Vấn đề này vừa đặt ra đã thấy kỳ lạ, phản ứng đầu tiên của Lộ Thiên Tinh chính là nghĩ đối phương đang muốn thử mình.
Chẳng lẽ tên này bị nữ chính tán đổ rồi, chạy tới thăm dò mình để lấy le với gái?
Rặt một lũ lòng dạ hẹp hòi, cũng có khả năng.
Lộ Thiên Tinh càng thêm cảnh giác, trên mặt lại bình: "Ý thầy Liêu là sao?"
"Cũng không có gì." Liêu Thanh Minh nói: "Gần đây Thường Nhã phạm phải sai lầm, tôi khôngbiết nên phạt thế nào.
Nghe nói thầy Lộ không mấy thích thú với người này nên mới cảm thấy có lẽ nên hỏi ý một chút."
Lộ Thiên Tinh không tin, thậm chí cảm thấy tên này đang mở ghi âm đợi mình trả lời.
Nhưng không sao, đúng lúc giá trị thù hận của mình không tăng, phải nắm chắc thời cơ chứ: "Tôi không hy vọng người như vậy sẽ xuất hiện trong giới âm nhạc, thứ âm thanh của cô ta làm hoen ố âm nhạc."
Liêu Thanh Minh như suy tư gật đầu: "Rồi sao nữa?"
Lộ Thiên Tinh thầm nghĩ y đúng là đồ lòng tham không đáy, vì thế lại vắt óc suy nghĩ một hồi: "Có vẻ như cô ta rất muốn nổi tiếng, tôi hi vọng danh tiếng cô ta đi vào lòng đất chứ không phải lòng người."
Liêu Thanh Minh bị chọc cười: "Được, tôi sẽ tham khảo ý của thầy Lộ."
Lộ Thiên Tinh có quỷ mới tin, cười như không cười nói: "Nếu thật sự phong sát cô ta, không phải thầy Liêu sẽ tự khiến mình thiệt thòi sao?"
"Sẽ không." Liêu Thanh Minh giải thích nói: "Tôi nâng đỡ cô ta vì cô ta làm công miễn phí ba năm thôi......" Y dừng một chút, mỉm cười nói: "Không ngờ tới phải không? Lại chủ động tìm đến tôi, bảo rằng muốn chứng minh cho tôi."
Khóe miệng Lộ Thiên Tinh giật giật: "Tôi tin mà."
Kịch bản này nữ chính xài với nam chính rồi, chỉ tiếc tên này mỡ dâng tới miệng mèo rồi còn chê.
Liêu Thanh Minh thấy cậu bảo tin mình thì vẻ mặt khó có chút thay đổi, vừa định nói thêm thì tiếng gõ cửa vang lên, người phục vụ nhắc nhở: "Món ngài gọi đã xong ạ."
"Mời vào."
Dứt lời, phục vụ đẩy cửa đi vào, các xe đẩy đưa những dĩa đồ ăn thơm ngào ngạt được đẩy tới.
Lộ Thiên Tinh nhìn Liêu Thanh Minh, Liêu Thanh Minh cũng nhíu mày: "Đây không phải món tôi gọi."
"Tôi gọi đấy." Một bóng dáng cao lớn xuất hiện phía sau người phục vụ, cái mặt than giả tạo ngàn năm kia không phải Phàn Vân Cảnh thì là ai.
Thấy hắn xuất hiện, Lộ Thiên Tinh hơi chột dạ, nghiêng đầu tránh đi.
Phàn Vân Cảnh nén lửa giận, kéo ghế cạnh Lộ Thiên Tinh ngồi xuống, lạnh nhạt nói: "Nói chuyện gì vui vậy? Tôi cũng muốn nghe."
Liêu Thanh Minh không ngờ tên này quấy rầy mình không biết chán, tốt tính đến mấy cũng khó chịu, nhưng không thể hiện ra rõ ràng được, người kia vẫn còn ở đây: "Việc riêng của tôi với thầy Lộ ấy mà, không biết Tổng giám đốc Phàn dùng thân phận gì để ngồi đây bàn luận cùng?"
Phàn Vân Cảnh hỏi lại: "Thân phận của tôi là gì cậu cũng không biết sao?"
Liêu Thanh Minh: "Tổng giám đốc Phàn hơi quá rồi.
Là người đều có bí mật, người không liên quan thì không nên tham gia, phải không?"
"Dù sao cũng không phải cậu, không có gì phải quan ngại."
"Nếu không phải Tổng giám đốc Phàn làm phiền tôi và thầy Lộ trò chuyện, tôi cũng không phải quá lời."
"Thứ lỗi cho, nếu cậu không đến gặp Tinh Tinh hết lần này đến lần khác, tôi cũng không muốn làm phiền."
