Sau Lễ Đính Hôn Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 13: Chương 13

Edit+beta: LQNN203
Lâm Âm ngồi vào ghế lái phụ, thắt dây an toàn, trong đầu không ngừng suy nghĩ về những lời của Chu Phán Phán, thậm chí cô còn không thể nghe thấy Cố Du Minh đang nói gì với mình.


Cố Du Minh không nóng nảy chút nào, còn nghĩ dáng vẻ lơ đễnh của cô rất dễ thương nên cúi đầu cười, lặp lại lời vừa nói: "Đưa em đi ăn món Quảng Đông, anh biết một nhà hàng Quảng Đông rất ngon."
Lâm Âm nhẹ nhàng gật đầu: "Được."


Trên đường đi, Lâm Âm nhận được vài cuộc gọi, đa số là từ các công ty quản lý, hỏi cô có muốn ra mắt không, điều kiện rất thuận lợi.


Với ngoại hình cùng khí chất và điều kiện của cô, nhất định sẽ đỏ đến phát tím, đừng nói là đè bẹp Dương Thấm Vũ, ngay cả ngôi sao nữ được yêu thích nhất cũng không phải là đối thủ của cô.
Lâm Âm từ chối từng người một và cúp điện thoại.


Khi đến nhà hàng, Cố Du Minh chu đáo giúp Lâm Âm kéo ghế, gọi một vài món ăn yêu thích của cô.
Cố Du Minh là một vị hôn phu hoàn hảo về mọi mặt.
Anh ta xuất thân trong một gia đình danh giá, đẹp trai, lại hiền lành và chu đáo.


Lâm Âm không thể chấp nhận sự dối trá và phản bội, nhưng cô cũng không muốn kết tội Cố Du Minh dựa trên những lời của Chu Phán Phán.
Cố Du Minh thấy Lâm Âm không có tinh thần phấn chấn, không còn ăn hết những món mình yêu thích, đặt đũa xuống, hỏi: "Sao vậy, em không khỏe sao?"


"Không," Lâm Âm từ trong túi lấy ra chiếc cà vạt mà cô đã chọn cho Cố Du Minh trước đây, tặng anh ta, "Quà sinh nhật."
Cố Du Minh nhận lấy, tháo chiếc cà vạt trên cổ anh ta, thay bằng chiếc cà vạt Lâm Âm tặng: "Cảm ơn em."


Cố Du Minh cũng lấy ra một món quà, một hộp trang sức vàng tinh xảo, mở ra, một chiếc lắc chân kim cương lấp lánh nằm trên tấm vải nhung đen: "Chúc mừng em biểu diễn thành công."


Lâm Âm nhìn nhìn, giữa vòng chân có một vài bông hoa sen tinh xảo, cô có làn da trắng và một đôi chân đẹp, đeo lắc chân này khi múa trông sẽ rất đẹp, ý nghĩa cũng rất tốt, bộ bộ sinh liên*.
*Bộ bộ sinh liên: Hoa sen nở dưới chân.


Những viên kim cương trên tuy không lớn nhưng mỗi viên đều được cắt một cách hoàn hảo và rực rỡ.
Lâm Âm tự tay đặt hộp trang sức lên, nhìn thẳng vào mắt Cố Du Minh: "Thành ý lớn như vậy, có phải sau lưng em anh làm gì trái lương tâm không?"


Tay Cố Du Minh đặt trên đùi hơi run một chút, vẻ mặt trên mặt vẫn như thường: "Không có, anh chỉ nghĩ chiếc lắc chân này phù hợp với em thôi."
Lâm Âm rũ mi xuống: "Tối hôm qua anh không đến xem buổi biểu diễn của em, anh thật sự đang làm việc sao?"


Cố Du Minh gắp một miếng thịt chim bồ câu nướng cho Lâm Âm: "Anh xin lỗi vì đã không đến xem buổi biểu diễn của em, hôm qua anh đã nói với em rằng anh có công việc gấp.
Nếu em không tin anh, em có thể hỏi trợ lý của anh hoặc những người khác trong công ty."


