Sau Lễ Đính Hôn Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 4: Chương 4

Edit+beta: LQNN203
Lâm Âm đứng bên cạnh Cố Du Minh, đi theo anh ta cùng nhau tiếp đãi các vị khách, trên mặt cô mang theo ý cười dịu dàng, khoé miệng ngọt ngào nói chuyện với mọi người, không ai phát hiện cô phân tâm.


Cô luôn cảm thấy khi cô cùng Cố Du Minh khiêu vũ, ánh mắt nóng rực sắc bén kia giống như con dao dõi theo cô như hình với bóng, làm cô trong lòng có chút sợ hãi, rất nhiều lần thiếu chút nữa gọi nhầm người.
Cô nhìn khắp nơi, nhưng lại không nhìn thấy chủ nhân ánh mắt kia.


Ôn Thiến nhỏ giọng hỏi cô đang nhìn gì, cô không thể giải thích rõ, thậm chí không biết tầm mắt kia có phải thật sự tồn tại hay không.


"Triệu Doanh, tôi mẹ nó mời cậu tham gia lễ đính hôn của em gái tôi, sao cậu lại dẫn cậu ta theo?" Lâm Du từ sau lưng Lâm Âm bước tới, Lâm Âm thấy anh dừng trước mặt một người đàn ông mặc áo sơ mi màu vàng nhạt, xem ra hai người có quan hệ rất tốt.


"Âm Âm, lại đây," Lâm Âm nghe thấy giọng Lâm Du, xách theo làn váy đi qua, "Anh hai."
Lâm Du giới thiệu: "Đây là bạn học cấp ba của anh, Triệu Doanh, đây là em gái tôi."


Triệu Doanh là người tinh ý, nói năng lịch sự, cười với Lâm Âm: "Trước kia khi còn đi học luôn nghe Lâm Du nhắc đến em, hôm nay được thấy, quả nhiên là tiên nữ hạ phàm."
Lâm Âm cười với Triệu Doanh: "Cảm ơn."


Khi Lâm Âm ngước mắt lên, thấy cách đó không xa có một người đàn ông đang đứng trước kệ trang trí bằng pha lê.


Người đàn ông mặc chiếc áo sơ mi trắng cao cấp đắt tiền, quần âu đen được ủi phẳng phiu, mặt mày đạm mạc, đồng tử đen nhánh giống như một vực sâu đen tối, lại giống như ngọn núi tuyết sáng ngời rộng lớn.


Hai người đụng phải nhau, ánh mắt người đàn ông tràn ngập tính xâm lược, đột ngột, va chạm, không có nửa phần muốn dời đi, như là đang muốn hỏi từ cô một đáp án nhất định phải nhận được.
Điều này làm cho Lâm Âm nhịn không được ngẩn ra một chút, cô quen anh sao?


Cố Du Minh đi tới, nhìn Lâm Âm, lại nhìn vẻ mặt không đúng của Tạ Trình, cuối cùng đem tầm mắt dừng trên người Lâm Âm: "Sao vậy Âm Âm?"
Lâm Âm nhẹ nhàng lắc đầu, hoa tai kim cương dưới ánh đèn lấp lánh, tôn lên làn da trắng mịn giống như ngọc của cô: "Không có gì."


Tạ Trình là nhân vật có ảnh hưởng ở Uyển Thành, khoảng thời gian trước chuyện anh tìm kiếm bạch nguyệt quang gây xôn xao khắp nơi.
Lâm Âm ngày thường được các anh trai bảo vệ rất tốt, cô lại bận rộn với việc học, rất ít khi tham dự tiệc xã giao, người gặp được cô cũng không nhiều.


Lúc này vừa thấy, kết hợp với bầu không khí sóng ngầm kích động hiện tại, không khó đoán được, Lâm Âm dường như chính là người yêu bạch nguyệt quang của Tạ Trình.
Tại lễ đính hôn lại diễn ra cốt truyện cẩu huyết như vậy, rất nhiều người âm thầm ăn dưa*.
*Ăn dưa: Ý chỉ hóng chuyện.


Bị vô số ánh mắt tìm tòi nghiên cứu đánh giá, sắc mặt Cố Du Minh hơi khó coi, người của Cố gia bên kia cũng không mấy vui vẻ.
Cố Du Minh kéo Lâm Âm đến bên cạnh người mình, ánh mắt cảnh giác nhìn Tạ Trình.
Thân phận Tạ Trình cao quý, ngay cả trưởng bối của Cố gia thấy anh cũng phải nhún nhường ba phần.


