị ta và gợi chuyện.
- Chị nghĩ sao về cô ta nào?
- Ai cơ? Tú Cầu ấy à? Cô ta rất hay đến thư viện. Nhưng cô ta là bằng chứng sống cho việc một con mọt sách vẫn có thể là một con khốn đấy.
Chị ta đang cố tình lảng tránh. Thiên Kiệt nghĩ rằng mình hiểu vấn đề của chị ta là gì. Sự bất an của Hoàng Hạnh xuất phát từ sự thiếu thốn những lời tán đồng và ngưỡng mộ. Một cô gái khốn khổ như chị ta chỉ có thể lấy sự tự tin từ những kẻ bên ngoài, và qua những gì cậu từng chứng kiến, rõ ràng Hoàng Hạnh chưa bao giờ được hưởng thụ những điều đó. Làm sao chị ta có thể nổi bật khi mà xung quanh chị ta là Tuyết Tâm, Khiết Đường và Quế Chi cơ chứ? Bị kẹt giữa cuộc chiến của các nữ hoàng, dù cho chị ta luôn cố tỏ ra là một người hỗ trợ trung thành, nhưng Thiên Kiệt là người luôn ngờ vực về sự bao dung của các cô gái. Hoàng Hạnh không vui vẻ gì với vị thế hiện tại của mình, điều mà chị ta cần là một người biết lắng nghe chị ta nhiều hơn, một người biết cách đánh giá chị ta theo một cách khác.
- Tui biết chị khác với bọn họ. Tui cần ai đó không phải là một kẻ máu lạnh kể cho tui biết chuyện gì đang xảy ra ở đây.
- Thế sao?
Hoàng Hạnh chỉ đáp lời cậu ta một cách lấp lửng như thế rồi lại tập trung chăm chú nhìn cái xác đang được đưa ra khỏi phòng. Cô đã quá quen với những hình ảnh thế này. Quá nhiều người đã ra đi, nhiều đến độ cô đã không còn chút cảm xúc nào khi bất chợt nhận ra lại thêm một kẻ nữa đã biến mất. Dù cái xác kia có là một con bé mới đến, hay là một cậu bạn ngồi bàn bên dưới, thì đối với cô cũng chẳng có bao nhiêu khác biệt. Cậu ta nghĩ rằng cô tốt đẹp hơn những kẻ khác sao?
- Tuyết Lê là một cô gái tốt. Cô ta tốt đẹp hơn bất kì kẻ nào trong trường này.
Một ý kiến thú vị đấy. Không nhiều người nhận xét về một kẻ sát nhân tâm thần như thế đâu.
- Chị là bạn của cô ta sao? Tui nghe mọi người nói rằng Quế Chi đã từng rất thân thiết với cô ta. Nhưng ngay cả Quế Chi dường như cũng chẳng muốn bình luận gì về người bạn cũ đó nữa.
- Bồ không cần phải kết bạn để hiểu rõ về con người của cô ta. Tui thậm chí còn chưa từng nói chuyện với Tuyết Lê.
Hoàng Hạnh mỉm cười với lời nói dối của mình. Cũng không hẳn là dối trá hoàn toàn đâu. Cô thực sự chưa bao giờ nói chuyện trực tiếp với Tuyết Lê.
- Tui thường xuyên nhìn thấy cô ta trong thư viện. Cô ta đọc và viết rất nhiều. Bồ biết không, thật sự là rất kì thú khi được chứng kiến một ai đó ở đây có một niềm đam mê mãnh liệt như thế. Một niềm đam mê đơn thuần, khác hẳn với những ham muốn quyền lực và danh tiếng, với những sở thích tra tấn và hành hạ người khác.
Quế Chi rất thích đe dọa người khác bằng những bí mật và bất ngờ. Khiết Đường thì yêu quý những vòng hào quang nhuốm màu sợ hãi và phản bội. Chỉ có Tuyết Lê là có một sở thích vô hại. Giết người trên những trang giấy thì có hại gì cho ai cơ chứ?
- Cô ấy rất ngọt ngào, giống như cái biệt danh của cô ta vậy. Và cô ta còn rất ngây thơ nữa chứ.
- Chị có vẻ như vẫn không tin vào sự thật rằng cô ta là một kẻ sát nhân tâm thần nhỉ?
Hoàng Hạnh lắc đầu, cậu ta lại đoán sai rồi. Cái cậu thám tử thảm hại này, cậu chẳng hiểu gì về câu chuyện này cả.
- Điều mà tui không tin được là những lời truyền tụng mà mọi người dành cho cô ta. Kẹo Mật?! Tuyết Lê chẳng là gì cả. Một con bé yếu đuối và ngu ngốc, cô ta chẳng làm được việc gì nhưng tên của cô ta sẽ luôn được nhiều người nhắc đến, kèm theo là sự kính sợ hoặc ngưỡng mộ. Nhiều năm sau này, có thể người ta sẽ quên mất cái tên Tuyết Lê, nhưng cái tên Kẹo Mật thì sẽ tồn tại mãi mãi ở nơi này.
Không buồn cười sao. Một kẻ thất bại như Tuyết Lê thì sẽ mãi được nhớ đến. Trong khi những cái tên như Tuyết Tâm hay Khiết Đường thì sẽ mau chóng phai nhạt sau khi bọn họ rời trường. Tất cả bọn họ cuối cùng thì cũng chỉ được nhớ đến như một cái danh sách mơ hồ của những nữ hoàng và ông vua xấu tính trong lịch sử ngôi trường này. Còn Hoàng Hạnh, cô sẽ ở đâu chứ?
Trong lúc cô còn đang mơ màng, chiếc đi động của cô chợt rung lên. Một tin nhắn từ Tuyết Tâm vừa gửi đến, và nó đã nhắc nhở Hoàng Hạnh về vị trí của mình.
- Chúng ta cần đến nhà ăn ngay. Mọi người đều sẽ tập trung ở đó. Hội trưởng có chuyện cần thông báo.
Cơn bão đang thay đổi. Dù Thiên Kiệt có thể nhận ra ngay điều đó, nhưng cậu lại không biết liệu nó đang tan đi, hay chỉ đơn giản là đổi chiều. Chẳng sao cả, bước ngoặt chính là điều mà cậu mong muốn lúc này.