Say Mộng Giang Sơn Truyện Full

Chương 329: Khó cả đôi đường

Trên điện Vũ Thành, Võ Tắc Thiên nghiêng người nằm trên giường. Lan Ích Thanh và một tiểu cung nữ xinh xắn đang đứng ở bên cạnh phe phẩy cái quạ lông. Còn Thượng Quan Uyển Nhi đang khom người ngồi bên giường, đọc kỹ một bản tấu chương.

Gần đây, mắt của Võ Tắc Thiên không còn được như trước, hơn nữa rất dễ cảm thấy mệt. Nhất là qua sự tranh đấu của bên Tể tướng và Võ Tam Tư khiến cho không chỉ triều đình bị tổn thương mà ngay cả Võ Tắc Thiên cũng già đi nhiều.

Từ rất lâu, bà ta cảm thấy sức lực không còn được như trước nên nằm trên giường nghỉ ngơi còn Uyển Nhi thì cầm tấu chương đọc cho bà nghe. Uyển Nhi đọc tấu chương vốn đang lưu loát nhưng bất chợt giọng của nàng có phần ngập ngừng.

Đó là tấu chương của Ngự sử Cam Thanh Dương ở Ngự Sử đài. Trong tấu chương, vị Ngự sử nhằm vào trận phân tranh trước đó không lâu ở trong triều. Y nói, nguyên nhân của trận đấu tranh. Y cho rằng nếu hoàng đế không xử lý một cách hợp lý thì chuyện này sẽ tiếp tục xảy ra.

Vị ngự sử đó chẳng hề khách khí vạch rõ, đương kim Thái Tử là người không có đức hạnh. Thân là thái tử nhưng không có uy vọng cho mọi người phục. Mà nay Thiên tử đã già, để ổn định giang sơn xã tắc cần phải nhanh chóng chọn một người thích hợp làm Thái Tử, tránh cho trong triều, dân chúng bất an, trăm quan đấu đá nhau.

Võ Tắc Thiên luôn luôn không muốn mình già. Từ già đối với bà ta là một từ kiêng kị. Nếu ngày xưa có người dám nói vậy, Võ Tắc Thiên đã nổi giận từ lâu. Vị Ngự Sử này tuổi còn trẻ, ăn nói không kiêng nể, dám nói thẳng trong tấu chương là thiên tử già nua, không sống được lâu nữa. Uyển Nhi đọc tới đây cảm thấy sợ hãi. Nhưng nào ngờ, Võ Tắc Thiên nghe thấy vậy không ngờ không hề giận chỉ nói hết sức thản nhiên:

- Đọc tiếp! Trẫm đang nghe.

- Vâng!

Uyển Nhi cố lấy can đảm, tiếp tục đọc. Võ Tắc Thiên lẳng lẳng lắng nghe. Đợi cho tới khi Uyển Nhi đọc xong, cả đại điện hết sức yên tĩnh. Đám cung nga thái giám đều đứng nghiêm trang không nói gì. Lan Ích Thanh và tiểu cung nga vẫn phe phẩy cái quạt. Làn gió nhẹ làm cho mấy sợi tóc rủ xuống trán của Võ Tắc Thiên hơi lay động.

- Còn nữa không?

Âm thanh của Võ Tắc Thiên có chút buồn buồn. Võ Tắc Thiên vội vàng nói:

- Dạ không còn! Đây là bản tấu chương cuối cùng.

Võ Tắc Thiên ừ một tiếng rồi nói:

- Để đó đi. Trẫm mệt rồi, phải nghỉ ngơi một chút. Tất cả các ngươi ra đi.

- Vâng!

Uyển Nhi đứng dậy, nhẹ nhàng khoát tay. Đám cung nga, thái giám trong điện đều lui ra ngoài.

Uyển Nhi cầm lấy chỗ tấu chương cần Võ Tắc Thiên cho ý kiến lặng lẽ lui ra ngoài. Trong điện chỉ còn lại một mình Võ Tắc Thiên và hai người đang quạt. Mái tóc bạc trắng như sương của Võ Tắc Thiên vẫn phất phơ theo gió. Võ Tắc Thiên thở dài một tiếng đưa tay day trán.

Cả đời của bà ta sát phạt quyết đoán. Cho dù trong hoàn cảnh nào, không có bất cứ người nào, hay bất cứ chuyện gì có thể ảnh hưởng tới quyết định của bà. Cũng không có chuyện gì hay ai làm bà ta phải do dự mãi không quyết định được.

Nhưng hiện tại, sau khi trở thành người thống trị cả một đất nước, bà ta lại trù trừ không quyết vấn đề Thái Tử.

Bà có bản lĩnh trở thành vị nữ hoàng đế đầu tiên từ xưa tới nay, nhưng lại không có cách để giải quyết chuyện hậu sự của mình.

