Edit + Beta: Snail
Trong lòng quýnh lên, nhịn không được liền muốn xuống tay, Phượng Thăng Minh chỉ dùng tay bắt được xích sắt quấn quanh, bất quá công sức lật tay một cái, ngược lại Trình Dục bị trói lên.
Trong mắt Phượng Thăng Minh tất cả đều là dục niệm với mình, ngón tay thon dài vuốt ve khuôn mặt mình, Trình Dục tê cả da đầu, nhịn không được nuốt nước miếng, “Ngươi… Ngươi đừng xằng bậy…”
Lần đầu tiên có thể nói là y không phản ứng kịp liền cùng Phượng Thăng Minh phát sinh quan hệ, tới nhanh đi cũng nhanh, nhưng dù sao cũng là chuyện bất thình lình, bởi vì chưa chuẩn bị tốt, người cũng mông lung, cho nên thậm chí không kịp phẫn hận, cộng thêm thứ bị phá là hoa huy*t… Không được tự nhiên không được tự nhiên, chung quy không phải chính bản thân y.
Nhưng hiện tại y hầu như đã nhận rõ cục diện hiện giờ của hai người, nhanh như vậy muốn y tiếp thu cái hiện thực gọi là ‘dưới người’, y lại vô cùng không muốn tiếp thu. Huống chi…
“Trình Dục… Trình Dục…” Phượng Thăng Minh nhìn chằm chằm Trình Dục, chậm rãi xé y phục trên tay, tiếng vải bị xé vang lên, Trình Dục hầu như cảm giác tim mình muốn nhảy ra khỏi yết hầu.
“Phượng… Phượng Thăng Minh, ngươi dám!” Chung quy nhịn không được lớn tiếng ngăn cản.
Tuy tính tình Trình Dục ôn hòa, nhưng dù sao cũng ở lâu trên vị trí cao, một tiếng này, quả thực có vài phần lực chấn nhiếp.
Dường như hắn bị tiếng xưng hô này kích thích, Phượng Thăng Minh hung hăng nhíu mày, lập tức xé y phục trên thân Trình Dục thành mảnh nhỏ. Dùng thêm vài phần nội lực, đương nhiên là cực kỳ lớn, cộng thêm có dây xích phụ trợ, Trình Dục gần như khóc không ra nước mắt. Hiện tại Phượng Thăng Minh ngay cả thần trí cũng không quá tỉnh táo, chỉ sợ y nói cái gì, đều chẳng qua là đang kích thích hắn, khiến tình huống hiện nay càng họa vô đơn chí.
“Trình Dục… Dục đệ… Ta suy nghĩ đã lâu… Suy nghĩ đã lâu dáng dấp giãy giụa của đệ dưới thân ta… Lần đầu tiên ta để đệ thấy máu, liền thấy một điểm… làm đêm động phòng hoa chúc của chúng ta…” Phượng Thăng Minh không ngừng hôn mặt mũi Trình Dục, vừa hôn vừa tựa như tâm tình nỉ non.
Vài cái liền xé quần áo Trình Dục xuống, Trình Dục trần truồng hai đùi, bắp thịt cẳng chân buộc chặt, vừa định đạp kẻ trên người mình xuống, Phượng Thăng Minh liền bắt được mắt cá chân y. Bắt lấy mắt cá chân, một tay còn thuận thế sờ lên trên, mò mẫm đùi y… sau đó, quả nhiên mò đến sau mông y.
“Dục đệ, nghe lời.”
Nghe cái đầu!
Trình Dục không ngừng giãy giụa, dù cho Phượng Thăng Minh dung túng y giãy giụa, chỉ vừa cởi y phục mình, vừa thưởng thức thân thể mềm dẻo thon dài của y không ngừng vặn vẹo run rẩy, y biết Phượng Thăng Minh đang xem xét mình, thậm chí như xem cuộc vui.
Thế nhưng con mẹ nó Phượng Thăng Minh ngay cả quần áo của chính hắn đều đã cởi hết! Từ lần trước không thể không thẳng thắn tương kiến hắn, nhưng y không muốn dưới tình huống như vậy thẳng thắn tương kiến hắn chút nào!
Trình Dục muốn đánh cuộc một phen, đánh cuộc lúc này thần trí hắn thật sự không tỉnh táo, sau đó… Y hiện tại trước tiên… trước tiên trấn an hắn. Nói không chừng y có thể nhân cơ hội chạy trốn, nếu như chạy không thoát, như vậy cũng có thể mượn cớ bưng bít cho qua. Phượng Thăng Minh không phải cho rằng mình là Trình Sóc sao?
Dù cho bị vạch trần, chính mình cũng có thể thoái thác là vì muốn trì hoãn hoan hảo mà tìm lý do.
“Thăng Minh… Thăng Minh… Huynh bình tĩnh một chút…” Trình Dục tận lực làm mềm âm thanh.
Phượng Thăng Minh tách chân Trình Dục ra, không ngừng sờ vào khe mông y, Trình Sóc nhịn xuống cảm giác kỳ quái mãnh liệt, nhẹ nhàng nói: “Kỳ thật… Thăng Minh, cũng không phải ta không muốn ở bên huynh…”
Động tác Phượng Thăng Minh dừng một chút.
“Chỉ là… chúng ta hiện tại quá nhanh, hơn nữa huynh không thể trói ta lại, Thăng Minh… hiện tại huynh cởi trói cho ta, chúng ta từ từ đến… Chúng ta từ từ đến, như vậy tốt hơn.”
Phượng Thăng Minh nheo mắt, hiện ra vài phần trào phúng yêu nghiệt, đến bên lỗ tai Trình Dục, trầm thấp gằn từng chữ: “Trình Dục, ta biết đệ đang có ý đồ gì, hôm nay, đệ đừng mong chạy.”