Trời sợ cậu chưa chết, chơi thêm một cú nữa cho chắc ăn. Clm.
Lộ Thiên Tinh không biết nữ chính lôi đâu ra thù hận với mình, mắt sòng sọc phóng thẳng xe tới. Cậu cố vươn người dậy chuẩn bị đẩy Phàn Vân Cảnh ra.
Hắn làm đủ rồi.
Không cần phải mạo hiểm tính mạng vì mình.
Lộ Thiên Tinh nhắm mắt lại, tay cấu chặt áo Phàn Vân Cảnh đột nhiên dùng sức đẩy hắn ra.
Phàn Vân Cảnh ngã nhoài, mặt mũi méo mói tuồn chân ra sau lưng Lộ Thiên Tinh móc cậu lại, duỗi tay ôm cậu vào lòng.
Hai người cùng đổ xuống đất, Lộ Thiên Tinh được bảo vệ kĩ càng, cậu có thể ngay thấy tiếng lốp xe đang ma sát với mặt đường hòa lẫn với âm thanh của động cơ và mưa như tiếng gầm của mãnh thú.
Lộ Thiên Tinh vùi đầu vào ngực Phàn Vân Cảnh, có chút hết hy vọng.
Hệ thống từ bỏ cậu là đúng.
Sống lại lần hai đâu có dễ.
Cũng nên kết thúc......
"Đừng sợ." Phàn Vân Cảnh niết lên khóe mắt cậu, ôn tồn bảo: "Nhìn anh này, không phải sợ."
Lộ Thiên Tinh kinh ngạc, đột nhiên thấy lấp ló một chiếc việt dã phía sau minibus. Tốc độ chiếc sau còn nhanh hơn chiếc trước, nó tạt ngang qua hai người, hất chiếc minibus chệch khỏi đường chạy.
Lớp vỏ ngoài của việt dã cứng hơn nhiều so với minibus. Không thể phản kháng, nó bị ép phải chuyển hướng.
Thường Nhã vừa mới đắc ý liền hét chói tai, hoảng loạn xoay bừa tay lái, đạp thật mạnh vào chân thắng, nhưng sau đó nhanh chóng phát hiện... Phanh không ăn.
Đồng tử giãn ra, phản chiếu hình ảnh rào chắn ngay trước mắt, như Tử Thần đang cận kề không ngừng tàn phá chút lý trí cuối cùng của cô. Thường Nhã điên rồi. Cô không muốn chết, cô không cần tiền, cô muốn về nhà, cô phải về nhà!
"A a a a ——"
"Rầm ——"
Giữa tiếng hét chói tai, minibus đâm thẳng vào rào chắn rồi lao xuống cầu. Nước sống trong màn mưa chảy xiết như con thú dữ há mồm nuốt gọn mọi thứ, chỉ vài giây ngắn ngủn sau đã biến mất không vết tích.
Cửa xe việt dã mở, Liêu Thanh Minh đầu đội mũ phớt hé đầu ra, không thấy rõ mặt mũi cho lắm. Chỉ nói câu: "Lên xe."
Phàn Vân Cảnh ôm Lộ Thiên Tinh đứng dậy, không chần chừ.
Trong xe có máy sưởi, ghế sau còn có khăn tắm và ít đồ dùng. Phàn Vân Cảnh đắp chăn nhỏ cho Lộ Tthiên Tinh, cầm khăn tắm lau đầu cho cậu.
Lộ Thiên Tinh tránh né, thì thầm: "Anh lau cho mình đi đã."
Phàn Vân Cảnh mỉm cười, hưởng thụ sự quan tâm của ái nhân, vẫn lau khô tóc cho cậu rồi mới tùy tiện khoác lên vai mình.
Trải qua sự việc vừa nãy, ai cũng không nói gì. Có lẽ tại chưa ổn định được tâm lý, lại có lẽ là tinh thần mệt mỏi nên không muốn nói chuyện, tranh thủ nghỉ ngơi.
Liêu Thanh Minh duy trì tốc độ xe, đeo tai nghe Bluetooth gọi điện.
Y báo cáo vụ tai nạn xe trên cầu và có người lao ra khỏi rào chắn. Bảo rằng bạn bị thương nên muốn đi bệnh viện, không thể ở lại giúp đỡ nên nếu có chuyện gì cứ liên hệ.