Bà ta làm được chuyện mà tất cả những người phụ nữ từ trước tới giờ chưa bao giờ làm. Nhưng bà ta lại không có năng lực làm đảo lộn cái truyền thống trong cái xã hội nam quyền này.

Thiên hạ của bà ta đương nhiên là phải truyền cho con cháu của mình. Nhưng con cháu của bà ta lại thừa hưởng dòng máu của trượng phu. Mà trượng phu của bà ta cũng chính là vị hoàng đế có vương triều bị bà đảo lộn.

mà truyền giang sơn này cho con cháu họ Võ thì sao?

Mà trong đám người thân của họ Võ mặc dù có cháu của bà. Nhưng sau khi chết đi, con cháu của bà có còn tôn sùng tổ tiên nữa không?

Truyền cho con hay truyền cho cháu?

Về mặt tình cảm, nàng hận đám đại thần có khuynh hướng lập con của mình làm thái tử. Bởi vì cái giang sơn này là do bà ta trộm của trượng phu. Bà ta hiểu rõ, cho dù con của bà rất sợ mình, nhưng một khi dựng nó lên, trăm năm sau, con của bà chắc chắn sẽ trả lại giang sơn cho Lý Đường.

Vì vậy mà đối với đám đại thần có khuynh hướng đưa con bà lên làm thái tử, bà cảm thấy như cái loại phản mình, không trung thành. Người như vậy không thể dựa vào được.

Nhưng còn cháu? Cho dù bà có giỏi thế nào thì cũng là một người phụ nữ. Bà tin rằng có thế giới linh hồn. Mà người ở thế giới linh hồn rất cần con cháu hiến tế máu để ăn.

Lập con hay lập cháu?

Võ Tắc Thiên hiểu rõ. Chuyện quốc gia thiên hạ, người thừa kế giang sơn càng giữ được lâu mới tốt. Cho nên, việc lấy thiên hạ không chỉ vì mình mà còn vì vinh hoa phú quý của cả họ. Hiện tại, quan trọng nhất là người thừa kế của bà. Mặc dù bà còn chưa chết nhưng mọi từ từ dịch chuyển sự chú ý về phía người thừa kế.

Vì thế, sự chiến đấu của bọn họ càng lúc càng ác liệt.

Tuy nhiên bà ta đối với việc này cũng chẳng quan tâm. Bởi vì chính bản thân bà cũng bắt đầu cảm giác được mình thật sự già rồi. Bà đã đánh bại toàn bộ kẻ địch của mình nhưng chỉ có thời gian là bà không thể chiến thắng.

Lập con hay lập cháu?

Võ Tắc Thiên xoa mi tâm cảm thấy hết sức đau đầu.

- Đãi chế! Tả Lang tướng Dương Phàm của Võ Lâm Vệ chờ ngài đã lâu.

Thượng Quan Uyển Nhi vừa mới quay về sử quán của mình thì một nữ quan liền bước tới bẩm báo. Vị nữ quan này tên là Thanh Thanh, cũng là một tâm phúc của Uyển Nhi. Gần đây, Võ Tắc Thiên không được khỏe như trước cho nên cái gánh đặt lên vai Uyển Nhi quá nặng. Mỗi ngày nàng đều phải xử lý rất nhiều chuyện. Cho nên Uyển Nhi điều mấy nữ quan tâm phúc tới giúp mình xử lý.

Trong sử quán, ngoại trừ mấy gian phòng ở ra còn lại là chỗ mà nàng và mấy nữ quan xử lý công việc. Trong chỗ ở của nàng được ngăn ra bởi một tấm bình phong thành một nơi nghỉ ngơi và tiếp khách.

- A!

Thượng Quan Uyển Nhi cảm ấy vui vẻ nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh:

- Do ta gọi tới. Chuyện phòng ngự trong cung có vài việc cần phải giao cho hắn. Mấy cái tấu chương này, bệ hạ đã cho phúc đáp. Ngươi cầm lấy, sau khi sửa xong thì chuyển cho Trung Thư.

- Vâng.

Thanh Thanh lên tiếng rồi đưa tay nhận lấy chồng tấu chương từ tay Thượng Quan Uyển Nhi. Thượng Quan Uyển Nhi cầm số tấu chương còn lại nhẹ nhàng đi về chỗ ở của mình.

Mở cửa ra, Thượng Quan Uyển Nhi lắc mình đi vào. Nàng hơi nhìn chỗ án thư, không ấy bóng dáng Dương Phàm thì ngẩn người ra.

Bất ngờ, một bàn tay đột nhiên từ phía sau ôm chặt lấy cái eo thon mà ghì chặt nàng vào ngực, đồng thời cửa phòng cũng bị đóng chặt.

- Lang quân...ư...

