Edit + Beta: Snail
Rượu là rượu nhưỡng lâu năm, nhưng ly hoàn toàn mới.
Ly phỉ thúy, rượu hoa lê.
Cờ xí màu xanh có thể tôn lên dung mạo hoa lê, mà ly phỉ thúy màu xanh, cũng có thể tôn lên hương rượu hoa lê mát lành. Trùng hợp là, hiện tại chính là đầu tháng năm, Phù Vân sơn trang còn có một cây hoa lê chưa rụng hoa.
Trăng sáng, hoa lê, Phượng Thăng Minh uống rượu, vừa uống vừa cười, sau khi uống xong, liền châm rượu cho Trình Dục.
“Để ta tự làm, Thăng Minh, huynh cũng uống.”
Trình Dục nhận lấy ly phỉ thúy, tinh tế thưởng thức, không trực tiếp uống một ngụm. Y có chút kiêng kỵ, kiêng kỵ uống say bên cạnh Phượng Thăng Minh. Nhớ mang máng, tửu lượng của Trình Sóc không tốt như mình. Nếu y uống say quá nhanh, thiếu vài phần lý trí, lỡ như nói mấy lời mê sảng, hoặc là… nhớ đến lúc trước, nổi giận, muốn cãi nhau với Phượng Thăng Minh thì nên làm sao cho phải?
Phượng Thăng Minh uống từng ly từng ly một, một ít rượu tràn ra từ khóe môi, chảy đến trên vạt áo, hương rượu hoa lê càng nồng, nồng đến dường như chỉ cần mùi thơm, cũng đủ khiến người say.
Trình Dục nhịn không được nắm tay hắn, nói: “Làm gì uống gấp như vậy?”
Phượng Thăng Minh cười đến hầu như khiến thiên địa trở nên thất sắc, môi dính rượu càng thêm đậm màu, hơi hơi nhướng mi, trong con ngươi tràn đầy đa tình, nói: “Về sau đệ sẽ thành thân, mà ta cũng muốn đi xa, nói không chừng, đây là thời gian hiếm thấy chúng ta uống rượu với nhau, về sau…”
Hắn nói chưa hết, cười khẽ một tiếng, lung lay ly rượu.
Trình Dục bỗng nhiên khó chịu, trong lòng chua xót căng đầy. Nếu Phượng Thăng Minh không thích y, bọn họ có thể cả đời làm huynh đệ thân thiết, dù cho đối phương thành gia lập nghiệp, cũng có thể ra ngoài cầm đuốc soi dạ đàm, ngủ chung với nhau.
Hiện tại, y lại phải tìm cớ cự tuyệt.
Kỳ thật không hẳn là sợ Phượng Thăng Minh động tay động chân với y, đã nhiều năm như vậy, sợ cũng sớm bởi vì thói quen mà thành không sợ. Y là đang lo lắng, lo lắng cho Phượng Thăng Minh, sợ hắn càng lún càng sâu, không rút ra được. Mà y không thể đáp lại hắn. Cùng người thương sớm chiều ở chung lại không có được đáp lại, vậy cũng quá bi thảm rồi.
Trình Dục nhẹ nhàng thở dài, nói: “Hôm nay, chúng ta không say không về!”
Nói xong, y liền một hơi uống cạn rượu trong ly.
“Keng—” một tiếng, còn chưa rót ly thứ hai, y liền không cẩn thận đánh đổ chiếc ly, vẻ mặt mờ mịt.
Rượu lê hoa vốn là rượu lành lạnh, nếu là y trước kia, vào miệng là ngọt, nếm được nhanh nhẹn, hiện tại, từng ngụm nhỏ nhấm nháp thì thôi đi, bỗng nhiên một ngụm cạn sạch, vị sâu cay từ đầu lưỡi hiện ra, một mùi rượu xông lên đầu, xông đến khiến y có chút choáng váng.
“Dục đệ?” Phượng Thăng Minh không biết Trình Dục bị làm sao, đặt ly phỉ thúy lại ngay ngắn, quơ quơ tay trước mặt y.
Trình Dục cau mày nhìn tay hắn lắc lắc trước mặt, lắc đến y càng ngày càng choáng, cắn cắn đầu lưỡi, khiến mình tỉnh táo một chút, bắt lại tay hắn: “Huynh lay cái gì?”
Phượng Thăng Minh nói: “Vừa rồi đệ giống như choáng váng, ta còn tưởng đệ xảy ra chuyện gì.”
Trình Dục lại uống một ly, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn thật sự thoải mái, mỉm cười, nói: “Rượu này uống rất ngon. Ta thích, so với trước kia đều ngon hơn.”
Phượng Thăng Minh nói: “Nếu là đệ… gần đây thân thể không tốt, rượu này không uống cũng được.”
Trình Dục lắc đầu, nói: “Uống rượu cũng là chuyện tốt…” Dừng một chút, rồi nói tiếp: “Nhất túy giải thiên sầu, phiền não gì cũng không còn.”