Nghe giọng điệu kiên quyết của Cố Du Minh, Lâm Âm tự hỏi không biết Chu phán Phán có nghe nhầm không, lúc đó Cố Du Minh đang đi làm nên không thể nào đi xem buổi biểu diễn của Dương Thấm Vũ được.


Nếu không là anh ta ngụy trang quá giỏi, Lâm Âm nhìn người đàn ông đối diện, nghĩ đến mấy chữ "Đồ đê tiện" lần trước anh ta mắng Dương Thấm Vũ, đột nhiên cảm thấy vẻ mặt và giọng nói của anh ta thật xa lạ.


"Thành thật mà nói, hôm qua anh còn tưởng rằng em sẽ giận anh," Cố Du Minh nhìn Lâm Âm với một chút tiếc nuối, "Em chưa bao giờ giận anh."
Lâm Âm đang muốn nói thì cách đó không xa truyền đến tiếng cười khúc khích.


Sở dĩ Lâm Âm chú ý đến điều đó là vì những thành phần cảm xúc trong tiếng cười này quá phức tạp, những người bình thường không cười như vậy.
Vui sướng khi người ta gặp họa, mỉa mai, xen lẫn một chút gì đó có vẻ là một tâm trạng vui vẻ.


Nghe thấy giọng nói có chút quen thuộc, Lâm Âm ngước mắt lên nhìn qua vai Cố Du Minh, cách đó không xa có hai người đàn ông ngồi ở bàn bên cạnh, người đối diện với cô là Triệu Doanh, ở trong lễ đính hôn anh hai đã giới thiệu qua với cô.


Quay lưng lại với cô là Tạ Trình, dáng người quá nổi bật, lưng thẳng tựa vào thành ghế, loại khí chất đĩnh bạt nhưng cũng rất lười biếng, chỉ có duy nhất một mình anh.
Lâm Âm thu hồi ánh mắt, tiếp tục nói với Cố Du Minh: "Anh đã nói là mở họp.
Nếu em tức giận, không phải là vô cớ gây rối sao."


Cố Du Minh chăm chú nhìn Lâm Âm: "Anh là vị hôn phu của em, tương lai là người thân thiết nhất của em, em có thể gây rối với anh."
Lâm Âm: "Em nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, khi chúng ta nói về mẫu người lý tưởng của mình, anh nói anh thích những cô gái ngoan ngoãn hiểu chuyện."


Cố Du Minh nâng kính lên, nhìn Lâm Âm qua tròng kính: "Trước kia là trước kia."
Cố Du Minh tiếp tục: "Anh muốn kết hôn sớm, mùa xuân tới thì sao?"
Lâm Âm cúi đầu, dùng thìa khuấy sữa đậu đỏ, nói với Cố Du Minh: "Không phải nói hai năm sau mới kết hôn sao, sao đột nhiên lại gấp như vậy?"


Cô mới 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học, chỉ muốn chuyên tâm nhảy múa và theo đuổi sự nghiệp của mình, không muốn kết hôn sớm như vậy, lúc trước đính hôn là vì để lo cho bệnh tình bà cụ Cố.
Cố Du Minh: "Cuộc hôn nhân của chúng ta sẽ không ảnh hưởng gì đến em.


Khi kết hôn, em có thể chuyển đến chỗ ở của anh, em không cần phải trốn anh cả và anh hai của mình, càng sẽ thuận tiện hơn để em đến đoàn múa múa.
Em có thể làm bất cứ điều gì em muốn, anh sẽ ủng hộ em."
Nếu là trước ngày hôm nay, Lâm Âm có lẽ đã thực sự đồng ý.


