Edit+beta: LQNN203
Tạ Trình cầm lấy điện thoại của Lâm Âm, xem qua, báo cáo y tế cho thấy não của cô không bị tổn thương gì, thời điểm là bảy năm trước, bác sĩ đã ký tên và được bệnh viện đóng dấu, thật sự không thể giống thật hơn.
Lâm Âm gõ vào màn hình điện thoại, mở báo cáo chẩn đoán tâm lý: "Anh cả tôi sợ tôi bị xe đụng gây ra bóng ma tâm lý, vì vậy anh ấy đã tìm bác sĩ tâm lý cho tôi sau khi nhập viện. Đây là báo cáo chẩn đoán của bác sĩ."
Kết quả cho thấy cô rất khỏe mạnh về mặt tinh thần.
Nói cách khác, cô không bị mất trí nhớ, dù xét từ góc độ vật lý hay tâm lý.
Lâm Âm ngước nhìn Tạ Trình.
Người đàn ông cầm điện thoại di động của cô bằng bàn tay khớp xương rõ ràng, nhìn xuống màn hình, một lúc sau mới trả lại điện thoại cho cô. Thần sắc anh đen tối không rõ, không ai đoán ra anh đang nghĩ gì.
Lâm Âm muốn hỏi tại sao anh lại nói dối cô, đem đoạn tình cảm kia nói như thật, đến nỗi ngay cả đầu óc tỉnh táo của cô cũng tin vào điều đó, nghĩ rằng cô đã thực sự có tình cảm oanh oanh liệt liệt với anh, còn bởi vì cho rằng mình bội tình bạc nghĩa mà sinh ra tội lỗi đối với anh.
Đây là lần đầu tiên cô thấy một người có thể nói dối một cách chân thực như vậy.
Người phục vụ mang món ăn đến và hỏi mang món tráng miệng lên ngay bây giờ hay là sau bữa ăn.
Tạ Trình: "Bây giờ."
Người phục vụ bưng một chén dương chi cam lộ đặt trước mặt Lâm Âm, Lâm Âm nhẹ giọng cảm ơn, đào một thìa bưởi và xoài cho vào miệng nếm thử, chua chua ngọt ngọt, rất ngon.
Những lúc bình thường cô nhất định sẽ nở một nụ cười để người khác nếm trải vị ngọt.
Nhưng lúc này cô không cười nỗi: "Về đoạn hồi ức đó, anh có muốn nghe phiên bản của tôi không?"
Cô không thích hiểu lầm lắm, cho rằng nếu có vấn đề gì thì nên giải thích, trao đổi thật tốt. Cô tin rằng chỉ cần mọi chuyện được sáng tỏ thì mọi người có thể đường ai nấy đi, nhà ai về nhà người nấy tìm mẹ mình.
Tạ Trình nhướng mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, cô đang mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng mà anh chưa từng thấy trước đây, mái tóc được buộc thẳng thoải mái, một lọn tóc rũ xuống bên trái, nụ cười trên mặt cô được phát họa ý nhị và đẹp đẽ.
Làn da của cô rất trắng, dưới ánh đèn còn có một tầng mềm mại, đôi môi hồng nhuận dính chút sữa bò dương chi cam lộ.
Cô nhẹ nhàng chìa đầu lưỡi màu hồng ra ɭϊếʍƈ vết sữa trắng trên môi.
Sự trong sáng tự nhiên hòa quyện khát vọng, khiến người ta muốn chiếm lấy làm của riêng.
Tạ Trình cầm lấy cốc nước trên bàn nhấp một ngụm, giọng nói khàn khàn âm u: "Giả thiết em không bị mất trí nhớ, vậy thì chính là cố ý giả vờ không quen biết anh."
Anh nhìn cô: "Có phải em giận không, giận anh không ở con hẻm đó chờ em."
"Không có," Lâm Âm khẽ chớp mắt, lông mi như lông quạ lại nhẹ nhàng nâng lên, giọng nói nhẹ nhàng, "Tôi không tức giận."
Dừng một chút lại nói: "Tôi căn bản không nhớ anh."
