Sau Lễ Đính Hôn Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 42

Edit+beta: LQNN203
Khi Tết Nguyên Đán đến gần, Lâm Âm và Tạ Trình đều rất bận rộn. Thông thường Tạ Trình làm thêm giờ đến tối, sau đó đến đoàn múa đón Lâm Âm, cùng nhau ăn khuya, và sau đó về nhà.


Đưa Lâm Âm đi làm và tan làm mỗi ngày là chuyện yêu thích của Tạ Trình, đặc biệt là khi anh đến đoàn múa tìm cô vào buổi tối, gặp những người đồng nghiệp ở bên cạnh cô, họ sẽ tò mò hỏi cô, cô cũng thoải mái hào phóng giới thiệu với mọi người, nói anh là chồng cô.


Trong một lần gặp Lý Vân Cẩn, Tạ Trình đã nắm lấy tay Lâm Âm, giữ chặt cô. Khi Lý Vân Cẩn đi rồi, Lâm Âm xoa xoa những ngón tay đau đớn của mình, hờn dỗi mắng Tạ Trình: "Ấu trĩ, anh làm đau em."


Tạ Trình chưa bao giờ cảm thấy mình ấu trĩ, chỉ cảm thấy đàn ông bên ngoài đều như hổ rình mồi để mắt tới vợ mình. Anh nắm lấy tay cô, đặt tay cô lên môi thổi, môi anh chà nhẹ lên da cô.


Bị anh làm cho ngứa ngáy, cô rụt tay lại khỏi tay anh, cúi đầu lấy một vé xem chương trình từ trong túi xách đưa cho anh: "Buổi biểu diễn diễn ra trước đêm giao thừa một ngày, em lấy cho anh một vé hàng ghế trước rồi này."


Tạ Trình cầm lấy vé, nhìn rồi bỏ vào túi: "Sao anh phải xem em múa chung với người khác, không thể đặt bao hết sao?"
Lâm Âm mỉm cười: "Thật ngại quá Tạ tổng, đây là buổi biểu diễn nội bộ của đoàn múa chúng tôi, không thể đặt bao hết."


Trở về nhà, đỗ xe, Tạ Trình giúp Lâm Âm mở cửa xe, cúi người bế cô ra khỏi xe, đi vào phòng khách.
Dì giúp việc vẫn còn ở đó, Lâm Âm co vào trong lòng Tạ Trình, nói nhỏ với anh: "Em tự đi được rồi, anh không phải lúc nào cũng bế em, không xấu hổ sao?"


Tạ Trình đặt Lâm Âm lên ghế đẩu, ngồi xổm xuống giúp cô cởi giày, tìm một đôi dép lê màu hồng để cô xỏ vào: "Anh bế vợ anh có gì mà xấu hổ."


Dì giúp việc đã ngoài năm mươi tuổi, cả đời làm người giúp việc trong các gia đình giàu có, cảnh nào mà chưa từng thấy, giả vờ như không thấy che giấu bản thân.
Lâm Âm trở về phòng, tắm rửa thay quần áo, nằm trên giường chuẩn bị ngủ thì phòng ngủ có tiếng gõ cửa.


Tạ Trình ôm gối của mình đến, đặt ở bên người Lâm Âm, nằm xuống ôm lấy cô, ghé vào tai cô nói: "Dịch vào trong nhường chỗ cho anh đi."
Lâm Âm: "..."
Khỏi đi, đây là phòng của ai, người này làm sao có thể ngựa quen đường cũ như thế, đảo khách thành chủ.


Tạ Trình: "Anh thực sự là người đàn ông đáng thương nhất trên thế giới mà, kết hôn rồi còn phải ngủ một mình."
Lâm Âm: "Anh là người lớn, một mình anh có thể ngủ."
"Không, anh không thể," Tạ Trình ôm chặt Lâm Âm, "Sang năm mới chúng ta tổ chức đám cưới đi."


Lâm Âm gật đầu: "Trở về em sẽ nói với anh cả và anh hai, không biết họ có đồng ý hay không, nếu họ không muốn tham dự hôn lễ thì sao."
Tạ Trình cúi đầu hôn lên trán Lâm Âm: "Chuyện này không phải chuyện em nên lo lắng, chỉ cần chuẩn bị làm cô dâu là được."


Giọng nói của người đàn ông trầm thấp và chắc chắn, khiến người ta cảm thấy yên tâm, Lâm Âm chui vào trong lòng Tạ Trình: "Đúng rồi, có một chuyện em phải nói trước với anh, anh biết nghề nghiệp của em rồi đó, em không muốn có con quá sớm, dự định sau 29 tuổi mới sinh con."