Thượng Quan Uyển Nhi mới quay mặt lại để nhìn gương mặt anh tuấn của Dương Phàm thì bị hắn hôn. Uyển Nhi chỉ kịp ừm một tiếng, đưa hai tay ôm chặt lấy cổ hắn. Đôi môi đào hé mở cho cái lưỡi thơm tho của nàng cuốn lấy lưỡi của Dương Phàm. Chồng tấu chương trong tay nàng rơi hết xuống đất mà chẳng thèm để ý.

Sau nụ hôn nồng nàn, Dương Phàm nhìn đôi môi thắm của Thượng Quan Uyển Nhi mà cười nói:

- Mấy ngày không gặp có nghĩ tới ta không?

- Không thèm nghĩ. - Uyển Nhi to tiếng phủ nhận:

- Mấy ngày nay chàng đi nào là chùa Bạch mã, phủ Lương Vương rồi gọi bằng hữu có lúc nào nghĩ tới người ta mà bắt người ta nghĩ tới chàng?

Dương Phàm bật cười, nói:

- Ôi! Uyển Nhi biết được phong phanh tung tích của ta sao? May là ta chỉ đi gặp vài vị bằng hữu chứ nếu đi lăng nhăng thì chắc là bị nàng bắt tại trận. Ha ha! Như thế mà còn bảo không nghĩ tới ta?

Uyển Nhi đỏ mặt, đấm vào ngực hắn một cái mà gắt lên:

- Không nghĩ.

Trong mấy ngày qua đúng là Dương Phàm rất bận. Ngoại trừ ngày đầu đi dạo chợ Nam với tiểu Man xem xét cửa hàng ra thì những ngày tiếp theo, hắn phải đảm bảo cho mấy chỗ như phủ Lương vương, chùa Bạch Mã. Đồng thời nhiều lần gặp gỡ với đám người Võ Tam Tư, Tiết Hoài Nghĩa, Sở Cuồng Ca, Mã Kiều, Dã Hô Lợi, Ngụy Dũng.

Hôm nay Dương Phàm còn bớt thời gian tới gặp Triệu Du. Triệu Du đối đãi với hắn rất tốt. Còn cho người cửa mình rải ra để giúp Dương Phàm. Mặc dù hắn vẫn chưa tìm được nhà vị phu nhân họ Bùi kia.

Có điều Triệu Du cũng nghe được ở Trường An có một vị Công Tôn đại nương, họ của chồng là Bùi. Hiện giờ đang là đô úy. Cả hai vợ chồng đều tinh thông kiếm thuật. Với thân phận và địa vị của người đó, hoàn toàn phù hợp với những gì mà Dương Phàm miêu tả. Vì vậy mà y phái người tới Trường An xác nhận.

Nhận được tin này, Dương Phàm mới cảm thấy vui mừng. Dương Phàm cười nắm vai Uyển Nhi mà nói:

- Ta làm nhiều chuyện chẳng phải để cho một ngày ta có thể nắm tay Uyển Nhi hay sao?

Nói đúng tâm bệnh, Uyển Nhi liền cau mày nói đầy lo lắng:

- Lang quân! Uyển Nhi thấy bệ hạ ngày càng thất thường. Hôm nay có bản tấu chương, với tính tình trước đây của bệ hạ chắc chắn sẽ nổi giận. Tuy nhiên vừa rồi, bệ hạ lại thản nhiên như không.

Dương Phàm nói:

- Bệ hạ không nổi giận nữa chẳng lẽ lại không tốt?

Uyển Nhi lắc đầu nói:

- Người ta nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Uyển Nhi phụng dưỡng bệ hạ mười năm biết rõ tính nết của bệ hạ. Thiếp thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Khi bệ hạ còn là Thái hậu thì còn đỡ. Nhưng từ khi lên làm hoàng đế, làm gì người khác cũng khó đoán được. Thiếp cảm thấy lo lắng... Chàng nói xem chúng ta thật sự có thể ở với nhau sao?

Dương Phàm nói đầy bất đắc dĩ:

- Người ta tới bảy mươi đã là gần đất xa trời. Vị bệ hạ của chúng ta còn sống được bao lâu nữa? Vốn ta cũng không đặt niềm tin vào bà ấy nữa.

Uyển Nhi cười khổ, nói:

- Bệ hạ còn chưa chết nhưng dường như mọi người đều thực hiện những việc như sau khi bệ hạ băng hà. Khó trách được... Lang quân! Chàng nói sau khi hoàng đế mới đăng cơ, chúng ta có thể sống cùng với nhau không?

Dương Phàm nói:

- Cho nên hiện tại ta mới cố gắng tranh thủ có được nhiều quyền lực hơn nữa. Cho dù uyển nhi của ta có là ánh trăng trên trời thì ta cũng phải hái nàng xuống. Nàng nói có đúng không?