Nhưng bây giờ, có Dương Thấm Vũ ở giữa, điều này khiến Lâm Âm cảm thấy bất an, nếu những gì Chu Phán Phán nói là sự thật, cô sẽ xem xét lại mối quan hệ của mình với Cố Du Minh.
Lúc này, điện thoại của Lâm Âm rung lên, cô nhìn lướt qua, Chu Phán Phán xin kết bạn WeChat.


Lâm Âm nhấn nút chấp nhận, thấy Chu Phán Phán đã gửi một bức ảnh và một đoạn văn bản.
"Tôi đã xem video phát sóng trực tiếp của Mộng Phi hơn chục lần, phế đi vài cặp mắt mới phát hiện.


Cô tự mình xem đi, tôi không nói dối, đừng để bị vị hôn phu đạo đức giả tôn nghiêm của cô lừa dối."
"Tôi không phải giúp gì cô, tôi đang chứng minh rằng tôi nghe đúng lời đối thoại trong điện thoại của Dương Thấm Vũ."


Lâm Âm nhấp vào bức ảnh, thấy nó được chụp từ ảnh chụp màn hình video phát sóng trực tiếp của Mộng Phi tối qua.
Máy ảnh quét qua hội trường, Lâm Âm nhìn thấy một người đàn ông ngồi ở hàng ghế sau, mặc áo sơ mi màu xanh nhạt và đeo kính gọng bạc mảnh.


Lâm Âm đóng điện thoại, ngẩng đầu nhìn Cố Du Minh, giọng nói của cô không còn dịu dàng mềm mại nữa mà trở nên lạnh lùng cứng rắn: "Em hỏi lại anh, tối hôm qua anh có họp ở công ty không, hay là đi nơi khác, ví dụ như buổi phát sóng trực tiếp của Dương Thấm Vũ."


Cố Du Minh đặt đũa xuống, suýt làm đổ tách trà trên tay, một nỗi hoảng sợ mà trước đây anh ta chưa từng trải qua dâng lên trong lòng.
Trong đầu anh ta chỉ có bốn từ: Cô ấy biết rồi.
Anh ta nhanh chóng ổn định tinh thần, vươn tay nắm lấy tay Lâm Âm: "Âm Âm, anh không cố ý giấu em, anh sợ em nghĩ bậy bạ."


Lâm Âm rút tay mình khỏi tay Cố Du Minh, nhìn thẳng vào mắt anh ta, chất vấn anh ta: "Tại sao anh lại nói dối em, nếu anh không chột dạ thì tại sao anh lại nói dối?"


"Dương Thấm Vũ và em phát sóng trực tiếp cùng lúc, anh đã hứa với em rằng anh sẽ đi xem phần biểu diễn của em, anh nói anh bận công việc, em tin những gì anh nói, em nghĩ cả hai chúng ta đã đính hôn, sự tin tưởng này phải có, nhưng kết quả thì sao?"


Cố Du Minh chưa bao giờ nghe Lâm Âm nói với bất cứ ai với một giọng điệu hung hăng như vậy, cô đúng là đang tức giận, anh ta muốn giải thích, nhưng anh ta không biết làm thế nào để giải thích, và anh ta không thể giải thích.
Anh ta bị Dương Thấm Vũ đe dọa quá khứ, anh ta có nhược điểm trong tay cô ta.


"Anh chỉ xem màn biểu diễn của cô ta, anh đã rời đi sau buổi biểu diễn ấy.
Không phải anh đã nói sẽ đón em sau đó sao?" Cố Du Minh nhìn Lâm Âm, nghiến răng nghiến lợi, "Anh và cô ta không hề phát sinh chuyện gì."


Cố Du Minh quýnh lên, nói không hề lựa lời: "Đừng chỉ nói chuyện của anh và Dương Thấm Vũ, chuyện em và Tạ Trình là sao?"
Lâm Âm: "Em không phải đã giải thích với anh nhiều lần rồi sao, trước kia em hoàn toàn không quen biết anh ta, không phải là bạch nguyệt quang của anh ta, anh ta đã nhận nhầm người."