Sau khi ngắt máy, gọi thêm một cuộc khác: "Hôm nay có một vụ cố ý giếŧ người ở cầu vượt, tôi thấy bạn mình là nạn nhân nên hăng hái làm việc nghĩa chặn xe lại, nhưng hung thủ mất lái nên tự lao thẳng xuống cầu, hiểu chưa?"
Đối phương không biết nói gì đó, Liêu Thanh Minh lạnh lùng: "Phàn Vân Cảnh bị đặt bẫy, dù có phải cạnh tranh thương nghiệp hay không thì vẫn là cố ý giếŧ người, chúng ta tự vệ chính đáng."
"Thêm nữa, tôi không lái xe tới bệnh viện vì Phàn Vân Cảnh không tin tưởng, nhất định phải gọi bác sĩ tư nhân."
Ngay cả đương sự có mặt sau lưng, Liêu Thanh Minh vẫn nói thẳng: "Có gì cứ đẩy lên người Phàn Vân Cảnh, số lớn, hắn gánh nổi."
Lộ Thiên Tinh nghe vậy, yên lặng nhìn người bên cạnh. Đối phương cũng biết Liêu Thanh Minh là loại người gì, vẻ mặt bình tĩnh trầm ngâm.
Lộ Thiên Tinh được bọc kín trong chăn, không mở miệng.
Cơ thể cậu rất yếu, dù nhảy trên xe xuống được Phàn Vân Cảnh bảo hộ rồi những vẫn không tránh khỏi va chạm. Còn dấu hiện đau đớn vừa xuất hiện trên chân nữa, tâm trạng không tốt hơn là bao. Khuôn mặt nhỏ trắng bệch, môi tím tái cùng với vết cắn ứa máu lúc nãy trông đáng thương vô cùng.
Phàn Vân Cảnh đau lòng không thôi, vuốt ve tay cậu hỏi: "Chân còn đau không?"
Lộ Thiên Tinh lắc đầu.
"Có bị thương chỗ nào không? Đầu thì sao?"
"Không có." Lộ Thiên Tinh hỏi lại: "Còn anh? Tay anh bị thương phải không?"
"Vẫn dùng được." Phàn Vân Cảnh hàm hồ cho qua: "Dầm mưa khó chịu thì bảo anh."
Lộ Thiên Tinh gật đầu, cầm cổ tay hắn ép hỏi tiếp: "Lúc nãy ngã xuống đất, còn lăn mấy vòng nữa, lưng anh sao rồi?"
Phàn Vân Cảnh nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, không hề che giấu: "Bị trầy, nên mới gọi bác sĩ nè, đừng lo lắng."
Lộ Thiên Tinh chép miệng, rũ mắt nhìn da tay toàn vết trầy của hắn, đột nhiên buông ra: "Xin lỗi."
Phàn Vân Cảnh nghiêm khắc chộp lại: "Em dám thả tay ra xem?"
Lộ Thiên Tinh sửng sốt, cả người co rúm...... Búng một phát lên trán hắn: "Thấy tay anh bị thương nên không dám cầm thôi, nghĩ gì đấy."
Phàn Vân Cảnh nghe vậy, cúi đầu nhìn miệng vết thương, chả thèm quan tâm: "Hết cách, tại người nào vừa gặp nạn đã đẩy anh ra rồi, không yên tâm được."
Chỉ cần tưởng tượng lại cảnh Lộ Thiên Tinh đẩy hắn ra để chịu chết một mình, tâm Phàn Vân Cảnh như bị cứa bởi ngàn nhát đao.
Hắn rất vui vì cậu quan tâm đến hắn, muốn bảo vệ hắn, nhưng nghĩ tới việc phải nhìn cậu chết ngay trước mắt mình... Hắn không thể chấp nhận.
Cần phải chấn chỉnh lại người yêu rồi.
Lộ Thiên Tinh sợ nghe cải lương, đành giành lời: "Phàn Vân Cảnh, nếu anh không biết chuyện em sẽ gặp phải thì anh có tự mình sống không?"
Phàn Vân Cảnh cứng đờ, xe cũng thắng gấp.
"Em biết rồi?" Phàn Vân Cảnh chậm rãi ngước mắt.
Trong kính chiếu hậu, Liêu Thanh Minh cũng ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lộ Thiên Tinh.
"Mấy người để lộ nhiều manh mối mà, chỉ là em không muốn tự vạch trần thôi." Lộ Thiên Tinh rũ mắt, không nhìn ai, chỉ siết chặt ngón tay Phàn Vân Cảnh hơn.