"Phiên bản của tôi chính là, tôi cùng anh cả và anh hai cãi nhau nên chạy ra khỏi nhà, ở đầu hẻm gặp được anh, liền cùng anh hàn huyên vài câu," vì phòng ngừa lão đại tức giận mà xốc bàn, cô phải cố gắng hết sức để tỏ ra khéo léo và thân thiện, "Tôi thấy anh bị thương nên đã mua cho anh một lọ thuốc, chúng ta liền trở thành bạn bè."
"Có vẻ như lần đầu tiên gặp đánh nhau, tôi không nhớ rõ, hình như là vậy, anh đánh nhau với người ta, đánh rất ác liệt, tôi sợ quá nên kéo anh chạy đi. Sau đó ngày thứ hai hẹn gặp, tôi bị tai nạn xe hơi, lúc xuất viện tôi có đi tìm anh nhưng không thấy ai, tưởng anh không còn đến nữa."
"Việc anh nhắn tin cho tôi là hiểu lầm, anh cả tưởng tôi yêu sớm, tưởng anh làm tôi bị tai nạn xe, dưới cơn tức giận đã cho anh vào danh sách đen, tôi cũng không biết anh nhắn tin cho tôi, sau này anh cả sợ tôi dây dưa với anh nên đã đổi số điện thoại của tôi."
Lâm Âm nói tất cả những gì cô có thể nhớ được trong một hơi, đồng thời cẩn thận quan sát biểu hiện của Tạ Trình: "Lúc đó trên mặt anh có một vết thương, làm cản trở vẻ ngoài của anh, tính khí của anh cũng không giống như bây giờ. Chúng ta mới quen nhau và gặp nhau hai lần, không nhớ rõ anh không phải rất bình thường sao."
Những chuyện này đều dưới sự trợ giúp của anh cả, cô liều mạng thật lâu mới có thể nhớ ra.
"Bình thường?" Tạ Trình nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, ánh mắt quét qua mắt cô, sống mũi, môi, cổ, dáng vẻ của cô từ lâu đã khắc sâu trong tâm hồn anh, đêm nào anh cũng nhớ cô.
Lâm Âm nhìn thấy cơn sóng ngầm dâng trào trong mắt Tạ Trình, căng da đầu nói rõ ràng: "Về phần anh nói ôm, nắm tay, chạy, tôi nghĩ là lúc anh đánh nhau với người ta làm tôi sợ, tôi ôm chầm lấy anh từ phía sau muốn kéo anh đi, anh nắm tay tôi, cũng có thể là tôi nắm tay anh, chạy khỏi hiện trường đánh nhau."
"Tôi cũng chưa bao giờ gọi anh là anh trai."
Hiển nhiên Tạ Trình không thể chấp nhận cách nói này, đôi mắt đen chìm xuống, có chút không cam lòng: "Em mua thuốc cho tôi, băng bó vết thương cho tôi, làm nũng với tôi, dịu dàng nhìn tôi. Đây không phải là nhất kiến chung tình thì là gì?"
Lâm Âm ngước mắt lên nhìn Tạ Trình, đôi mắt ngấn nước sáng lên ánh sáng dịu dàng, giống như ánh sáng của mặt trời, nhưng cũng giống như ánh sáng của mặt trăng, thật ấm áp dịu dàng: "Nếu là người khác, miễn là không phải người xấu, tôi đều sẽ làm như vậy."
Lòng tốt và sự đơn thuần của cô được hình thành trong hoàn cảnh trưởng thành của cô.
Tạ Trình nhếch môi dưới, nụ cười có chút tức giận. Điều đó nói lên rằng anh không phải là người duy nhất trong trái tim cô, và anh cũng chẳng khác gì những người đàn ông khác.
Cho tới nay, hầu như mọi hiểu lầm đều đã được giải thích rõ ràng, Lâm Âm nhìn Tạ Trình: "Anh còn muốn hỏi gì nữa không, tôi có thể giải thích."