Cố Du Minh không thích Tạ Trình tới gần vị hôn thê của mình, lại không dám dễ dàng đắc tội anh, chọn một câu thỏa hiệp nói: "Cảm ơn anh Tạ dù bận trăm công nghìn việc vẫn giành thời gian đến tham gia lễ đính hôn của tôi với Âm Âm."


Tạ Trình không chút nào để ý đến Cố Du Minh, một ánh mắt cũng không cho anh ta.
Mặc kệ người khác, mặc kệ mọi thứ xung quanh, anh chỉ nhìn Lâm Âm.
Lâm Âm bị cuốn vào giữa sóng ngầm mãnh liệt, đoán được người đàn ông trước mắt hẳn chính là Tạ Trình trong truyền thuyết.


Cô tiến về trước nửa bước, đứng trước mặt Tạ Trình, hơi ngửa đầu nhìn anh: "Anh Tạ?"
Đây là một câu nghi vấn, cho thấy cô cũng không quen anh, càng không phải bạch nguyệt quang đặt ở đầu quả tim anh.


Ở trước mặt vị hôn phu làm bộ không quen biết anh, Tạ Trình quen thói kiêu ngạo, trước nay anh không cảm thấy thân phận của mình đáng xấu hổ đến thế.
Anh thong thả ung dung chỉnh lại cổ tay áo sơ mi, ngước mắt nhìn cô: "Mấy năm không gặp, em thay đổi rất nhiều."


Thời gian bảy năm, biến cô từ một cô gái đơn thuần thiện lương thích khóc nhè thành một tra nữ nói dối không chớp mắt.
Nghe ngữ khí chắc chắn của đối phương, Lâm Âm không khỏi lại hoài nghi, cô có phải thật sự đã gặp qua anh, từng cùng anh có một đoạn tình yêu oanh oanh liệt liệt không.


Đáp án là không có, Lâm Âm đón ánh mắt Tạ Trình, ngữ khí mười phần xác định: "Anh nhận lầm người rồi."
"Phải không." Một nụ cười nhẹ thoáng qua trong mắt người đàn ông, không ai có thể phân biệt ra cảm xúc của anh.


"Chúc anh Tạ sớm ngày tìm được người mình muốn tìm." Lâm Âm cảm thấy trong lễ đính hôn của mình cùng một người đàn ông có mối quan hệ không rõ ràng là không thích hợp, kéo Cố Du Minh đi.


Triệu Doanh nhìn Tạ Trình, vị lão đại này ở thương trường chém giết vô số đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, không có khả năng đến bạch nguyệt quang của mình mà cũng nhận sai được.


Điều này chỉ có thể chứng minh một loại tình huống, Lâm Âm đang giả vờ, vì bảo vệ thể diện của mình trong lễ đính hôn làm bộ không quen biết người yêu cũ của mình, một câu nói đã xóa sạch hết tất cả tình cảm trong quá khứ.


Triệu Doanh nhịn không được ở trong lòng hừ một tiếng, phụ nữ tàn nhẫn lên thật đủ đáng sợ, cho dù là vẻ ngoài hiền lành vô hại như vậy.
Triệu Doanh nhìn sắc mặt Tạ Trình, tức khắc cảm giác nhiệt độ xung quanh mình giảm xuống mấy độ.


Anh ta lập tức lấy di động ra, ở trên mạng đặt một quyển《Pháp luật hình sự》, chuẩn bị đưa cho Tạ Trình, để anh bình tĩnh lại, mặc kệ giết người phóng hỏa, vẫn là cường thủ hào đoạt, đều là phạm pháp.


Ngoại trừ đoạn nhạc đệm nhỏ này, lễ đính hôn xem ra hoàn thành thuận lợi, buổi tối Lâm Âm bảo Ôn Thiến ngủ lại nhà mình, cùng cô nói chuyện.


Lâm Âm tắm xong, mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu cánh sen, chui vào trong chăn điều hòa nhiệt độ: "Mình luôn cảm thấy người đàn ông tên Tạ Trình kia có chút quen mắt, nhưng lại nghĩ không ra đã gặp ở đâu, rốt cuộc đã gặp anh ta ở đâu nhỉ?"


