Lộ Thiên Tinh đỏ cả mắt, nhào đến ôm chặt lấy hắn.
Phàn Vân Cảnh lùi lại hai bước, vững vàng đỡ lấy cậu, cúi đầu thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng về rồi.
Lộ Thiên Tinh thậm chí có cảm giác —— muốn kể hết mọi thứ cho hắn không sót một chữ!
Hệ thống luống cuống: 【 Cậu bình tĩnh một chút!! 】
Lộ Thiên Tinh mắt điếc tai ngơ, dcm nhiệm vụ với hệ thống, cậu muốn hạnh phúc với Phàn Vân Cảnh!
Lộ Thiên Tinh đột nhiên ngửa đầu nói: "Phàn Vân Cảnh, thật ra......"
Nụ hôn nồng cháy chặn mất lời nói vừa ra khỏi miệng, mang tai Lộ Thiên Tinh đỏ như rướm máu, vì sốt ruột muốn đẩy hắn ra để nói chuyện.
Nhưng Phàn Vân Cảnh lại không buông tay, siết chặt lấy cằm cậu, đầu lưỡi xâm nhập chà xát mang theo hơi thở bá đạo dày đặc tuần tra lãnh địa, hắn ɭϊếʍƈ môi cậu, chấm ʍút̼ các thứ editor ngại quá không dám nói nhưng chi tiết thì nút lưỡi khuấy khuấy các thứ.
Lộ Thiên Tinh mất sức không chống cự nổi, tùy ý hắn khuấy đảo trong miệng.
Đợi đến khi hai người tách ra, môi Lộ Thiên Tinh đã sưng lên, tựa vào lồng ngực người đàn ông kia thở dốc: "Đừng nói, chỉ một tháng thôi, anh đợi được."
Lộ Thiên Tinh: "Không quan trọng nữa, em muốn nói, bây giờ em muốn nói mọi thứ cho anh."
Phàn Vân Cảnh: "Anh không muốn nghe."
Lộ Thiên Tinh khϊế͙p͙ sợ, ngẩng đầu nhìn hắn: "Vì sao?"
Phàn Vân Cảnh cảm nhận được ánh mắt hoảng loạn của cậu, mỉm cười hai trán chạm nhau, dịu dàng nói: "Vì anh cũng có một bí mật, đến thời gian như đã hẹn sẽ trao đổi với em, được không?"
Lộ Thiên Tinh không giãy dụa nữa, biết đột ngột nói hết những gì đã giấu kín không phải chuyện dễ dàng, gật đầu nói: "Được, vậy cuối tháng gặp nhau nói chuyện?"
"Được." Phàn Vân Cảnh không chịu nổi quyến rũ, hôn cậu thêm hai ba lần nữa: "Đóng dấu rồi đấy."
Lộ Thiên Tinh cười thẹn thùng, trong mắt chỉ có niềm vui.
Hầu kiết Phàn Vân Cảnh lên xuống, nắm cằm cậu hôn lên: "Lúc nãy chệch, bù lại."
Sau đó, Phàn Vân Cảnh dùng cái cớ này hôn thêm bảy tám lần, đến nỗi Lộ Thiên Tinh cắn hắn một cái mới thôi, trước khi đi ngủ còn nhắc lại: "Hứa nhé."
Đầu nhỏ trong lòng hắn gật liên tục, cọ xát làm hắn nóng cả người, ôm cậu xoa xoa rồi mới nhắm mắt.
Hắn biết Lộ Thiên Tinh sẽ không nuốt lời.
Còn lại cứ để anh.
Sau khi biến mất một tháng, Lộ Thiên Tinh xuất hiện trở về với công chúng, bắt đầu quay kỳ năm.
Hôm cuối tuần livestream, lượng khán giả tăng cực nhanh: "Tinh Tinh anh đi đâu thế! Sao giờ anh mới về!"
Lộ Thiên Tinh nói: "Tôi bận việc riêng, nhưng không ngờ lại lâu vậy."
Fan: "Không lẽ sắp có tác phẩm mới!"
Lộ Thiên Tinh: "Đúng vậy, tôi có chút ý tưởng."
Fan: "Khi nào xong vậy anh?"
Lộ Thiên Tinh: "Không rõ, tôi nghe theo linh cảm."
Nói chuyện sơ qua một chút, Lộ Thiên Tinh quay phía sau cho mọi người xem cùng: "Bây giờ tôi đang ở nơi làm việc."