Tay Tạ Trình đặt trên đùi, ngón cái siết chặt lòng bàn tay, như muốn đem bàn tay chính mình véo ra máu. Chẳng mấy chốc, vẻ bất động trên gương mặt anh không còn duy trì được nữa.
Anh liếc nhìn điện thoại di động cô để trong tầm tay, một đôi mắt hoa đào phủ một tầng băng tuyết lạnh lẽo: "Bệnh án và báo cáo tâm lý đều là giả, vì muốn vạch ra ranh giới rõ ràng với tôi mà em phải vất vả, bịa ra một câu chuyện cũ như vậy."
Lâm Âm giải thích: "Tôi không bịa chuyện cũ, tôi có thể gửi cho anh hồ sơ bệnh án và báo cáo, anh có thể tìm người để kiểm tra tính xác thực, có thể tìm thấy ra ngay sau khi kiểm tra, tất cả những gì tôi nói đều là sự thật."
"Ý em là, mọi thứ chúng ta làm trong quá khứ đều là do tôi tưởng tượng ra?" Giọng người đàn ông càng lúc càng trầm, "Trước đây chúng ta không có quan hệ gì, sau này chúng ta cũng không cần có bất kỳ liên quan nào, phải không?"
Lâm Âm khẽ mím môi, nâng mi, không lên tiếng. Cô cảm thấy những suy nghĩ của mình đều ổn, cô vốn dĩ không có quan hệ gì với anh.
Hiểu lầm được giải quyết, và họ mỗi người trở lại quỹ đạo sống của chính mình, có gì không tốt.
Lâm Âm cởϊ áσ gió của người đàn ông ra khỏi lòng cô rồi đưa qua: "Cảm ơn áo của anh, bữa cơm hôm nay tôi mời."
Tạ Trình không cầm lấy áo cô đưa, gằn từng chữ một: "Bữa tối hôm nay, tôi sẽ không tin một từ hay một dấu câu mà em nói."
Nói xong, anh đứng dậy rời đi.
Lâm Âm thanh toán và đuổi ra ngoài với quần áo trên tay, nhưng bóng dáng của người đàn ông đã biến mất.
Cô nhìn bộ quần áo trên tay, nghĩ thầm, lần sau sẽ đưa cho anh, cô cho rằng sau bữa ăn này họ đã giải tỏa mọi hiểu lầm và sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Không ngờ sự hiểu lầm ngày càng sâu sắc, cuối cùng anh còn tưởng rằng hồ sơ bệnh án và báo cáo của cô là giả mạo, trong đầu anh, hóa ra cô là một người phụ nữ với những thủ đoạn như vậy.
Lâm Âm càng nghĩ càng tức giận, lúc nãy nên lý luận với Tạ Trình, mắng nhiếc anh một trận nặng nề mới đúng, không có bằng chứng dựa vào đâu vô cớ vu oan cho cô.
Lâm Âm hậu tri hậu giác sắp xếp ngôn ngữ, chuẩn bị đánh trả Tạ Trình, trên taxi trở về khách sạn cô bấm số của anh.
Khi tiếng chuông lần đầu tiên reo anh không trả lời, cuộc gọi đầu tiên không trả lời.
Lâm Âm kìm chế tức giận, gọi lần tiếp theo, lần này cuối cùng cũng bắt máy.
Nương theo sự tức giận đó, cô cáu gắt: "Anh không có chứng cứ sao lại nói bệnh án và báo cáo của tôi là giả mạo, mục đích của tôi làm việc này là gì, có ích gì cho tôi không!"
Đầu bên kia im lặng vài giây, Lâm Âm nghĩ rằng điện thoại không kết nối được, nên đưa điện thoại ra xa tai liếc nhìn, quả thực đang ở trong cuộc gọi, tín hiệu đầy đủ.
Lâm Âm tiếp tục nói chuyện với điện thoại: "Sao anh không nói gì, lương tâm cắn rứt à. Nói như vậy là anh đang xúc phạm tôi, anh phải xin lỗi tôi."
Giọng người đàn ông lúc này không nhanh không chậm vang lên: "Tôi không nói bậy, tại sao tôi phải xin lỗi em?"