Tạ Trình: "Cái này không phải rất tốt sao, có thể ở thế giới hai người thêm mấy năm."
Lâm Âm cười: "Anh thích con trai hay con gái?"
Tạ Trình: "Con gái, một cô bé ngoan ngoãn xinh đẹp như em."
Điện thoại di động của Tạ Trình vang lên, anh nhìn lướt qua rồi kết nối.


Triệu Doanh quỷ khóc sói gào trong điện thoại: "Anh thất tình rồi, đến quán bar uống với anh."
Tạ Trình: "Không rảnh, đang bận bàn chuyện sinh con."
Triệu Doanh càng khóc càng buồn: "... Show ân ái trước mặt một kẻ thất tình, lương tâm cậu để ở đâu?"
"Tạm biệt, tôi đi tìm Lâm Du!"


Sau khi cúp máy, Tạ Trình ném điện thoại sang một bên, nhìn xuống người phụ nữ trong lòng ngực, trầm giọng nói: "Chúng ta tiếp tục bàn bạc chuyện sinh con."
Nói xong liền cúi đầu hôn.


Hai người ở cùng một giường, ôm chặt lấy nhau, thân thể rất gần, Lâm Âm cảm nhận được điều gì đó, suýt chút nữa kêu lên kinh hãi: "Hai chúng ta có phải không được thích hợp không?"
Tạ Trình: "Hửm?"
Thân thể Lâm Âm co rụt lại: "Anh quá lớn, sẽ gϊếŧ chết em mất."


"Cảm ơn lời khen của phu nhân," Người đàn ông cười khẽ, mắt anh sâu hơn, anh vươn tay ôm cô vào lòng, đè cô xuống, hôn cô lần nữa rồi đặt cô lên người anh, giọng nói khàn khàn dỗ cô: "Đừng sợ, ngoan, sẽ quen với nó thôi."


Hai người náo loạn một hồi, hôn hít, vuốt ve nhau. Bởi vì Lâm Âm chuẩn bị biểu diễn, Tạ Trình không muốn dày vò cô quá nhiều, sợ ảnh hưởng cô phát huy trên sân khấu, tạm thời tha cho cô.
Lâm Âm thoát khỏi móng vuốt của Tạ Trình. Thời gian trôi qua thật nhanh, chỉ trong nháy mắt đã đến ngày biểu diễn.


Thời gian biểu diễn là buổi tối bảy giờ, Tạ Trình thu xếp công việc sớm, đến khán phòng của đoàn múa, tìm được suất ghế Lâm Âm dành cho anh rồi ngồi xuống.
Một lúc sau, bên cạnh đi tới hai người đàn ông mặc vest và giày da, Tạ Trình nghiêng đầu liếc nhìn Lâm Sâm và Lâm Du.


Dường như là sự sắp đặt của Lâm Âm.
Tạ Trình đứng dậy lễ phép gọi: "Anh cả, anh hai."
Lâm Sâm ngồi xuống, liếc Tạ Trình một cái, không nói gì.
Lâm Du bùng nổ: "Không biết xấu hổ, lớn hơn tôi mà gọi tôi là anh."


Tạ Trình nhìn Lâm Du khẽ nhếch môi dưới: "Đó là đương nhiên, không thể lộn xộn cấp bậc được, anh hai."
Lâm Du muốn bắt lỗi nhưng không tìm ra được lỗi gì, nên chỉ có thể hừ mũi rồi ngồi xuống.


Lâm Âm sợ Tạ Trình và Lâm Du sẽ đánh nhau, nên đã sắp xếp ghế của Lâm Sâm ở giữa, Tạ Trình và Lâm Du ngồi ở hai bên.


Mặc dù vậy, trong mười phút trước khi chương trình bắt đầu, Tạ Trình và Lâm Du mỗi người phế đi giày của nhau. Nhìn bề ngoài hai người trưởng thành trông có vẻ nghiêm túc, hành động như những người thuộc tầng lớp thượng lưu trong xã hội, nhưng thực ra bọn họ đang vui vẻ giẫm lên chân nhau dưới chỗ ngồi của mình.


Cuối cùng Lâm Sâm phải đá mỗi người một cái, cả hai mới chịu yên vị.
Cùng lúc đó, đèn trên sân khấu bật sáng, người dẫn chương trình ăn mặc đẹp đẽ bước lên sân khấu, màn biểu diễn bắt đầu.