Fan tò mò hỏi: "Là ở đâu?"
Lộ Thiên Tinh nói: "Nước ngoài.
Lí do hả? Đương nhiên là nhiều tiền phải tiêu, thấy Lưu Vân Trường xót thì tôi vui."
"CP anh chuyên gia làm lòng người tan nát anh à."
Đang nói, Phàn Vân Cảnh vô tình lọt vào màn hình.
Có vẻ như hắn đang gọi điện thoại, đi ngang qua vô thức xoa đầu Lộ Thiên Tinh dặn dò: "Lạnh đấy, nhớ về phòng sớm."
Khán giả: "!!!"
CP anh không làm lòng người tan nát, CP làm lòng người ngọt ngào!
Phàn Vân Cảnh nhanh chóng ra ngoài để tránh nội dung cuộc điện thoại bị nghe được, lạnh lùng nói: "Còn chuyện gì nữa?"
Người trong điện thoại nhạy bén hỏi: "Lúc nãy là Tinh Tinh phải không? Tôi muốn nói chuyện với Tinh Tinh!"
Phàn Vân Cảnh: "Tôi ra ngoài rồi, mơ đi."
Người kia tức đến bật cười: "Tôi xong bên này sẽ về, đến lúc đó Tinh Tinh sẽ biết anh là loại người gì."
"Tôi là loại người gì? Tôi sai gì sao? Yêu cầu của cậu tôi đã đáp ứng, còn tặng không cậu một kỳ, cậu không vui?" Phàn Vân Cảnh hỏi ngược lại, ngữ điệu lạnh nhạt trào phúng.
"Lí do tôi đưa ra yêu cầu đừng nói anh không biết, tôi cứ tưởng anh chỉ không biết xấu hổ thôi, không ngờ anh lòng dạ hiểm độc, có giỏi thì nhận đi, tôi nhất định sẽ đưa Tinh Tinh về."
"Trước giờ tôi chưa bao giờ nói sẽ để cậu tham gia chương trình cùng Tinh Tinh, đấy là cậu tự suy đoán, liên quan gì đến tôi?" Phàn Vân Cảnh cười nhạo nói: "Tôi đúng là giỏi thật, giỏi ở chỗ khiến Tinh Tinh ở lại cạnh tôi."
"Anh giỏi rồi thì tìm tôi giúp làm gì."
"Cậu cũng vậy thôi."
Hai người không ai nhìn nhau thuận mắt, không thèm nói gì đã cúp máy.
Phàn Vân Cảnh chọc tình địch tức điên lên, vô cùng thoải mái về phòng, nhìn thấy Lộ Thiên Tinh đang ngồi xếp bằng trong phòng khách nghiên cứu đàn, thở dài choàng tay lên vai cậu: "Nền lạnh, đừng ngồi đây nữa."
Lộ Thiên Tinh hoang mang, theo bản năng nhìn màn hình điện thoại để trên nền nhà: "Em đang livestream."
Phàn Vân Cảnh khựng lại, nghiêm túc nói: "Cũng không thể ngồi dưới đất, lên sô pha đi."
Lộ Thiên Tinh nghe lời, ôm đàn lên sô pha ngồi.
Cậu tiếp tục livestream, không thèm để ý đến khán giả trêu chọc, bình tĩnh nói sang chuyện khác: "Nickelharpa là nhạc cụ truyền thống của Thụy Điển, có đến 16 dây và 37 phím gỗ để điều chỉnh âm thanh cao thấp......"
Đang nói, đột nhiên có người mở cửa bước vào nhanh nhẹn lót đệm trải thảm quanh bàn trà, tới cũng vội mà đi cũng vội như thời trẻ của Xuân Diệu.
Khán giả: "Vl, bình thường tôi cứ tưởng đường Phồn Tinh ngọt lắm rồi, không ngờ lại còn ngọt hơn tôi tưởng!"
"Dịu dàng chúng ta thấy cũng chỉ có một phần mười, anh Phàn quá chiều Tinh Tinh, một anh người yêu hoàn hảo của lòng tôi!"
"Năng lực bạn trai của anh Phàn siêu đỉnh! Xin nhờ anh chăm sóc Tinh Tinh của chúng em, trước kia từng nghĩ người giàu không trọng tình nên stan Minh Tinh, không ngờ anh Phàn sáng ngời đánh pay suy nghĩ tầm thường của kẻ bần hàn này, xin trèo tường."