Lâm Âm cảm thấy sự vô lý của đối phương, cho dù cô giải thích thế nào anh cũng sẽ không tin, cô vừa lo lắng vừa tức giận, gương mặt nghẹn đỏ bừng, giọng nói của cô bất giác tăng lên: "Anh đừng quá trớn!"
Lâm Âm nhìn chiếc áo khoác màu đen trên tay: "Còn quần áo của anh, mau gọi người đến lấy."
Tạ Trình: "Người của tôi rất bận, tự em mang tới cho tôi, nhớ giặc sạch sẽ rồi đưa cho tôi, nếu không sẽ có mùi của em."
Lâm Âm: "Mùi gì?" Cô không có mặc, chỉ đắp lên đùi, có thể có mùi gì chứ.
Giọng nói của người đàn ông có chút cà lơ không đứng đắn, anh hỏi ngược lại: "Em nói là mùi gì?"
Hai má Lâm Âm càng đỏ hơn, anh có ý gì, anh đang trêu chọc cô phải không. Cô chưa bao giờ biết rằng tên đại ma đầu đứng đắn nghiêm túc mặc vest và đi giày da đứng trước mặt người khác này lại thực sự có bộ mặt vô sỉ như vậy, lần trước anh hai nói anh là hoa khổng tước dụ dỗ chị y tá trong bệnh viện, đúng là không nói sai.
"Không biết xấu hổ!" Lâm Âm nói xong liền vội vàng cúp điện thoại.
Bác tài xế ở hàng ghế đầu nghe thấy: "Cô gái nhỏ trông hiền lành dịu dàng, không ngờ lại dữ dằn như vậy, cãi nhau với bạn trai à?"
Lâm Âm từ trước đến nay luôn dịu dàng, cư xử đúng mực, chưa bao giờ sinh sự, rất ít khi cãi nhau với người khác, trừ khi đối phương thực sự kiêu căng không biết xấu hổ.
"Không phải là bạn trai đâu ạ, là người mà cháu không biết rõ lắm."
Trở lại khách sạn, Lâm Âm gọi điện cho Ôn Thiến và kể lại chuyện của Tạ Trình: "Vừa rồi có phải mình phát huy không tốt không, mắng không đủ tàn nhẫn?"
Ôn Thiến: "Điều cậu nên nghĩ bây giờ là, tại sao anh ta khẳng định hồ sơ bệnh án và báo cáo của cậu là giả, anh ta không nhìn thấy con dấu lớn màu đỏ trên đó à?"
Lâm Âm ngồi trên ghế sô pha: "Mình không biết, đó là lý do tại sao mình tức giận, cảm thấy anh ta cố tình chơi mình."
"Vị đại ma đầu máu lạnh vô tình ấy căn bản không giống người nhàm chán như vậy đâu," Ôn Thiến vừa nói vừa cân nhắc, "Theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết lãng mạn nhiều năm của mình, mình cảm thấy anh ta cố ý, như vậy mới có thể có liên hệ với cậu, khẳng định anh ta thích cậu."
Lâm Âm: "Không nhất định là thích, mình cảm thấy anh ta có thể có một số vấn đề tâm lý. Chính là, rõ ràng là tiếp xúc bình thường. Ví dụ như mình không cho anh ta đánh nhau, mang anh ta chạy đi, trong mắt anh ta lại là ôm anh ta, nắm tay anh ta, lãng mạn chạy trên phố."
Ôn Thiến: "Tự mình ảo tưởng đấy cậu biết không, nhưng anh ta ảo tưởng thì cũng ảo tưởng quá rồi."
Lâm Âm không biết chuyện gì đã xảy ra với Tạ Trình: "Dù sao thì mình cũng đã nói rõ với anh ta rồi."
*****
Lâm Âm gần đây rất bận rộn với các buổi luyện tập, thậm chí thời gian để nghỉ ngơi cũng phải bù trừ để tập luyện.
Sắp tới ngày 1 tháng 10, đài truyền hình Uyển Thành sẽ tổ chức tiệc mừng Quốc khánh, đoàn múa sẽ có tiết mục múa nhóm, Lâm Âm, Lưu Hiểu Thanh, Chu Phán Phán và những người khác đều sẽ tham dự.