Phàn Vân Cảnh trấn an vỗ mu bàn tay cậu, lời chưa ra đã hiểu.
Lộ Thiên Tinh ngước mắt xem hắn: "Anh sống lại?"
Phàn Vân Cảnh: "Đúng vậy."
Lộ Thiên Tinh: "Liêu Thanh Minh?"
Liêu Thanh Minh: "Đúng vậy."
Lộ Thiên Tinh: "Ân Lương Thần?"
Phàn Vân Cảnh: "Đúng vậy."
Lộ Thiên Tinh đối diện với tầm mắt Phàn Vân Cảnh: "Ai cũng biết lai lịch của em, biết em sẽ xuất hiện, biết tình huống của em, vậy mà còn bảo vệ em?"
Phàn Vân Cảnh gật đầu: "Đúng vậy."
"Có đáng không?" Lộ Thiên Tinh nói: "Theo như em biết thì đời trước mọi người không có lỗi với em, em tự làm tự chịu......"
"Không phải." Phàn Vân Cảnh đột nhiên ngắt lời: "Đời trước bị người thế giới song song tới phá, nếu không có cô ta thì thế giới ban đầu mới là kết cục vốn dĩ."
Mạch tư duy Lộ Thiên Tinh tắc nghẽn, lắp bắp: "A-Anh nói cái gì?"
Liêu Thanh Minh định giải thích: "Nghĩa là......"
"Lái xe của cậu đi." Phàn Vân Cảnh chặn họng Liêu Thanh Minh, lạnh lùng nói: "Xong việc rồi thì đi đi, từ giờ không có chuyện của cậu nữa."
Liêu Thanh Minh dời mắt, im lặng khởi động xe.
Lộ Thiên Tinh còn đang nhìn Phàn Vân Cảnh, như biết được một tin bất ngờ từ câu này, không giấu nổi khϊế͙p͙ sợ.
Phàn Vân Cảnh xoa đầu cậu, trấn an nói: "Em đừng nghĩ nhiều, chúng ta nói sau cũng được, giờ nghỉ ngơi đi đã." Hắn ấn cậu vào lòng, hôn lên đỉnh đầu cậu: "Em mệt rồi, nên ngủ một giấc."
Lộ Thiên Tinh hiểu ý hắn, nhắm mắt lại dưỡng thần. Nhưng càng ngày càng không ngừng suy nghĩ được.
Cậu chọn đi hỏi hệ thống.
Hệ thống khôn khéo mở lời trước: 【 Tình huống bây giờ rất cấp bách, cậu dầm mưa nên nhiệt độ cơ thể giảm, chuyển biến cảm xúc nhanh, suy nghĩ nhiều nữa thì chịu không nổi đâu. Tôi nghĩ Phàn Vân Cảnh không nói cho cậu vì lo cậu không chịu ăn ngủ yên ổn, đừng tự ép bản thân. 】
Lộ Thiên Tinh: Không nói cho tao nên tao càng khó sống an nhàn chứ bộ?
Hệ thống: 【 Tôi thấy hồi trước cậu tự dối mình đỉnh thế, sao giờ lại không được chứ. 】
Lộ Thiên Tinh:......
Khen chẳng đã tai chút nào.
Biết là tò mò giếŧ chết con mèo nhưng nó cứ cấn cấn sao sao ấy. Một cái hang vào buổi sáng, nhìn vào chẳng có gì là thú vị, nhưng vào ban đêm khi mà bao bí ẩn cất giấu sâu trong bóng tối, sao có thể không cảm thấy kích ŧhích mà kiếm tìm.
Nhưng miệng hệ thống như bị dán keo con voi: 【 Việc cậu cần làm bây giờ là giữ gìn sức khỏe cho tốt mà làm nhiệm vụ, biến thân không thuận lợi đâu. Xong xuôi với nhiệm vụ để biết được tường tận sự việc nữa, biết trước thì ích gì nữa? 】
Hệ thống vừa dứt lời, chân Lộ Thiên Tinh đột nhiên nói lên. Lần này không kém gì ba lần trước, cứ như thời gian càng chất lên thì nỗi đau càng lớn.
Lộ Thiên Tinh không nhịn được rên ɾỉ, tay túm chặt góc áo Phàn Vân Cảnh, đau tới mức muốn chặt luôn hai cái chân.
Phàn Vân Cảnh phát hiện sự bất thường nhưng lại chẳng thể làm gì, chỉ có thể ôm cậu thật chặt, thì thầm: "Đau thì cắn anh."