Ôn Thiến ghé vào trên giường, bắt lấy ngón tay Lâm Âm chơi đùa, vừa cùng cô phân tích: "Cậu cảm thấy anh ta quen thuộc chỗ nào?"
Lâm Âm nghĩ nghĩ: "Vóc dáng, vóc dáng anh ta giống như mình đã gặp ở đâu rồi."


Hai người suy nghĩ một hồi, không nghĩ ra kết quả gì, Lâm Âm từ trên giường ngồi dậy, cầm lấy di động bên mép giường: "Hôm nay mình đính hôn, bàn luận tên đàn ông khác làm gì, để mình gọi chu Du Minh, xem anh ấy ngủ chưa?"
Âm thanh bên Cố Du Minh rất ồn, Lâm Âm: "Anh đang ở sân bay sao?"


Cố Du Minh: "Một người bạn của anh về nước, anh đi đón người."
Lâm Âm nhìn thoáng qua thời gian: "Giờ này đã mười một giờ rồi, người nào quan trọng đến mức anh phải đi đón?"
Cố Du Minh: "Bạn anh ở trong nước không có người thân."


Lâm Âm còn muốn nói thêm thì nghe thấy tiếng thông báo chuyến bay nào đó sắp đáp xuống từ sảnh sân bay: "Anh đi đón bạn đi."
Treo điện thoại, Ôn Thiến lay cánh tay Lâm Âm: "Sao cậu không hỏi bạn mà Cố Du Minh đi đón là nam hay nữ?"


Lâm Âm nằm trên chiếc gối mềm mại màu trắng, vén mái tóc đen dài sang một bên: "Yên tâm đi, gia phong của Du Minh rất nghiêm, anh ấy là người biết giữ mình, không có tâm tư lừa gạt mình, sẽ không làm chuyện có lỗi với mình đâu."


"Lại nói, mình và anh ấy sớm hay muộn cũng sẽ kết hôn, phải nên có chút lòng tin này chứ."


Ôn Thiến không giống Lâm Âm chưa từng yêu ai, cô ấy biết hết tật xấu của đàn ông, sợ người bạn thân nhất của mình đau khổ, liền đem chuyện bạn trai cũ của mình quen mình còn ngoại tình kể ra, để Lâm Âm có chút cảnh giác.


"Trong xã hội bây giờ ấy, rất dễ xa ngã, hiếm có người đàn ông nào chống lại được cám dỗ.
Tình cảm chung thủy lại càng hiếm."


Ôn Thiến nằm xuống, nghiêng mình nằm đối diện với Lâm Âm: "Cái khác không nói, Tạ Trình ở phương diện này đúng thật là người đàn ông tốt, bảy năm, không biết làm sao anh ta vẫn kiên trì chỉ thích một người được."


Lâm Âm nghĩ đến khi cô cùng Cố Du Minh khiêu vũ, nghĩ đến ánh mắt vừa nóng như lửa lại lạnh như băng kia dừng trên người mình, không khỏi ở trong lòng khẽ run, nhỏ giọng nói: "Cậu không cảm thấy anh ta hơi điên sao?"


"Cậu không cảm thấy anh ta rất thú vị sao," Ôn Thiến thật sự xem tiểu thuyết và phim truyền hình quá nhiều, tư duy giống như con ngựa hoang thoát cương, "Khuôn mặt kia, dáng người kia, thân thế kia, tất cả các cô gái trên thế giới đều phát cuồng vì anh ta, anh ta lại chỉ động tâm với một người."


Lâm Âm nhận được cuộc gọi video từ Cố Du Minh, đang định tiếp lại phát hiện mình đang mặc váy ngủ dây, đứng dậy khoác thêm áo khoác mới nhận cuộc gọi.
Cố Du Minh mới vừa tắm xong, đang lau tóc, bối cảnh là phòng của anh ta.


Lâm Âm cùng Cố Du Minh hàn huyên vài câu, cúp điện thoại trở về nằm ở trên giường, bên môi nở nụ cười nhẹ: "Ngày thường thời gian này anh ấy sợ đánh thức giấc ngủ của mình, cho nên không gọi."


Cuộc gọi video này là vì muốn nói cho cô biết, anh ta đã về nhà, không ở cùng cô gái nào, muốn để cô yên tâm.
Trong lòng Ôn Thiến thầm nghĩ, ngày thường không gọi video, đột nhiên gọi tới báo cáo, nói không chừng là chột dạ.


Nhưng cô ấy không nói ra, sợ mình nghi thần nghi quỷ, lại không có chứng cứ, vô duyên vô cớ ảnh hưởng đến tình cảm của Lâm Âm và Cố Du Minh.
...