"Tôi và thầy Lộ gặp nhau là hai bên tự nguyện, đâu có liên quan đến ngài."
"Có hay không cậu cũng tự hiểu trong lòng."
Đi đi lại lại.
Với tình trạng này thì không chừng cả hai có thể sẽ nói mãi không ngớt.
Lộ Thiên Tinh thẫn thờ nhìn quanh, không thèm để tâm.
Mùi thức ăn nồng đến nhức mũi, có thịt thăn chua ngọt, sườn heo chua ngọt, cá chua ngọt, khá hợp khẩu vị cậu.
Cậu xoay bàn, gắp cho mình một miếng thịt thăn chua ngọt.
#Cái bàn xoay được nè:
Hương vị cũng không tệ lắm!
Lộ Thiên Tinh lại gắp thêm một miếng, ăn ăn lại phát hiện hai người kia đã tắt tiếng tự lúc nào.
Cậu dừng lại, quay sang Phàn Vân Cảnh đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt thâm trầm, quay sang Liêu Thanh Minh cũng y chang.
Lộ Thiên Tinh nghĩ nghĩ, lấy đũa mới, gắp cho mỗi người một miếng sườn: "Ăn cơm."
Hai người: "......"
Được rồi.
Ba người im lặng cúi đầu ăn cơm.
Đương nhiên, kiểu hòa bình ngoài mặt này chả duy trì được bao lâu.
Phàn Vân Cảnh xác định Lộ Thiên Tinh đã ăn no thì mang người rời đi, Liêu Thanh Minh lại đột nhiên túm chặt tay Lộ Thiên Tinh, thì thầm với cậu.
Phàn Vân Cảnh đen mặt, nhưng vẫn không nói gì, chỉ kéo Lộ Thiên Tinh ra khỏi nhà hàng.
Lộ Thiên Tinh quay đầu lại, vừa lúc cửa đã che khuất Liêu Thanh Minh.
"Vẫn nhìn?" Phàn Vân Cảnh ôm vai cậu dựa chặt vào mình, chữ nào chữ nấy phát ra như muốn đông đá: "Hôm qua đi chơi cùng nhau cả ngày vẫn chưa đủ? Quan hệ hai người tốt như vậy từ khi nào thế? Cậu ta vừa mới nói gì với em?"
Lộ Thiên Tinh bị ôm đi, nhíu mày nói: "Đi chậm chút, chân tôi đau."
"Đáng đời, ai bảo đi với cậu ta!" Phàn Vân Cảnh nói, nhưng dưới chân thì chậm lại, nói tiếp: "Còn đau lắm không? Anh đưa em đi mát xa."
"Không cần." Lộ Thiên Tinh nói: "Anh buông tôi ra thì càng đỡ hơn đó."
"Đừng mơ." Phàn Vân Cảnh lôi đè lên tường cạnh thang máy, từ trước nhìn tới giống như hắn đang ôm cậu vào lòng vậy.
Hắn cúi đầu, nói nhỏ: "Liêu Thanh Minh vừa nói gì? Nói xấu anh phải không?"
Lộ Thiên Tinh hơi hơi nghiêng đầu: "Không phải nói xấu đâu."
Phàn Vân Cảnh không tin: "Tính cách cậu ta mà nói ra được lời hay?"
"Thật mà." Lộ Thiên Tinh vừa nghe cũng không khỏi khϊế͙p͙ sợ, vốn muốn nhìn vẻ mặt y một chút, tiếc là bị cửa che mất, không biết người kia biểu hiện như thế nào.
Đinh, cửa thang máy chậm rãi mở ra, không có người.
Hai người bước vào không gian kín, Lộ Thiên Tinh càng không được tự nhiên, nghiêng người muốn tránh xa hắn một chút.
Phàn Vân Cảnh không cho, hỏi tiếp: "Vậy tại sao không thể nói cho anh?"
Lộ Thiên Tinh im lặng, đột ngột quay người nhìn thẳng vào hắn.
Lần này Phàn Vân Cảnh không động, thậm chí còn cởi mũ chỉnh lại tóc cho cậu: "Làm sao?"
Lộ Thiên Tinh do dự vài giây: "Anh ta nói......"
"Đinh ——"
Thang máy lại mở ra lần nữua, Phàn Vân Cảnh theo bản năng ôm người vào lòng, ngẩng đầu nhìn bên ngoài.
Phía bên kia, hai cô gái đối diện với tầm mắt của hắn, chân vừa đưa ra rụt lại, không dám vào.
Khi cửa thang máy khép lại, cô gái bên trái mắt sáng ngời đưa tay chặn cửa, kéo cô gái còn lại dũng cảm bước vào.