Người đầu tiên xuất hiện là Chu Phán Phán, cô ấy đã chinh phục khán giả bằng khả năng vũ đạo tuyệt vời của mình và giành được những tràng pháo tay. Sau đó Lưu Hiểu Thanh, là một con cá mặn, cô ấy chọn bài múa ít độ khó hơn, trổ tài điêu luyện, ngay khi múa xong cô ấy đã nhận được tràng pháo tay như sấm.


Ngay sau đó, Lý Vân Cẩn xuất hiện trên sân khấu, với tư cách là vũ công đoạt huy chương vàng của Hoa Quế Cup, màn trình diễn của anh ta cũng thu hút nhiều sự chú ý, khi kết thúc còn được fans lên đài tặng hoa.
Tạ Trình cười nhạt một tiếng.


Sau hai buổi biểu diễn nữa, người dẫn chương trình bước ra sân khấu thông báo: "Xin mời vũ công tiếp theo, 《 Phá Quang 》 do Lâm Âm mang đến cho chúng ta."
Tạ Trình nhìn lên sân khấu, lúc trước anh hỏi Lâm Âm rằng cô định múa gì, cô nói múa《 Cò trắng 》.


Đèn trên sân khấu tối đi, Lâm Âm múa trên sân khấu.
Cô đang mặc một chiếc váy lụa màu trắng, trong suốt nhẹ nhàng, giống như một tia sáng không thể nắm bắt, như thể sẽ biến mất trong không trung trong một giây tiếp theo.


Thời gian gần đây cô giảm cân khá nhiều, với những động tác vũ đạo, xương của cô lộ rõ. Khi cô cuộn mình trong góc sân khấu vì đau đớn, thân hình gầy gò và đôi mắt bối rối của cô đã lấy lòng người ta.


Ánh sáng lờ mờ đến mức gần như không nhìn thấy được, một thời kỳ bóng tối cuối cùng cũng trôi qua, một tia sáng yếu ớt chiếu vào một bên sân khấu. Cô gái bầm dập ngóc đầu dậy khỏi sàn nhà băng giá, đưa hai tay lên không trung bắt được ánh sáng.


Đến giây cuối cùng của bản nhạc, cô nhón mũi chân bước lên sân khấu, kéo tấm màn dày và tối ra, ánh mặt trời sáng chói.
Khán giả im lặng trong vài giây, sau đó là những tràng pháo tay như sấm.


Tạ Trình nhìn Lâm Âm đang đứng trên sân khấu, cô đang nhìn về phía anh, khóe mắt cong lên mỉm cười với anh. Đèn trên sân khấu không quá sáng, tất cả những ánh sáng rực rỡ đó đều đến từ cô, chiếu rọi quá khứ đen tối của anh.


Bạo lực và ngược đãi như bị bỏ quên ở thế kỷ trước, con đường của anh trong suốt quãng đời còn lại được cô thắp sáng, nhẹ nhàng và ấm áp.
Tạ Trình nhìn Lâm Âm, anh không rời mắt hồi lâu cho đến khi bóng dáng của cô biến mất khỏi sân khấu.


Lâm Du khoe với những người bên cạnh: "Người vừa múa rất đẹp ấy chính là em gái tôi. Ý nghĩa của điệu múa là ba anh em chúng tôi trải qua gian khổ, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng."
Tạ Trình liếc nhìn Lâm Du: "Cô ấy múa cho em."


Lâm Du bĩu môi: "Đừng quá đa tình, điệu múa của Lâm Âm khẳng định là tặng cho tôi và anh cả. Anh cả, anh nói đi, điệu múa vừa rồi có phải là câu chuyện của ba anh em ta không?"


So với Lâm Du, tính cách của Lâm Sâm trầm ổn hơn, nhìn thoáng qua có thể thấy điệu múa nói về chống bạo lực gia đình. Lâm Âm: "Đó là câu chuyện của ba anh em ta."


Cả hai đều là người cuồng em gái thâm niên, Tạ Trình không có gì để nói, vốn dĩ anh đã cuỗm mất củ cải được cưng chiều từ nhỏ của nhà người ta, vẫn là chừa chút ảo tưởng cho bọn họ đi.
Sau buổi biểu diễn, Tạ Trình đã gửi một tin nhắn cho Lâm Âm, bảo cô đợi anh ở cửa sau.


Tạ Trình lái xe ra cửa sau, bế Lâm Âm lên xe, nói chính xác là cướp, Lâm Sâm cùng Lâm Du đuổi theo thì đã chậm một bước.
Hôm nay dì giúp việc không có ở nhà, trong nhà tối om, không bật đèn.