Tiết mục phù hợp với chủ đề chính của ngày Quốc khánh, tên của vở múa là "Sơn hà vô dạng", kể về sự kiện cách mạng xảy ra ở Thượng Hải năm 1921.
Diễn viên múa chính là một cặp nam nữ diễn viên chính của đoàn múa, Lâm Âm vào vai một đại tiểu thư tư bản kiêu ngạo, bị người trong lòng cảm hóa liền dấn thân vào sự nghiệp cách mạng, cuối cùng hi sinh trong vòng tay người mình yêu.
Nhóm múa có mười người, Lâm Âm chỉ là một trong những nhân vật nhỏ, cô chỉ cần tự mình múa là được, áp lực cũng không lớn.
Ngày biểu diễn rất nhanh đã đến, trước khi đến đài truyền hình, Lâm Âm đã gửi một tin nhắn cho anh cả và anh hai, nói rằng cô sẽ biểu diễn ở bữa tiệc, hy vọng rằng họ có thể xem cô ấy múa trước TV, mặc dù cô biết hy vọng rất mong manh.
Hầu hết vé của khán phòng đã được bán hết, một số ghế ở hàng ghế đầu được dành cho các vị lãnh đạo thành phố và lãnh đạo đài, cũng như các nhân vật hàng đầu từ mọi tầng lớp trong xã hội, sau khi tiệc tối kết thúc còn có yến hội long trọng.
Bữa tiệc tối chính thức bắt đầu vào lúc 8 giờ, đến 6 giờ đã có rất nhiều người đến khán phòng, không ít người cầm bảng hiệu ánh sáng, thoạt nhìn là đến theo đuổi thần tượng.
Lưu Hiểu Thanh kéo Lâm Âm đứng sau tấm rèm, chỉ vào hàng ghế đầu: "Tạ tổng nhà cô cũng được mời kìa, có thấy bảng tên ở giữa hàng đầu tiên không?"
Lâm Âm liếc mắt nhìn, đúng là như vậy. Nhưng nó không liên quan gì đến cô.
Ánh mắt Lưu Hiểu Thanh sắc bén, lại nhìn thấy cái gì, liền che miệng lại: "Chết tiệt, vị hôn phu cũ của cô cũng tới, ở hàng ghế sau Tạ tổng."
"Biểu diễn tiệc tối cũng gặp được Tu La Tràng, đây là phiền não của tiên nữ sao?"
Lâm Âm đưa mắt lia về phía hàng sau, nơi có hơn một chục nam nữ thanh niên mặc quần áo câu lạc bộ hỗ trợ, tay cầm một tấm biển có dòng chữ đầy màu sắc "Dương Thấm Vũ, cố lên!"
Lâm Âm nói với Lưu Hiểu Thanh: "Đừng nói Cố Du Minh đến đây để xem tôi, anh ta ở đây là để xem Dương Thấm Vũ."
Cũng giống như buổi họp báo biểu diễn giữa nữ thần năm trăm vạn và nữ thần trò chơi trước kia, Cố Du Minh đến xem hiện trường biểu diễn của Dương Thấm Vũ.
Đang lúc bọn họ đang nói chuyện, trong khán phòng đột nhiên náo động, không ít người nhìn ra lối vào, có người còn kích động chạy ra ngoài.
"Chạy ra ngoài đều là mấy cô gái nhỏ," Lưu Hiểu Thanh cũng ngửa cổ nhìn thích thú, "Hẳn là nam minh tinh đẹp trai nào đó tới."
Khi có người đi vào, Lưu Hiểu Thanh dùng cùi chỏ chạm vào Lâm Âm: "Là Tạ tổng."
Lâm Âm ngước mắt lên, thấy Tạ Trình bước qua ngưỡng cửa với một cặp chân dài.