Cố Du Minh: "Anh ta là Tạ Trình, đại ma đầu trong giới kinh doanh, liệu có chuyện nhận nhầm người? Được, giả sử anh ta nhận nhầm người, em giải thích thế nào về việc anh ta đã trả rất nhiều tiền cho em."
Lâm Âm: "Anh ta không hợp tác với cá nhân em mà là với cả một đoàn múa.


Vấn đề này đã được giải quyết từ lâu, từ trước khi em đến với đoàn múa rồi."
Một tia chán ghét hiện lên trong mắt Cố Du Minh: "Em có biết trên mạng nói gì về em không, nói rằng em được anh ta bao nuôi."


Lâm Âm đã xem những bình luận đó trên mạng, dù cho ai bị nói như vậy đều sẽ không vui vẻ: "Đó là họ nói bậy, anh có thể không biết em là người như thế nào sao?"


"Tất nhiên là anh biết, anh biết em vô tội," Cố Du Minh nhìn Lâm Âm, "Chuyện giữa anh và Dương Thấm Vũ và chuyện giữa em và Tạ Trình, chúng ta huề nhau, được không?"
"Đây là hai chuyện khác nhau, thật không công bằng," Lâm Âm cảm thấy có chút kích động đứng dậy, "Em đi vệ sinh."


Lâm Âm túm lấy túi xách, đứng dậy rời đi, nhưng không cầm lấy chiếc lắc chân kim cương trên bàn.
Ở bàn cách đó không xa, Triệu Doanh nhìn Tạ Trình, thì thào nói: "Cuối cùng thì chuyện cũng bại lộ, lão Tạ, đây là cơ hội để cậu thăng chức đấy."


Tạ Trình nhướng mắt: "Ai nói tôi muốn thăng chức?"
Triệu Doanh suy nghĩ một hồi: "Đúng vậy, loại phụ nữ bạc tình như vậy không đáng."
"Cô ấy vẫn giả vờ không biết cậu sao?"


Tạ Trình không nói, đôi khi anh không thể không tự hỏi có phải cô không giả vờ chút nào không, có phải cô đã bị tổn thương não, thực sự không nhớ gì về anh không.
Họ đã có một quá khứ đẹp đẽ như vậy, cô không thể vô duyên vô cớ quên đi.


Triệu Doanh dựa vào lưng ghế: "Phỏng vấn một chút, hiện tại cậu có phải đặc biệt vui vẻ không, có cảm giác sảng khoái như là trời cho đầu thai thật tốt không."
Tạ Trình hơi nhíu mày, không hiểu Triệu Doanh đang lạc trong cốt truyện võ hiệp gì.


Triệu Doanh giải thích cặn kẽ: "Người yêu nhỏ bạch nguyệt quang của cậu đã phản bội tình cảm của cậu, kết quả cũng không tốt, thay vào đó lại bị vị hôn phu mới phản bội.
Đối với cậu, đây không phải là một sự trả thù lớn sao."


Triệu Doanh thấy Tạ Trình đứng dậy, thấp giọng nhắc nhở: "Cho dù muốn trả thù, muốn đi xem trò đùa của người khác, cũng nên chú ý chừng mực, đừng đi quá xa, đó là em gái của Lâm Du, tuy rằng không phải đối phó với Lâm Du, nhưng Lâm Du cũng là anh em của tôi, tôi sẽ không đứng về phía nào khi hai người đánh nhau đâu."


Tạ Trình mở điện thoại, mở một tấm ảnh, lắc trước mặt Triệu Doanh.
Triệu Doanh trợn tròn mắt nhìn tấm ảnh, rồi nhìn đến Cố Du Minh đang ngồi một mình ở bàn cách đó không xa, anh ta vô cùng sửng sốt: "Mẹ kiếp!".