Lâm Âm ngủ một giấc ngon lành, sáng sớm ngày hôm sau liền ra cửa, nói là cùng Ôn Thiến trở về trường ăn liên hoan tốt nghiệp, đuổi tài xế mà anh trai sắp xếp cho cô đi, bắt taxi đến đoàn múa Uyển Thành.


Xe ngừng ở trước cổng đoàn múa, Lâm Âm quay đầu nhìn xung quanh, vị trí chỗ này rất tốt, trên đường có người đi làm lui tới.
Con phố đối diện có quán ăn vặt, còn có một quán cà phê được trang hoàng rất khá.


Hôm nay là ngày đầu tiên Lâm Âm đi làm, cô phấn khích đến quầy lễ tân báo tên mình, lễ tân yêu cầu cô đợi một chút, người của bộ phận nhân sự vẫn chưa tới.
Lâm Âm nhìn quanh đại sảnh và hành lang gần đó.


Bên trái có một bức tường, trên tường treo ảnh các vũ công và các ca sĩ của đoàn múa, mỗi một người đều có vị trí quan trọng trong ca hát và múa.
Trong đó vị trí nổi bật nhất treo một bức tranh thủy mặc sống động như thật.


Người phụ nữ trong tranh dáng người tinh tế thướt tha, trên người mặc một chiếc váy dài màu lam nhạt, chân trần, nhón mũi chân, cái cổ thiên nga trắng nõn tinh xảo hướng lên trên, hai tay uyển chuyển nâng lên, đang nhảy múa dưới ánh trăng dịu dàng.
"Cô là ai, mới tới sao?"


Lâm Âm nghe thấy một giọng nữ thanh thúy, quay đầu thấy một cô gái sấp xỉ tuổi cô, xem dáng người và khí chất hẳn cũng là vũ công.
Lâm Âm nở một nụ cười thân thiện: "Xin chào, tôi tới báo danh, tên Lâm Âm."


Chu Phán Phán đánh giá Lâm Âm trôn dưới một lần, ngữ khí không mấy thân thiện, tên của mình cũng không nói: "Cô chính là người được cô Trần phá lệ tuyển vào?"


Lâm Âm không phủ nhận, lúc ấy đoàn múa không có thông báo chỉ tiêu tuyển người, cô đã liên hệ đoàn múa với tâm lý thử sức, không nghĩ tới có thể bắt được cơ hội phỏng vấn, còn trúng tuyển.


Chu Phán Phán quay đầu nhìn xung quanh thấy không có ai, nhỏ giọng hỏi: "Cô và cô Trần có quan hệ gì, cô đi cửa sau?"
Lời này rất không lịch sự, Lâm Âm nhíu mày: "Tôi được phỏng vấn bình thường mà được nhận vào."


Chu Phán Phán nhìn thoáng qua cách ăn mặc của Lâm Âm, đôi giày cô đang mang phải tốn mất hai tháng tiền lương của cô ta.
Ánh mắt trong sáng, không có tâm cơ gì, làn da trắng nõn mềm mại như có thể véo ra nước.


Chu Phán Phán thấy chướng mắt Lâm Âm, loại tiểu thư nhà giàu được chiều chuộng này, hơn phân nửa tới đoàn múa là để trải nghiệm cuộc sống, căn bản không chịu khổ được, không đến hai tháng là khóc la đòi về nhà, sau đó tìm phú nhị đại môn đăng hộ đối mà gả đi, mỗi ngày làm phu nhân nhà giàu sống sung sướng trong nhung lụa.


Lâm Âm không để ý tới sự soi mói và phán đoán của Chu Phán Phán, người khác muốn nghĩ như thế nào cô cũng không quan tâm.


Chu Phán Phán thấy Lâm Âm nhìn chằm chằm vào bức chân dung trên bức tường vinh danh, vẻ mặt sùng bái mà nói: "Kiều Thiên Thiên, hiệu trưởng danh dự đầu tiên trong lịch sử của đoàn múa Uyển Thành, nghệ sĩ múa cổ điển xuất sắc nhất trong nửa thế kỷ nay, tài năng bao nhiêu, đến nay không ai có thể vượt qua, cho dù bà ấy đã qua đời mười mấy năm."