Người đàn ông mặc một bộ vest đen đắt tiền, một chiếc áo sơ mi trắng với một viên đá sapphire sang trọng và kín đáo được đính trên cổ tay áo, đôi mắt và mái tóc đen, đôi lông mày nghiêm nghị, giống như một người mẫu nam bước ra từ trang bìa tạp chí, sao nam bên cạnh anh cũng bị anh làm cho nhạt nhòa.
Lưu Hiểu Thanh không nhịn được nói: "Đẹp trai quá, nhưng sắc mặt không được tốt lắm. Anh ấy giống như đang giận ai đó."
Lâm Âm liếc nhìn điện thoại: "Chuyên gia trang điểm đang tìm chúng ta, đã đến giờ trang điểm và thay quần áo rồi."
Trang phục của Lâm Âm là một chiếc sườn xám màu hồng, có khóa tinh xảo, chiếc eo, trên váy có thêu một hình hoa mẫu đơn vàng hồng lớn, đại tiểu thư xinh đẹp lộng lẫy, lại không mất vẻ phong tình vạn chủng của cô gái nhỏ.
Lưu Hiểu Thanh đóng vai một phụ nữ nông thôn trong những năm chiến tranh, mặc một chiếc áo màu xám phong lan cũ kĩ, quần vá mấy mảnh ngay đầu gối, đầu đội khăn xếp màu đen, trên tay là một chiếc giỏ tre đựng bánh bột bắp khô và cứng.
Lưu Hiểu Thanh nhìn Lâm Âm, rồi nhìn lại bản thân: "A a a, tiểu tiên nữ Âm Âm, hai ta đổi đi."
Chuyên gia trang điểm bồi thêm một nhát dao: "Cô không thể mặc sườn xám của cô ấy, cô béo."
Lâm Âm nhìn tại Lưu Hiểu Thanh trong gương: "Nói thật, cô đừng ăn trộm đồ ăn vặt trong phòng múa nữa, cô Trần đã bắt được cô mấy lần rồi."
Lưu Hiểu Thanh hai mắt nhìn Lâm Âm: "Không phải sau bữa tiệc có tổ chức tiệc tối hay sao, cô không cần thay váy, mặc cái này đi."
Lâm Âm đứng dậy, xoay người soi gương: "Sợ là không được, một lát nữa tôi sẽ phải cắn túi máu, chết trên sân khấu, quần áo sẽ dính đầy máu."
Lưu Hiểu Thanh lấy điện thoại ra chỉ vào Lâm Âm: "Vậy tôi chụp cho cô vài tấm hình nhé, hóa trang đẹp như vậy không chụp thì tiếc lắm."
Lâm Âm hào phóng nhờ Lưu Hiểu Thanh chụp ảnh, cô chọn vài tấm đẹp gửi qua điện thoại mình.
Khi Lâm Âm nhận được ảnh, cô đã chọn một bức ảnh toàn thân và đăng trên vòng bạn bè, kèm theo dòng chữ: "Buổi biểu diễn sắp bắt đầu, cố lên!"
Lưu Hiểu Thanh giơ ngón tay cái lên cho Lâm Âm và nói: "Cô không thường đăng ảnh của mình lên vòng bạn bè, sao hôm nay đột nhiên lại nổi hứng vậy?"
Lâm Âm hạ giọng: "Tôi muốn cho anh cả và anh hai tôi xem."
Cô muốn họ nhìn thấy cô trên sân khấu, hy vọng họ sẽ nhận ra lý tưởng của cô và ủng hộ cô múa.
Trong khán phòng, trợ lý Vương liếc nhìn WeChat, thấy Lâm Âm đăng vòng bạn bè, cho cô một lượt thích, bên dưới bình luận: "Chúc cô Lâm biểu diễn thành công."
Tạ Trình quay đầu liếc nhìn trợ lý Vương đứng bên cạnh, thấy anh ta đang nhìn chằm chằm vào điện thoại: "Cậu đang nhìn cái gì vậy?"
Trợ lý Vương là người siêng năng thật thà trong công việc, đúng mực, trong trường hợp bình thường anh ta sẽ không lướt vòng bạn bè trước mặt tổng giám đốc.
Trợ lý Vương giải thích: "Là về buổi biểu diễn tối nay. Cô Lâm đã đăng trên vòng bạn bè, anh có thể xem qua."