Hai cô gái khoác tay nhau đứng bên trái, Phàn Vân Cảnh và Lộ Thiên Tinh đứng bên phải, hắn cầm theo mũ cậu bên hông, tay phải thì đặt trên đầu cậu xoa xoa.
Có người nên Lộ Thiên Tinh không dám lớn tiếng, túm cổ áo bắt hắn cúi đầu, thì thầm: "Mũ."
Phàn Vân Cảnh mỉm cười, cũng nhỏ giọng theo: "Nếu anh cử động thì sẽ lộ mặt em."
Lộ Thiên Tinh nói: "Tôi quay đầu qua bên kia là được."
Phàn Vân Cảnh: "Phản chiếu."
Lộ Thiên Tinh vừa nghe đã biết hắn cố ý.
Cậu nghiến răng, tay mò mò tìm mũ mình.
Phàn Vân Cảnh rũ mắt nhìn cái tay không an phận kia, im lặng giấy mũ ra sau.
Lộ Thiên Tinh thanh niên cứng: "......"
Hận!!
Sắp đến tầng của họ.
Phàn Vân Cảnh bắt đầu dỗ người trong lòng, đội mũ lại vào cho cậu, dịu dàng nói: "Anh sai rồi, đừng giận."
Lộ Thiên Tinh kéo thấp vành mũ, đạp một cú vào chân hắn.
Phàn Vân Cảnh cười cười: "Hết giận chưa? Nếu không đủ thì cho em đạp luôn chân còn lại."
Lộ Thiên Tinh không khách sáo, nhấc chân đạp thêm cú nữa.
Vừa lúc thang máy mở ra, trực tiếp để Phàn Vân Cảnh ở lại một mình, quay người bỏ đi.
Phàn Vân Cảnh không nói gì, bước ra theo.
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Phàn Vân Cảnh chậm dần, nhưng rồi lại bình thản đuổi theo Lộ Thiên Tinh.
Bên trong thang máy, hai cô gái tách nhau ra, cầm điện thoại kiểm tra: "Quay được chưa? Rõ không?"
"Hình như được rồi......!Được rồi má!!"
Hai cô gái hưng phấn không thôi, lúc về phòng thì đăng ngay lên mạng: "Tui gặp CP Phồn Tinh rồi! Còn nhức răng hơn trên show nữa!!"
Vì không có nhiều người theo dõi nên video các cô đăng lên không gây náo động gì.
Nhưng khi fan CP Phồn Tinh đưa lên trang lớn mới khiến cho long trời lở đất.
Tất cả mọi người: "!!!", đặc biệt là fan Phồn Tinh cứ như được bơm thêm máu gà: "Vl, tôi biết ngay ở nơi không ai thấy là lúc ngọt nhất mà!"
"Mẹ ơi ngọt chảy nước.
Tinh Tinh bị Tổng giám đốc Phàn ôm vào nhìn nhỏ nhắn đáng yêu hết cỡ."
"Mà ổng quá đáng nghen, biết tính Tinh Tinh khó ở rồi còn trêu người ta!"
"Ảnh muốn ôm người thương thêm tí nữa đó, tiếc là tui khum nghe hai ảnh nói gì cả huhu."
"Tui mở âm lượng tới mức lớn nhất, nghe được sơ sơ câu "Anh sai rồi...!Cho em đạp luôn chân còn lại" còn lại tui chịu á."
"Hèn gì nhìn Tinh Tinh khó chịu, thì ra là do anh Phàn trêu ha ha."
"Boyfriend-vibe.
Không phát trực tiếp nhưng tui đã mãn nguyện!"
Sự việc càng ngày càng lớn, dần dần từ fan CP cho đến toàn cư dân mạng đã biết chuyện Lộ Thiên Tinh và Phàn Vân Cảnh thành đôi, Phồn Tinh real cmnr.
Có người vui mừng, có người ưu thương, còn đương sự thì chẳng hề hay.
Lúc Tiền Lãng gọi tới, Lộ Thiên Tinh đang bị Phàn Vân Cảnh bám theo hỏi chuyện Liêu Thanh Minh nói gì.
Lộ Thiên Tinh vốn muốn kể lại cho hắn, nhưng vì chuyện trong thang máy nên ngậm miệng luôn.
Phàn Vân Cảnh chân chó xin lỗi, đảm bảo lần sau không tái diễn.
Lộ Thiên Tinh mới hừ lạnh, ung dung nói: "Liêu Thanh Minh bảo trong một tháng không được rời khỏi anh, vì anh có thể bảo vệ tôi."
Lộ Thiên Tinh nhìn vẻ mặt hắn, gằn từng chữ: "Trong một tháng nữa, tôi sẽ gặp chuyện gì nguy hiểm sao?".