Mười ba năm, Lâm Âm nhìn bức tranh, bà qua đời khi cô chỉ mới chín tuổi.
Lâm Âm vươn tay, chạm vào người phụ nữ trong tranh, cách tấm kính lạnh băng dày nặng, cô vẫn như cũ cảm giác mình sờ đến một mảnh mềm ấm, giống như cảm giác khi cô rúc vào lòng mẹ như trong trí nhớ.


"Cô cũng thích Kiều Thiên Thiên? Cũng đúng, phàm là đi theo con đường múa cổ điển không có người nào là không thích Kiều Thiên Thiên," Chu Phán Phán nói, "Bà ấy là thần tượng của tôi, tương lai tôi nhất định sẽ trở thành người lợi hại như bà ấy."
Lâm Âm: "Bà ấy cũng là giấc mơ của tôi."


Chu Phán Phán không chút nào che giấu sự khinh thường với Lâm Âm, "Trước tiên cô phải xem mình có chịu đựng nỗi thời gian thử việc hay không đã."
"Sẽ." Lâm Âm nói chuyện không nhìn Chu Phán Phán, mà là nhìn đôi mắt của người phụ nữ trong tranh.


Ở khi nhận việc ở bộ phận nhân sự xong, Lâm Âm đi tới phòng múa.
Các vũ công đang tập các bài tập thể dục buổi sáng hằng ngày, những người có nhiệm vụ biểu diễn đang tiến hành tập luyện, cũng có người ngồi ở ven tường giành giật từng giây ăn sáng.


Cô giáo dạy múa nhận Lâm Âm vào tên là Trần Mỹ Hân, rất giỏi giang, mất năm phút giải thích tình hình cơ bản rõ ràng cho Lâm Âm biết.


Một cuộc tuyển chọn quan trọng đang được tiến hành trong đoàn múa, người được lựa chọn có thể được biểu diễn solo để tuyên truyền cho《Trụy Tiên》dài năm phút.
《Trụy Tiên》là một game di động quy mô lớn sẽ được ra mắt bởi Đế Hòa.


Bản thân Đế Hòa chính là một trong những công ty game hàng đầu trong nước, hơn nữa công ty mẹ thuộc tập đoàn Tạ thị, một tập đoàn giàu có, đã mời những đội phát triển game chuyên nghiệp nhất trong và ngoài nước sáng tạo ra trò chơi mới này.


Một khi ra mắt, có thể dự đoán trò chơi này sẽ bùng nổ cỡ nào.
Ước mơ của mọi vũ công là được đứng trên sân khấu cao và được mọi người nhìn thấy, đây là một cơ hội ngàn năm có một.


Trần Mỹ Hân nói với Lâm Âm: "Em đi thay quần áo đi, luyện tập kỹ càng, chuẩn bị tham gia cuộc tuyển chọn năm ngày sau."
Lâm Âm thay quần áo từ phòng thay đồ trở lại phòng tập múa luyện tập một hồi, giữa lúc nghỉ ngơi nghe thấy có người đang nói chuyện phiếm.


"Đối thủ của Đế Hòa là Phi Mộng cũng sắp sửa ra trò chơi mới, video tuyên truyền nghe nói là mời đại minh tinh Dương Thấm Vũ."
"Không phải cô ấy vẫn luôn ở nước ngoài đóng phim sao, trở về rồi?"


"Trở về đêm hôm qua, có fan chụp cô ấy ở cùng một người đàn ông, người đàn ông kia hình như là đến đón người, nhìn đẹp trai lắm, cô ấy khẳng định đang yêu đương."
"Nói không chừng là bạn thì sao, bạn bè đến sân bay đón nhau không phải rất bình thường à."


"Cô chưa xem ảnh do fan đăng phải không, Dương Thấm Vũ khoác lấy cánh tay người đàn ông kia, hoàn toàn chính là dáng vẻ của một chú chim nhỏ nép vào người ta."
"Nếu hai người này mà không có gì tôi chặt đầu xuống cho các người đá."


"Đáng tiếc không chụp được mặt người đàn ông kia, hẳn là không phải người trong giới giải trí, bằng không sớm đã bị đào ra rồi."
Lâm Âm luôn không quá chú ý giới giải trí, nghĩ đến đêm qua Cố Du Minh đến sân bay, cô bèn mở Weibo.


Cô không cần tìm kiếm, tin tức yêu đương của Dương Thấm Vũ đang treo đầu hot search.
Lâm Âm click mở bức ảnh hot search bên trong sân bay, nhìn người đàn ông đứng bên cạnh Dương Thấm Vũ, liếc mắt một cái liền nhận ra..