"Em gái của Lâm Du?" Triệu Doanh đi tới, lấy điện thoại di động ra kiểm tra, "Bộ sườn xám này không tệ, này, lão Tạ, sao cậu không cho người ta một like cổ vũ."
Tạ Trình nhướng mi, sắc mặt không biết đã trầm xuống khi nào: "Cậu có chuyện gì không?"
Triệu Doanh nhìn Tạ Trình, giọng điệu có chút hả hê khi người khác gặp họa: "Cậu mẹ nó đừng nói WeChat của người ta còn chưa thêm đó chứ, trợ lý Vương có WeChat của cô ấy, thậm chí cả tôi là bạn của anh trai cô ấy, chỉ có một hai lần gặp mặt cũng có, cậu vậy mà không có?"
Trợ lý Vương cẩn thận hắng giọng: "Điều này cho thấy trong lòng cô Lâm, Tạ tổng luôn là một người vô cùng đặc biệt."
Triệu Doanh nhếch môi cười: "Cái phúc khí này cho cậu cậu có cần không?"
Trợ lý Vương đáp trong lòng, không cần, đương nhiên thêm WeChat của người đẹp là tốt hơn.
Tạ Trình liếc Triệu Doanh: "Cậu mẹ nó có thể cút đi được không."
Triệu Doanh chỉ vào bảng tên trên bàn: "Tôi là một doanh nhân xuất sắc được mời đến, sao tôi lại phải cút đi?"
Triệu Doanh ngồi bên cạnh Tạ Trình, thấp giọng hỏi: "Hiện tại tình hình của cậu và em gái Lâm Du thế nào?"
"Tôi cho rằng hồ sơ bệnh án và báo cáo tâm lý của cô ấy không phải là giả. Cô ấy là người tốt, không phải loại phụ nữ trở mặt không chịu thừa nhận sau khi vu oan giá họa cho người khác." Triệu Doanh nói, "Nếu không cậu gửi cho tôi bệnh án đi, tôi sẽ nhờ người bạn thám tử của tôi kiểm tra, chúng ta có thể tìm hiểu xem đó có phải là thật hay không."
Tạ Trình tựa lưng vào ghế, nhìn vào sân khấu trống chưa chính thức mở ra, giọng điệu kiên quyết và cứng rắn: "Không cần kiểm tra, là giả."
"Cậu có phải tình nguyện có thù oán với cô ấy, cũng không muốn không có liên hệ gì đến cô ấy đúng không," Triệu Doanh cảm khái vạn phần, chụp bả vai Tạ Trình, "Giai đoạn yêu đương nào cũng đau khổ thế này thì cậu ăn mày rồi, cậu vất vả rồi."
Tạ Trình liếc Triệu Doanh một cái rồi lạnh lùng nói: "Câm miệng."
Trợ lý Vương đột nhiên đi tới, dừng lại bên cạnh Tạ Trình, cúi xuống nói nhỏ: "Có một chiếc xe lớn chạy tới lối vào đài truyền hình. Bên trong toàn là hoa bách hợp trắng, nhìn qua là chín trăm chín mươi chín bông. Cố Du Minh định phái nhân viên đưa tới hội trường tổ chức tiệc tối, không biết anh ta muốn làm chuyện quái quỷ gì."
Triệu Doanh đập bàn: "Lập tức sắp xếp chín ngàn chín trăm chín mươi chín bông hoa cho Tạ tổng của chúng ta bóp nát."
Tạ Trình dựa vào lưng ghế, trong tay cầm một chai nước khoáng, hơi siết chặt, thì thầm với trợ lý Vương một câu.
Lúc này, đèn trên sân khấu bật sáng, bữa tiệc chính thức bắt đầu.
Người dẫn chương trình ăn mặc đẹp đẽ bước lên sân khấu, kết thúc bài phát biểu: "Sau đây là bài múa "Sơn hà vô dạng" do đoàn múa Uyển Thành mang đến cho chúng ta, mọi người hãy vỗ tay hoan nghênh!"