"Chuyện cười, rich adult Phàn Vân Cảnh không chăm sóc được Tinh Tinh."
"Ha ha ha ha ha, mấy người nghĩ j z tr.
Hôm đầu tiên quay Tân Tinh Tú ảnh toàn cầm theo kẹo sô cô la là biết rồi, chắc chắn ảnh cực kỳ thích Tinh Tinh nên luôn nhớ đến mọi thói quen cá nhân của ẻm chứ."
"Ulatr omg! Ân bờ li vờ bồ, xin phép cày lại Tân Tinh Tú."
"Ừ mình cùng đi, kiểu gì cũng sẽ phát hiện ra cả đống bait ngầm của anh Phàn, nghĩ lại bản thân chứng kiến quá trình ảnh theo đuổi crush làm tui xúc động quá."
Khán giả ngồi huyên thuyên với nhau, Lộ Thiên Tinh ngẫu nhiên nhìn thấy thì ngạc nhiên, livestream xong liền chạy đến hỏi người kia: "Bọn nói nói lúc tài trợ Tân Tinh Tú anh đã thích em rồi, thật hả?"
Phàn Vân Cảnh đang xem văn kiện, nghe vậy ngẩng đầu cười nói: "Nhờ fan mới biết sao?"
"Thật?"
"Thật, anh là fan lâu năm đấy." Phàn Vân Cảnh kéo cậu ngồi lên đùi, cảm khái nói: "Không biết vì sao lần đầu gặp nhau em lại không thích anh, toàn trốn thôi."
Lộ Thiên Tinh không hề chột dạ: "Em không am hiểu giao tiếp."
Phàn Vân Cảnh: "Sau này cứ trốn vào lòng anh."
Lộ Thiên Tinh: "Hảo thính."
Đang nói chuyện, Phàn Vân Cảnh đột nhiên cầm lấy dây chuyền trên cổ cậu.
Đá quý vẫn xanh thăm thẳm, bị ảnh hưởng bởi nhiệt độ cơ thể của Lộ Thiên Tinh, sờ vào thật ấm.
Lộ Thiên Tinh nhìn theo: "Làm sao vậy?"
Phàn Vân Cảnh im lặng một lát, nói: "Tinh Tinh, anh tuyển cho em một trợ lý nha? Vệ sĩ chuyên bảo vệ người quyền cao chức trọng ấy."
Phản ứng đầu tiên của Lộ Thiên Tinh là: "Vậy anh thì sao?"
Phàn Vân Cảnh giật mình, lòng ấm áp vô cùng, ôm lấy cậu cười nói: "Không sao, ngoài may mắn ra thì anh còn nhiều vệ sĩ lắm."
Lộ Thiên Tinh ựm ừ, đẩy hắn ra nghi ngờ hỏi: "Lúc em không có ở đây đã xảy ra chuyện gì sao?"
Phàn Vân Cảnh: "Không có."
Lộ Thiên Tinh ôm lấy cổ hắn: "Thật sự không có?"
"Không có."
Lộ Thiên Tinh cọ môi lên cằm hắn: "Thật sự không có?"
Huyệt thái dương Phàn Vân Cảnh thình thịch, lúc hắn đè ót cậu lại thì Lộ Thiên Tinh nhanh tay cho miệng: "Không nói thì không cho hôn."
Cậu trừng đôi mắt đào hoa màu hổ phách, bên trong như một hồ nước trong bình lặng vào mùa thu.
Đối diện với ánh mắt của Lộ Thiên Tinh, Phàn Vân Cảnh không ngần ngại hôn lên mu bàn tay cậu.
Lúc này mà nhịn thì không phải đàn ông!
Phàn Vân Cảnh bị quyến rũ, vừa định ấn đầu cậu xuống hôn thì người trong lòng lại vùi đầu vào hõm vai mình, ôm lấy cổ hắn không buông.
Bấy giờ hắn mới hiểu, sợ thật không sớm thì chiều, không mai thì mốt cũng lòi ra vì lam nhan!!
Hắn vừa bực mình vừa buồn cười, siết chặt người trong lòng: "Học hư từ ai đấy?"
Nhưng giây tiếp theo thì không cười nổi.
Thịt mềm trên cổ bị cắn một ngụm, nghiến rồi lại nhả ra, còn ɭϊếʍƈ láp đến mức khiến da hắn tê dại, không nhớ nổi nguyên tắc cá nhân nữa.
Phàn Vân Cảnh: "Nói, anh nói, anh đầu hàng.".