Sau khi xuống xe, Tạ Trình mở cửa phòng khách, Lâm Âm đi theo, giơ tay định bật đèn, nhưng Tạ Trình đã ngăn lại.
Lâm Âm nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"
Cô chưa kịp nói hết lời thì người đàn ông trước mặt đã đè cô vào tường, môi bị chặn lại.


Anh đặc biệt nhiệt tình, nhiệt liệt, cô suýt chút nữa không cưỡng lại được.
Bóng tối khiến ngũ quan của con người trở nên vô cùng nhạy bén, cô cảm nhận được sự đụng chạm của anh, lắng nghe tiếng thở ngày càng gấp gáp của anh.


Họ hôn nhau trong bóng tối, một lúc lâu sau anh mới bật đèn, bế cô lên lầu, đẩy cửa phòng ngủ ra.
Cô đang mặc chiếc váy lụa màu trắng mà cô đã mặc trong buổi biểu diễn, vải sa mềm mại giống như một bông hoa mỏng manh được hái một cách điên cuồng.
*****


Ngày hôm sau, khi Lâm Âm thức dậy mặt trời đã lên cao, ánh mặt trời chiếu xuyên qua các khe hở trên rèm cửa, rắc hơi ấm lên chăn bông.
Cô nhúc nhích một chút, liền cảm thấy lưng và eo đều không phải của mình nữa, còn đau nhức hơn cả huấn luyện hai ngày hai đêm liền.


Nhớ lại những gì Tạ Trình đã làm với cô tối hôm qua, trong lòng cô không khỏi mắng anh. Dỗ cô nói không đau, kết quả thiếu chút nữa gϊếŧ chết cô.
Lâm Âm khó khăn bước xuống, mang dép vào, xoay người dọn giường, phát hiện khăn trải giường sau đêm hoang đường hôm qua đã được thay và giặt sạch.


Cô rửa mặt xong, mở cửa bước ra khỏi phòng ngủ, Tạ Trình đã chuẩn bị xong bữa sáng, nhìn thấy cô, anh lên lầu bế cô ngồi xuống ghế ăn, cúi đầu hôn lên trán cô: "Vợ."


Lâm Âm nhìn Tạ Trình tràn đầy khí lực, lại nhìn chính mình bị quăng quật thành mảnh vụn, hờn dỗi mắng vài câu: "Anh là cầm thú à? Chính mình nói xem, ngày hôm qua anh bao nhiêu lần."
Tạ Trình: "Mới ba lần."


Anh e ngại cô là lần đầu tiên, sợ cô đau nên đã nhẫn nhịn chịu đựng, nếu không hôm nay cô sẽ không xuống giường được.
Trước khi ăn sáng xong, điện thoại di động của Lâm Âm vang lên, là Lâm Du gọi điện thoại nói tới đón cô, đưa cô về nhà ăn cơm tất niên.


Mọi năm vào đêm giao thừa, ba anh em đều ở bên nhau, năm nay cũng không ngoại lệ.
Tạ Trình nhận điện thoại của Lâm Âm: "Mới mười giờ sáng, ăn cơm tất niên gì chứ, buổi tối em sẽ đưa cô ấy đến đó."
Lâm Du: "Tôi tới cửa nhà cậu rồi, mở cửa đi, tôi phải đi đón em gái tôi."


Tạ Trình không còn cách nào khác, đành phải mở cửa cho Lâm Du, Lâm Âm đứng ở cửa phòng khách, thấy Lâm Du bước vào liền vui vẻ nhào tới: "Anh hai!"


Lâm Du nghe thấy giọng nói của Lâm Âm không đúng, hơi khàn giọng, nhíu mày: "Em bị cảm à?" Vừa nói anh vừa định tìm Tạ Trình tính sổ, được lắm, ở nhà cậu ta thế nào mà lại sinh bệnh.


Khi định thần lại, anh thấy mắt Lâm Âm hơi sưng lên, vừa nhìn thấy liền biết cô đã khóc, bên cạnh cổ còn có mảng lớn dấu hôn.
Lâm Du xắn tay áo: "Tạ chó, tôi gϊếŧ cậu!"
Tạ Trình chớp mắt: "Cho em một lý do."


Đương nhiên Lâm Du không thể nói là do cậu ta "bắt nạt" em gái mình đến khóc: "Nhìn cậu không vừa mắt, khi không cậu nhổ mất củ cải trắng của người khác làm gì!"
Lâm Âm nhìn thấy dấu hôn trên người mình qua tấm gương ở bên cạnh, má cô đỏ bừng.
*****
Tác giả có điều muốn nói:
Ngọt.